Hải Khiếu đứng ở cạnh giường, nhìn chăm chú Tâm La ngủ trên giường màu lam.
Chú Toàn nói cô uống trà chiều xong, trở về phòng, không có đi xuống nữa.
Nhược Diệp vẫn ở bên Anh Nhất, nhưng hắn bất cứ lúc nào cũng rõ ràng
phát hiện lòng của con trai không có ở yên. Hắn cười hứa hẹn con trai,
sẽ nhắc nhở Tâm La giữa bọn họ còn có một ván cờ chưa chơi xong.
Nhậm Thất báo cáo tất cả trong vườn Hải Nhiên hôm nay với hắn trước khi hắn lên lầu, sau đó nói rai ngữ điệu kinh ngườ.
"Nhị gia, tôi thật là bất an."
Hải Khiếu nhíu lông mày, này không giống tính tình Nhậm Thất, hắn vẫn như một ông phật thổi không động mà không phải sao?
"Tôi có dự cảm phong vân biến sắc." Sắc mặt Nhậm Thất ngưng trọng, từ nhỏ
hắn được Nhậm gia thu dưỡng, thường thấy đủ loại trường hợp, lại lần đầu tiên trong đời bị trường hợp chung đụng quỷ dị của hai người phụ nữ dọa sợ. Họ không phải là tình địch, nhưng, nhưng bởi vì cùng một người đàn
ông mà có dính dáng.
"Cậu lo lắng?" Hải Khiếu đi qua đi lại trong thư phòng.
"Hợp đồng thử việc Tâm La ký, dù sao ban đầu chúng ta không hề ngờ tới cô ấy có thể thuận lợi làm như vậy, cho nên chỉ muốn thử trước. Hiện tại,
hiệp ước nửa năm đã hết, Từ tiểu thư lại trở về rồi, cô tùy thời có thể
đi, chúng ta không có lý do giữ cô lại."
Hải Khiếu thở dài một tiếng, thu hồi suy nghĩ của mình, ngồi xuống bên mép giường Tâm La.
"Tâm, anh biết rõ em tỉnh, không cần nhắm mắt lại làm bộ em ngủ rất ngon."
"Sao anh biết em không ngủ?"
Bàn tay của hắn xoa mặt trắng nõn của cô, có trìu mến thương yêu.
"Đã từng vì Anh Nhất, anh đêm khuya tới tìm em, em trong trạng thái ngủ say cũng có thể cảm thấy sự tồn tại của anh, làm sao có thể thiêm thiếp
chốc lát lại thành chậm chạp?" Hắn cúi người khẽ hôn mi tâm của cô.
"Tâm, em là một cô gái nhạy cảm, coi như bị thương, cũng sẽ cười nói gặp lại, sau đó em sẽ lẳng lặng xoay người tránh ra; em so với bất luận kẻ
nào cũng hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn không chịu tin tưởng anh?"
Cô không nói, chẳng qua là vươn tay, ôm cổ của hắn, hơi chút dùng sức, kéo hắn đến kế người.
Hải Khiếu buông tha cho ý niệm so đo với cô, cô quá biết phương pháp như
thế nào làm toàn bộ lửa giận của hắn tiêu tán ở trong phút chốc.
"Nhược Diệp đi tìm em." Hắn khẳng định nói, không cho cô cơ hội tránh né.
"Cô không đến, ngược lại em mới kỳ quái. Anh Nhất là cốt nhục của cô, có
thể để cho cô xâm nhập hiểu rõ con trai ở trong khoảng thời gian ngắn,
em có thời gian dài tiếp xúc với Anh Nhất là người được chọn duy nhất."
"Cứ như vậy?" Hải Khiếu nằm ở trên người Tâm La, hưởng thụ thân mật gần sát chốc lát.
"Đúng vậy a, cứ như vậy, một người mẹ hết sức muốn thắng trở về tin cậy của con trai."
