"Tâm La không có sao, cô sẽ tới sau. Anh Nhất, con tốt nhất ăn cơm, nếu
không, ba liền coi như cô Tâm của con thất trách một lần. Nếu như cô ấy
thất trách ba lượt, thì không còn tư cách làm bảo mẫu của con." Hắn vỗ
nhẹ con trai đang nuốt cơm không trôi. Trổ hết ân uy mới là phương pháp
tốt nhất, nếu Tâm La tạm thời thay thế vai trò người mẹ, cho Anh Nhất
tình thương ấm áp, như vậy người cha như hắn, phải giữ vững hình tượng
nghiêm nghị mà không mất từ ái thôi.
"Dạ." Anh Nhất nhanh chóng vùi đầu nghiêm túc ăn cơm. Hắn không hy vọng bởi vì chính mình mà mất đi cô Tâm.
"Chào buổi tối mọi người." Tâm La cầm một bộ hồ sơ thong thả đến phòng ăn, mỉm cười chào hỏi mọi người.
Tầm mắt của chú Toàn và Nhậm Thất đều tập trung ở trên đầu của cô, trâm cài tóc của cô dùng là vật màu bạc, nhìn thật quen mắt. Ánh mắt của hai
người cũng bay về phía Hải Khiếu.
Hải Khiếu chẳng qua là lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, sau đó dặn dò con trai.
"Anh Nhất, tối nay ba có rãnh rỗi, con và cô Mật cùng đến thư phòng làm bài, ba muốn kiểm tra sự tiến bộ của con."
Bé trai ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng hơi hưng phấn, hắn có thể để cho
ba thấy hắn thông minh đến cỡ nào. Giáo viên dạy làm bài hắn đều chỉ
nghe một lần liền hiểu được toàn bộ.
Tâm La nhún nhún vai, ở nơi nào với Anh Nhất đối cô mà nói cũng không có sự khác biệt.
"Còn có chú Toàn, sau khi ăn xong xin chuẩn bị nhiều một phần bánh ngọt." Ở
trước khi đi ra khỏi phòng ăn, Hải Khiếu ném xuống lại một câu kinh
người, sau đó biến mất ở phía sau cửa khắc hoa khổng lồ.
Còn dư
lại chú Toàn nhìn Nhậm Thất, môi hai người cũng không tự nhiên run rẩy.
Anh Nhất không sáng tỏ quay lại nhìn bọn họ một lát, hỏi:
"Cô Tâm, bọn họ thế nào?"
"Không có sao, bọn họ chẳng qua là nghe được một truyện cười không thật buồn
cười." Tâm La lo lắng biểu tình quá mức kinh ngạc của lão quản gia sẽ
làm bắp thịt trên mặt của hắn bộ co rút, không cách nào cất tiếng cười
to. Nhè nhẹ cười trấn an hắn. "Ăn cơm xong phải đi làm bài tập, nếu như
hôm nay biểu hiện của cháu tốt, cô Tâm có phần thưởng cho cháu."
"Cháu ăn xong rồi." Anh Nhất để đũa xuống lớn tiếng nói.
"Vậy chúng ta đi thôi." Tâm La dắt tay bé trai đi ra ngoài, mơ hồ nghe tiếng cười không thể đè nén từ sau người truyền đến.
Từ Tâm La tự mình vào vườn Hải Nhiên tới nay, đây là lần thứ hai đến thư
phòng lớn. An trí Anh Nhất xong, cô mới có thể có cơ hội cẩn thận quan
sát bố trí trong thư phòng. Trên giá sách gỗ thô khổng lồ bày đầy các bộ sách, thiên văn địa lý y học kiến trúc, làm cô có chút ngoài ý muốn.
Sách nơi này, thật sự là tạp nham, quả thật tựa như thư viện mô hình
nhỏ. Nếu như cô là chủ nhân chỗ này, mỗi ngày pha một bầu trà ngon, cầm
một cuốn sách yêu thích, dằng dặc qua một ngày, rất không cô đơn. Nói
vậy lại là một loại sảng khoái khác trong cuộc sống thôi!
"Thay
vì coi chừng cả tường sách thèm thuồng không dứt, sao không lấy một
quyển thích đến xem?" Nhìn mặt Tâm La không che dấu yêu thích ái mộ chút nào, Hải Khiếu buồn cười nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.
"Có thể
không?" Ánh mắt của Tâm La sáng lên, sách trong thư phòng nhỏ cô cơ hồ
đã xem hết, đang lo lắng rỗi rãnh vô cùng nhàm chán, đột nhiên lại có
một phòng sách này chờ cô, quả thật là chuyện tốt tự nhiên rớt xuống.
"Nếu cô thích, liền lấy xuống xem, xem xong rồi nhớ trả về là tốt rồi." Hắn ngồi vào trên sô pha đối diện cô.
"Có sách anh thích nhất ở trong đó hay không?" Cô nhìn thư mục sách khổng lồ hỏi.
Hắn rất ngoài ý muốn nhìn cô chăm chú, cô đây chính là muốn hiểu biết hắn sao? Mắt tinh sâu lại, hắn cười.
