Vừa vào thu, ở trong vườn Hải Nhiên, cử hành một buổi hôn lễ long trọng.
Chú rễ là Nhậm Hải Khiếu hiện đảm nhiệm đương gia Nhậm thị, tân nương là con gái nuôi của Đổng Sự Trưởng Vương Lạc Hành tập đoàn Thiên Vương.
Hôn lễ ngày đó, tất cả đều là người có mặt mũi ở cả hai giới hắc bạch.
Vương gia dùng tư thái gả con gái đưa Tâm La lấy chồng, vợ chồng Vương thị song song trình diện chúc phúc.
Bốn người con trai chưa lập gia đình của Nhậm gia làm con rể cho bọn họ,
Nhược Diệp, Chuy và Vân Lan còn có một con gái của Vương gia đảm nhiệm
dâu phụ, Anh Nhất là hoa đồng của bọn họ. Duy có Đông Trẫm, bởi vì làm
chuyện xấu, bị chỉnh sửa một phen, chỉ có thể quan sát ở dưới đài.
Tâm La vốn lo lắng ba muốn kết hôn, cô dâu cũng không phải mẹ, Anh Nhất sẽ
khổ sở, cho nên cố ý phải lấy được đồng ý của Anh Nhất, nếu không sẽ
không có hôn lễ. Không ngờ tới sáng suốt nhất lại là tiểu Anh Nhất.
"Rất tốt a. Mẹ trở lại, cô gả cho ba, về sau con biến thành có hai mẹ. Có
hai mẹ thương con yêu con, không phải là tốt hơn sao? Mọi người cũng sẽ
cưng chiều con." Tiểu nam sinh nói ra ngữ điệu kinh người, làm người lớn cảm động đến rối tinh rối mù. "Vả lại, tâm nguyện lớn nhất của con
chính là cô Tâm có thể ở lại, đây là biện pháp tốt nhất đấy."
Mà
Nhược Diệp là thì lén lút tìm Tâm La hàn huyên cả đêm, nhận lỗi với cô,
xin cô tha thứ chuyện ích kỷ cô làm vì con trai, còn chúc cô vàg Hải
Khiếu hạnh phúc.
Đông Trẫm càng thêm hay tuyệt, đặc biệt mời một
đám nam model ở đêm trước ngày kết hôn mà theo truyền thống chú rễ không thể gặp cô dâu, ở trong hồ bơi đã sửa thành nước ấm, biểu diễn đồ tắm,
kích động Tâm La mở to hai mắt xem rõ ràng, Nhậm Hải Khiếu không còn là
thí sinh tốt nhất. Bên cạnh còn có những anh em khác của Nhậm gia ồn ào
lên, chỉ có Nhậm Thất sắc mặt khó chịu, rồi lại không cách nào can thiệp mấy anh trai chỉ sợ thiên hạ không loạn của mình. Mấy nữ khách được mời đều xem không chớp mắt.
Cuối cùng là anh em Hải Khiếu và Hải Âm
nghe nói chạy tới, cơ hồ muốn bóp chết Đông Trẫm, mới kết thúc màn lõa
nam. Làm hại Nhược Diệp hô to chưa đã ghiền, la hét muốn hôm nào Đông
Trẫm mang cô đi thăm công ty người mẫu, ngay cả Thiết Tĩnh Nhân đã mang
thai bốn tuần cũng vỗ tay phụ họa, khen lớn ý kiến hay.
Sau đó,
ngày hôn lễ đến. Thuận lợi hoàn thành buổi lễ kết hôn, Đông Trẫm lại
cùng đám người Nhậm Tam, muốn đại náo động phòng. Ai ngờ chờ Đông Trẫm
thi triển công phu nạy khóa ra, mở cửa, mọi người đi vào, lại phát hiện, chờ bọn họ là một phòng u tĩnh, hai người chỉ để lại một giấy tin ngắn, từ ban công chạy đi. Chừa một phòng trống cho người bình thường.
Nhậm Tam, Nhậm Tứ, Nhậm Ngũ:
Anh và Tâm La đi hưởng tuần trăng mật, không biết ngày về, chỉ biết là sẽ
chơi một lần thỏa thích sau mới trở về. Cho nên, công ty và trong nhà
liền giao cho các người. Đây là kết quả các người liên hiệp Đông Trẫm
trêu cợt anh. Tự giải quyết cho tốt thôi, anh em.
Nữa, chiếu cố
con trai của anh thật tốt. Nếu anh đi trăng mật trở lại phát hiện nón có cái gì không ổn (bao gồm dính vào tật xấu của các cậu), các cậu chờ
chết a.
Nếu như, Đông Trẫm cũng ở đây xem tin, Tâm La muốn anh
chuyển cáo cậu: châm ngôn tám chữ lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt
thật), nhược kỷ nhược ly (giống như đến gần, lại giống như xa lánh)
Tốt lắm, gặp lại nha.
Nhậm Hải Khiếu, Mật Tâm La lưu.
Hải Khiếu và Tâm La đang ở trên xe chạy tới phi trường giống như nghe tiếng gào khóc thảm tuyệt.
"Ném tất cả cho bọn Nhậm Tam, không có việc gì chứ?" Tâm La cười hỏi, cũng không thật lo lắng thế nào.
"Anh đã làm công việc thuộc bổn phận bọn họ cho bọn họ mười năm, hiện tại
đến phiên chúng ta đi tiêu dao khoái hoạt rồi." Hắn cười sang sảng.
"Không nói bọn họ, nói cho anh biết, trong thư tiểu tử họ Vương gởi cho
em trước hôn lễ viết cái gì?"
"Hắn nói, nếu như anh không thể cho em hạnh phúc, bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em còn có hắn, hắn sẽ
đoạt lại em. Quý trọng, mến yêu, quan tâm, cưng chìu. . . . Làm một
người đàn ông có thể làm tất cả vì nữ nhân yêu mến." Cô báo cho đàng
hoàng.
"Để cho hắn chết tâm này đi. Em là của anh!" Hải Khiếu
thật xem thường. "Lão bà, anh yêu em, anh sẽ không phụ tin tưởng của em. Càng thêm chết cũng sẽ không cho họ Vương thừa cơ lợi dụng."
"Lão công" Tâm La hôn lên mặt hắn. "Em quên nói cho anh biết ——"
"Chuyện gì?" Nghe một tiếng "Lão công" ngọt mềm của cô, Hải Khiếu thiếu chút nữa lái xe ra ngoài lề.
"Anh vừa vượt một cái đèn đỏ." Khóe miệng cô có nụ cười thần bí. "Còn có ——"
"Lão bà, em bắt đầu học được treo khẩu vị người!" Hắn dường như cảnh cáo liếc người yêu của hắn một cái.
"Hải Khiếu, em mang thai." cô nhẹ giọng tuyên bố. Ở trong không khí lãng mạn của Tây Ban Nha, cô có cốt nhục của hắn, chứng nhân cho tình yêu của
họ.
"Cái gì? !" Người đàn ông trong xe hí hửng gọi lớn, vui mừng không thôi hỏi: "Có thật không? Thật. . . ."
Trong bóng đêm, truyền đến tiếng cười trong sáng như chuông.