"Thật xin lỗi, không thể đi Tây Ban Nha." Tiếc nuối, đã đặt tiệm rượu ngon
nhất, nguyên là kỳ vọng không khí lãng mạn ở nước lạ, hoặc là Tâm La gật đầu chịu gả cho hắn.
"Không sao, chỉ cần Anh Nhất cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi." cô ôm lấy hắn, trong lòng có so đo.
"Cô Tâm, mẹ muốn dẫn cháu đến công viên hải dương xem biểu diễn, cô đi cùng chúng tôi nhé?" Anh Nhất mặc đồ thủy binh màu xanh lam, thật đáng yêu,
đứng lại trước mặt Tâm La.
"Đúng vậy a, Mật tiểu thư, cùng đi đi." Nhược Diệp cũng cười muốn mời.
Tâm La do dự một giây, vẫn lắc đầu cự tuyệt. "Không giao phó với Nhị gia,
tôi không thể tự tiện ra vào, xin lỗi, chúc các người chơi vui vẻ."
"Vậy coi như xong." Không đi cũng tốt, cô còn có thể đơn độc chung đụng với con trai nhiều hơn, Nhược Diệp nghĩ.
"Anh Nhất, buổi tối, cô Tâm muốn kiểm tra bài tập trong kỳ nghỉ hè này của cháu." Tâm La sờ sờ đầu bé trai.
"Biết." Anh Nhất khéo léo trả lời.
Nhìn bóng dáng hai mẹ con rời đi, chú Toàn lẳng lặng bước tới phía sau của cô.
"Tâm La, trong lòng của cháu, đã có chủ ý gì?"
"Chuyện gì cũng không thể gạt được pháp nhãn của chú Toàn ngài." Loại trí khôn
nhạy bén này, đã sớm khiến cô vui lòng phục tùng, ở trước mặt lão nhân
này, cô tuyệt không cố gắng che giấu chân ý của mình.
"Không có dư âm cứu vãn sao?"
"Có lẽ, chính là sợ ngày sau không có cơ hội cứu vãn, cháu mới muốn nhân cơ hội quan sát một chút, cho mình cũng cho mọi người một không gian giảm
xóc. Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật, bởi thân đứng ở chính nơi này[1],
không phải sao? Thích hợp bỏ đi, xa xa quan sát, mới thật biết mình cần
cái gì."
"Sợ sẽ bị thương, không tín nhiệm đối phương, tâm thần
bất định bất an, là phản ứng bình thường nhất. Nhưng, không thể vĩnh
viễn bị những thứ nhân tố không xác định này trói buộc, phải dũng cảm đi tiếp, cháu ạ."
"Chú Toàn, cháu – có phải - sai lầm rồi không?" cô không phải không có suy tính đến hậu quả có thể.
"Cái gì là đúng, cái gì là sai? Trên cái thế giới này, nơi nào lại có tuyệt
đối hay không phải? Vốn cũng không có chân lí tuyệt đối, không phải sao? Ở trong mắt người ngoài, trong vườn này làm sao có người tốt? Không
thẹn với lương tâm là tốt rồi, Tâm La."
Cô sâu sắc nhìn mái tóc
có chút bạc trắng của cụ ông, sau đó, cô tiến lên ôm cũ ông cơ trí này,
giống ôm người cha đã sớm qua đời của cô.
"Cám ơn chú, chú Toàn."
"Ha ha, cũng không nên cám ơn chú, ngày sau còn phải phiền Tâm La cô nương
nói vài lời trước mặt Nhị gia giùm lão già tôi." Có ơn không báo là sai
lầm lớn.
"Bài tập cũng hoàn thành đúng hạn, những thứ này đối với Anh Nhất đều là đề mục rất đơn giản." Tâm La lật xem bài tập của Anh
Nhất.
"Cô Tâm, tại sao gần đây cô đều không theo cháu nữa?"
"Không phải cháu thích mẹ cùng cháu sao?" Tâm La mềm giọng hỏi.