"Thuở nhỏ thích xem Holmes nhất, khát vọng trở thành một trinh thám vĩ đại.
Sau khi lớn lên liền rất ít sờ đến rồi, xem tới xem lui đều là mấy tạp
chí kinh tế tài chính, thời sự tin tức, không còn hăng hái thời niên
thiếu nữa."
"Đi học, chẳng phân biệt được còn trẻ hay lớn tuổi,
bận rộn nữa, cũng rút ra thời gian." Cô nhẹ giọng phản bác, toàn bộ ý
định đã đặt ở trên sách.
Hải Khiếu lắc đầu, một nữ nhân có thể bỏ rơi hắn như thế, trừ Mật Tâm La, đại khái cũng không còn người thứ hai. Ở trong mắt cô, cây xanh hoa tươi thức ăn ngon, thậm chí là một quyển
sách thật mỏng, cũng đều có lực hút hơn hắn.
"Ba, cô Tâm, con làm xong bài tập rồi." Thanh âm Anh Nhất kêu trở về hai người lớn như đi vào cõi thần tiên của mình.
Hải Khiếu đi tới kiểm tra việc học của con trai, vui mừng phát hiện học tập của nó hết sức tốt, hoàn toàn không cần phụ huynh ở một bên đốc thúc,
còn nhỏ tuổi đã viết chữ rất khéo léo. Hắn sờ sờ đầu con trai.
"Anh Nhất, bài tập của con rất tốt."
Hắn từ trong mắt con trai đột nhiên nhìn thấy hân hoan lóe sáng, trong lòng có một chút tự trách nhanh chóng lóe rồi biến mất. Có một con trai ưu
tú như vậy, nhưng hắn lại vẫn không có câu thông với nó thật tốt, chỉ
chớp mắt, Anh Nhất cũng đã là một học sinh tiểu học hiểu chuyện. Hắn –
chưa tính là một người cha xứng chức.
Nắm bả vai hơi gầy yếu của con trai, Hải Khiếu mang hắn đi về phía ghế sa lon Tâm La ngồi.
"Anh Nhất, mới vừa rồi cô Tâm nghe ba cháu khích lệ cháu." Tâm La anh ngồi
xuống ở bên cạnh cô." Cho nên, hiện tại cô muốn tặng thưởng cho cháu."
Hải Khiếu thuận thế ngồi ở bên cạnh con trai, cánh tay dài mở ra, khoác lên trên chỗ tựa lưng của sô pha, cũng vây người phụ nữ và con trai đang
thảo luận trong hơi thở của mình.
Tâm La cố ý coi thường cử động nhìn như lơ đãng của hắn, cúi đầu nói chuyện cùng Anh Nhất.
"Anh Nhất, ba cháu đáp ứng a, chủ nhật hắn muốn cho cháu đi chơi. Nhìn, cô
Tâm tìm được rất nhiều tài liệu cho cháu, cháu cẩn thận chọn một chỗ
muốn đi nhất. Nếu như cháu giữ vững biểu hiện tốt, còn có những chỗ khác để cho cháu lựa chọn."
Hải Khiếu cười nhìn người phụ nữ đã quên
mình vùi đầu vào chọn lựa địa điểm với Anh Nhất, lông mày dày thẳng
nhướng cao. Vừa mới xảy ra cái gì? Có người giả truyền thánh chỉ trước
mặt hắn, hứa hẹn du lịch sau này của Anh Nhất, mà lại mặt không đỏ hơi
thở không gấp. Hắn quả thật là bội phục sát đất, nhưng, hắn thật sự cũng không để ý hành động quá mức này của cô.
Lúc này, Tâm La ngẩng
đầu lên, chuyển con mắt muốn hỏi ý kiến của hắn, hắn và tầm mắt của cô
cứ như vậy không có chút chuẩn bị giao nhau trên không trung.
Tôi chỉ hứa hẹn cuối tuần này. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu.
Tôi lại hứa hẹn vô số sau này. Cô cũng dùng ánh mắt cố gắng.
Tốt thôi, cô nợ tôi một nhân tình. Hắn nhún nhún vai, so đo là bản lĩnh của thương nhân.
"Tôi và Anh Nhất quyết định rồi, đi khu vui chơi trước. Nhị gia không có ý
kiến chứ?" Cô trấn định mở miệng, không có tránh ra nhìn chăm chú thâm
trầm của hắn.
"Khu vui chơi phải không?" Tầm mắt của hắn tuần tra trên mặt hai người lớn nhỏ, sau đó vỗ vỗ tay, "Vậy thì khu vui chơi."
"Cám ơn ba ba!" Anh Nhất hoan hô một tiếng.
"Con cũng cám ơn cô Mật, là ý của cô."
Lúc này, chú Toàn gõ cửa bưng bánh ngọt đi vào.
"Cũng cám ơn chú Toàn mới đúng." Tâm La tuyệt đối sẽ không nắm công lao ở trên người mình.
"Chuyện gì muốn cám ơn chú? Tại sao muốn cám ơn chú?" Cụ ông mở trừng hai mắt, để bánh ngọt xuống, lại lui ra ngoài.
Ăn một cái bánh trong suốt[1], Hải Khiếu có chút ghen nhìn con trai chia bánh cho Tâm La.
"Trong nhà từ trên xuống dưới đều bị cô thu phục, nói cho ta biết, cô có bí quyết gì?"
Tâm La bình tĩnh nhìn lại hắn, buông tay phủ nhận.
"Tôi chưa từng nghĩ tới thu phục bất luận kẻ nào, không có bất kỳ người nào
bị thu phục. Vả lại tọi không cầu xin chỗ nào, cho nên vô dục (không có
ham muốn) mới bền. Trong vườn Hải Nhiên này, không có bất kỳ thứ gì
khiến tôi sinh ra lòng chinh phục, một cách tự nhiên, thái độ của tôi
liền bình thản, mọi người cũng dễ dàng tiếp nạp tôi."
"Nghe rất
đơn giản," thế nhưng hắn lại không cho là như vậy. Một cô gái độc thân
hai mươi lăm tuổi, ở trong hoàn cảnh ià trẻ lớn bé chỉ là phái nam, có
thể không nhúc nhích như cô, nếu như không phải là có định lực phi phàm, chính là từng có cảnh ngộ đặc biết, nếu không rất khó sẽ như cô, bất
động như núi. "Lại càng làm người hiếu kỳ."
"Thời gian không còn sớm, tôi đưa Anh Nhất về phòng nghỉ ngơi. Anh Nhất, nói ngủ ngon với ba."
"Không sao, tôi và cô cùng đưa nó lên lầu." Hắn nhìn thấu thái độ cố ý lẩn tránh của cô, không cho phép cự tuyệt nói.
Hắn sẽ không lại bị cô đáp lại tựa như Thái Cực quyền (ý nói chậm mà chắc,
có thể phòng thủ tốt) nữa, lòng hiếu kỳ của hắn từ ngày cô vào vườn Hải
Nhiên liền bị quyến rũ, mà cô cũng không phải là người chịu ngoan ngoãn
thổ lộ chuyện xưa của mình với người khác, như vậy, liền do hắn tự mình
đào móc về bí mật của cô thôi. Hắn tà mị cười lên, quá lâu không có loại xung động muốn tìm tòi đến tột cùng này, nếu cô đưa tới cửa, hắn làm
sao lại bỏ qua cho?
Tâm La nhìn nụ cười quỷ dị ở khóe miệng hắn,
nhịp tim không khỏi nhanh hơn. Từ gặp nhau tới nay, cô luôn có thể từ
trong biểu tình trầm lãnh khắc nghiệt của hắn cảm giác tâm tư phập phồng của hắn. Lúc hắn nheo mắt lại hơn phân nửa là không vui, nhíu mày lại
là hỏi thăm hoặc kinh ngạc, lúc mặt không chút thay đổi đa số là đang
suy tư.
Vậy mà nét vui cười xẹt qua trên mặt hắn vừa rồi, giống
như là thú săn nhất định phải có được con mồi, có chứa ba phần giảo
hoạt, ba phần tàn khốc, ba phần hưng phấn, còn có ba phần chắc chắn.
Cô nhàn nhạt nhíu mày lại, có phải cô rốt cuộc trêu chọc một con sư tử hung mãnh không?
Đang ở cô tập trung nghĩ ngợi hết sức, Hải Khiếu đã bất động thanh sắc che chở bọn họ trở lại phòng của Anh Nhất.
Cô thu tinh thần, không suy nghĩ biểu tình của Nhậm Hải Khiếu thêm nữa.
Quá khứ cô chính là quá mức để ý thái độ của người khác, luôn lấy hỉ nộ
buồn vui củangười khác làm số đo cho mình, mới có thể dần dần mất đi
mình. Hiện tại, cô chỉ muốn tốt vì mình. Trừ khi Nhậm Hải Khiếu nói đến
công việc của cô, nếu không, cô không muốn suy tính cảm thụ của hắn.
Hải Khiếu không có coi thường biến hóa thoáng qua rồi biến mất của cô,
nhưng hắn chẳng qua là chứa nụ cười đứng ở một bên nhìn cô giục Anh Nhất rửa mặt, thay xong áo ngủ, lên giường.
"Ngủ ngon, bé trai của cô." Tâm La đắp kín chăn cho Anh Nhất, lại cúi người ấn xuống một cái hôn trên trán hắn.
"Ngủ ngon, cô Tâm."
Cô đang chuẩn bị xoay người, lại bị Hải Khiếu tiến nhanh tới tới nắm chặt
cánh tay, cô không có giãy giụa, bởi vì cô nhìn thấy hắn đứng ở bên cạnh cô, cũng cúi người cho Anh Nhất nụ hôn chúc ngủ ngon.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bánh trong suốt: chỉ chung tất cả các loại bánh trong suốt, có đủ màu sắc và mùi vị.