"Không phải là, nhưng –" Anh Nhất không biết nên hình dung khác nhau giữa hai người ra sao.
"Còn nhớ ngày thứ nhất cháu gặp cô Tâm thì cô Tâm nói gì với cháu không?" cô để cây viết trong tay xuống, ôm hắn.
Anh Nhất gật đầu. Hắn nhớ, giọng nói của cô rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt
cũng rất ôn nhu, thái độ cũng rất hiền hoà. Hắn lập tức thích cô, thích
tay sạch sẽ của cô cầm tay của hắn; kéo chăn lên thay hắn trước lúc hắn
ngủ; cho hắn một nụ hôn ngủ ngon buổi tôi; thích mỗi ngày cô kêu hắn rời giường, đưa mắt nhìn hắn đi học, thích tất cả.
"Cho nên, mẹ trở lại, công việc của cô Tâm cũng đã qua một đoạn thời gian."
"Cô Tâm, cô phải rời xa cháu sao? Không phải cô thích cháu sao?"
"Không phải vậy." cô ôm chặt bé trai. "Cháu yêu mẹ không?"
Anh Nhất mạnh mẽ gật đầu.
"Mẹ rời đi cháu lâu nay, cháu còn yêu mẹ sao?" Cô muốn ở thời điểm thích
hợp nói cho Anh Nhất, rất lâu, không thể chung đụng sớm chiều, cũng sẽ
quan tâm lẫn nhau, yêu lẫn nhau.
"Yêu." Như đinh chém sắt.
"Cô Tâm cũng giống vậy. Coi như không ở bên cạnh cháu, cô Tâm cũng vẫn sẽ
mong nhớ cháu, yêu cháu." cô nhẹ nhàng đung đưa, an ủi Anh Nhất. "Hơn
nữa, giống như cháu nhất định phải đi học, làm bài tập, cháu cũng có
chuyện mà mình phải làm. Hiện tại, cô Tâm có chuyện rất quan trọng phải
đi làm. Bất quá, cho dù là cách thời gian và không gian, cô cũng quan
tâm cháu."
"Cô Tâm." bé trai từ trong ngực cô ngẩng đầu lên.
"Huh?"
"Lúc cô tham gia lễ người mẹ, đã đáp ứng cho cháu một phần thưởng, chỉ cần
chuyện ở bên trong phạm vi năng lực của cô, cô đều sẽ đáp ứng cháu."
"Đúng vậy, cô từng đáp ứng." Tâm La nhướng lông mày.
"Nhưng, ngày đó cháu chưa kịp nói ra phần thưởng cháu muốn xin."
Tâm La cười, bé trai có ánh mắt kháng cự lạnh lùng ở phòng đồ chơi lúc mới
gặp hôm đó đã không còn, biến thành tiểu nhân tinh hiểu được vận dụng ưu thế khiếu nại người lớn.
"Uh, phần thưởng đó hiện tại vẫn hữu hiệu."
"Như vậy, cháu hi vọng – cô Tâm vĩnh viễn ở chung với chúng ta." Hắn nói ra tâm nguyện.
"Cô Tâm đáp ứng cháu, sẽ hết sức đạt thành tâm nguyện của cháu." cô nắm
chặt tay Anh Nhất, dùng thái độ của người trưởng thành đáp ứng. "Hiện
tại, đi với mẹ đi."
Hải Khiếu đợi con trai rời đi thư phòng lớn, mới đẩy cửa đi vào. Ngồi ở bên người Tâm La, hắn duỗi tay dài ôm cô.
"Có lúc anh thật ghen tỵ con trai của mình." Hắn oán trách đem cằm đè ở đỉnh đầu của cô.
"Tại sao?" cô có chút không biết nên khóc hay cười. Đây là ăn dấm gì?
"Đều không cần tìm giáo viên cho Anh Nhất, em đã ở bên cạnh nó, suy tính chu đáo thay nó. Anh lại phải đợi em nhín chút thời gian tới nói chuyện với anh, trong vườn này, người người đều được lòng em hơn anh."
"Nói lời vô vị gì. Em vốn là bảo mẫu của Anh Nhất, cùng nó là đương nhiên.
Cùng anh, căn bản đã là thu hoạch ngoài địch mức của anh, còn không biết dừng." cô cười, nói không chừng thật là như vậy đấy.
"Tiểu bại hoại, em nói cái gì?" Hắn giả vờ giận ôm chặt cổ của cô. "Vì thế em phải tiếp nhận ta trừng phạt."
"Ha ha, Nhị gia, ngài cho là em sẽ ngoan ngoãn mặc cho ngài xử trí sao?" cô ôn nhu vùi trong ngực của hắn, cũng không có cử động thoát thân.
"Anh không ngại em có phản kháng nho nhỏ, tỷ như –" hắn ác ý lại gần bên tai của cô, thanh âm có chút khàn khàn bổ sung, "Phát ra một chút rên rỉ."
Trời! Mặt của Tâm La "Oanh" một cái đỏ hết, người đàn ông này thực là rất biết chọc người.
"Hải Khiếu!"
"Gọi đúng rồi, có thưởng." Hắn không biết từ nơi nào lấy ra hộp điều khiển,
khóa lại cửa thư phòng, tắt máy quay, sau đó hôn cô rất sâu, triển khai
kích tình thăm dò hắn khát vọng lâu rồi.
**
"Hello, anh
lại tới." Đông Trẫm cười híp mắt vào cửa, chào hỏi người ngồi trong
phòng khách. "Tâm La, có thể ra cửa? Ở chỗ anh có một cặp vé xem nhạc
hội Bahar."
"Được," cô đứng lên, "Em đi lấy túi đeo lưng, lập tức đến ngay."
Hả? Tại sao có thể dễ dàng cho hắn hẹn được như vậy? Đông Trẫm hồ nghi sờ sờ mặt của mình.
"Đông Thiếu, ngài không nên tự tiện mời Tâm La đi ra ngoài, ít nhất phải xin
phép Nhị gia." Nhậm Thất lên tiếng ngăn cản, cố gắng tách "Ác ma" và Mật tiểu thư "Đơn thuần" này ra.
Nếu là thường ngày, Đông Trẫm đã
sớm mở miệng cãi vả cùng hắn, nhưng bây giờ, hắn chỉ triển khai một mỉm
cười mà Nhậm Thất nhìn quá mức rực rỡ, liền không để ý đến hắn.
Đợi đến Tâm La xuống lầu, Nhậm Thất bày tỏ phản đối lần nữa.
"Tâm La, nếu như tiểu thiếu gia tìm cô thì sao?"
"Từ tiểu thư có thể ứng phó được, một đứa bé thủy chung không nên lệ thuộc
vào bảo mẫu, tôi đã công thành lui thân." cô ẩn thâm ý nhìn người chung
quanh trong phòng khách rồi, mỉm cười. "Chú Toàn, Nhậm Thất, hẹn gặp
lại."
"Chú Toàn, Tâm La là lạ." Chờ hai người đi ra ngoài, Nhậm
Thất mới nói. Càng cổ quái là Đông Trẫm, những lời này hắn đặt ở trong
lòng.
"Tiểu Thất, không biết tình yêu là khuyết điểm lớn nhất của cậu." Cụ ông vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Tâm La, là hạ quyết tâm muốn làm
cái gì, mới có thể nói ‘gặp lại’."
A! A! A! Nhậm Thất lập tức
bừng tỉnh hiểu ra. Tâm La chỉ nói "Chào buổi sáng, chào buổi trựa, ngủ
ngon", chưa bao giờ dùng từ ngữ tạm biệt, nhưng mới vừa rồi cô hắng
giọng nói "Gặp lại" cùng bọn họ. Đó là một nghi thức tạm biệt quá rõ
ràng. Trời ạ! Bọn họ lại không có ngăn cản cô, trơ mắt nhìn cô rời đi.
"Chú Toàn, nếu ngài biết, tại sao không ngăn cản cô?"
"Thuận theo cô thôi, hôm nay ngăn cản cô, ngày sau thì sao? Cô có cánh cửa cần vượt qua, Nhị gia thì thế nào? Ai không có một cánh cửa lòng khó có thể vượt qua?" Cụ ông có điều ngụ ý liếc Nhậm Thất. "Quên được, không phải
là một chuyện dễ dàng, tránh ra một chút, khó không phải là một chuyện
tốt."
"Nhưng, Nhị gia –" hắn làm sao giao phó với Nhị gia?
"Nhị gia, chú tự nhiên nói với cậu ấy."
Nhậm Thất trầm mặc, chuyện thật cứ đơn giản như vậy? Tại sao hắn có dự cảm kỳ quái?
"Đông Thiếu, xin đưa em tới ngân hàng."
"Ngân hàng?" Đông Trẫm nhướng cao lông mày, kỳ quái cô lựa chọn một cái mục tiêu như vậy.
"Em không muốn lừa gạt anh, bởi vì anh vẫn luôn giúp em, mặc dù chính anh
có thể sẽ không thừa nhận." Tâm La cười nói rõ ý. "Hôm nay em sẽ đi máy
bay rời đi, trong ngắn hạn sẽ không trở về."
"Tại sao? Em nói em sẽ xem xét, anh cho là giữa em và Nhị gia không có cách ngại gì."
"Thật ra thì, cũng không phải là vấn đề phía Nhị gia, mấu chốt ở chính em."
"Em – ai!" Đông Trẫm thở dài, "Sau khi anh trở về sẽ bị Nhị gia đánh dữ dội đến chết."
Tâm La bị giọng hết sức buồn bã sở trường của hắn làm phải "Xì" cười một tiếng.
"Nếu như Nhị gia thật là người chẳng phân biệt được đúng sai phải trái, chỉ
sợ anh đã sớm nghĩ cách trừ khử rồi." Cô dễ dàng phơi bày ngụy trang của hắn. "Anh ấy sẽ không đánh anh, nhiều lắm là lạnh lùng lờ đi anh."
"Ha ha, có người rất hiểu rõ Nhị gia nha. Mới chung sống sáu tháng, cũng đã hiểu được thói quen của hắn hơn cả người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ
với hắn như anh." Đông Trẫm cười đến mày gian mắt chuột.
"Ba hoa." Tâm La liếc hắn.
Đến ngân hàng kiểm tra số tiền trong tài khoản, Tâm La ngạc nhiên phát hiện mỗi tháng đều có một khoản tiền lớn được gửi vào. Tra xét ngày, phải là tiền lương Nhậm Hải Khiếu cho cô.
"Chậc! Nhị gia thật là chịu tốn tiền." Đông Trẫm chắc lưỡi hít hà.
"Đúng vậy, anh ấy thật sự là một ông chủ hào phóng. Hiện tại, em không lo
không có tiền dùng." cô cười nhún nhún vai. "Hiện tại phiền toái Đông
thiếu đưa em đến phi trường."
"À? Gấp vậy?" Hắn không bỏ được cô đi, cô là chiến hữu của hắn.
"Động tâm không bằng hành động." Cô cầm tay Đông Trẫm. "Hi vọng lúc em trở
lại, rối rắm giằng co lâu vậy giữa anh và Nhậm Thất cũng đã kết thúc,
tất cả tâm kết cũng đã cởi ra. Đến lúc đó tất cả đều vui vẻ, đây là kỳ
vọng của em."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là 2
câu thơ cuối trong bài Đề Tây Lâm bích (Đề trên tường chùa Tây Lâm) của
Tô Thức, do Nguyễn Khắc Phi dịch. Hai câu gốc là Bất thức Lư Sơn chân
diện mục, Chỉ duyên thân tại thử sơn trung. Gửi thanks