Phùng Kiến Vũ vẫn cho là vấn đề ở trên ở dưới của mình và Vương Thanh rất chi hài hòa bất quá là bởi vì mình lười. Không muốn ở phía trên làm cái kia chỉ có thể bị mệt chết thôi. Nếu không cậu thủy chung cảm giác mình mới là cường công nha!
Nhưng mà hôm nay vì một câu nói của Lâm Thư để cho Phùng Kiến Vũ bắt đầu sâu sắc xem xét lại bản thân mình
Lâm Thư sau một kỳ nghỉ hè gặp lại Phùng Kiến Vũ câu nói đầu tiên là: "Đại Vũ, ngươi hảo thụ [shoÌu] a..."
Bởi vì một câu nói này của Lâm Thư, Phùng Kiến Vũ không thể mặc kệ, vừa hết lớp ngay cả tiệm nhỏ của Vương Thanh cũng không đi, trực tiếp rẽ vào siêu thị mua hai chai rượu định tối về uống rượu lấy thêm can đảm sau đó đem Vương Thanh làm!
Cho nên chờ Vương Thanh trở lại, đèn cũng không kịp mở liền bị bạch tuột Phùng Kiến Vũ quấn lấy, Phùng Kiến Vũ tự nhận là rất MAN khi đem Vương Thanh ấm vào cửa sau đó mãnh mẽ hôn lên , thực ra bất quá chỉ là dựa vào ngực Vương Thanh nũng nịu hôn mà thôi.
Vương Thanh ngửi thấy mùi rượu trên người Phùng Kiến Vũ, cũng không nói gì nhưng không hề cự tuyệt người yêu ôm ấp yêu thương, vội vàng liền ôm người trong ngực mà phiên vân phúc vũ.
Ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ nhe răng trợn mắt đỡ eo đi học, mới gặp lại Lâm Thư.
Lâm Thư liếc Phùng Kiến Vũ một cái nói: "Đại Vũ, ngươi nói ngươi làm sao lại gầy như vậy a? Ngày nghỉ trở lại ta đều mập lên rồi!"
"..."
"Đại Vũ?"
"Ngươi ngày hôm qua nói ta thụ [shòu] là thụ [shòu] của mập ốm?"
"Đúng vậy, nếu không thì sao?"
"..."
...
Lúc Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ thức dậy, hai ma ma đã ra ngoài, Vương Thanh phỏng đoán đã là đi ra ngoài kết giao bạn bè tập thể dục buổi sáng a. Phùng Kiến Vũ không tự chủ ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung theo sau lưng Vương Thanh đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt qua loa, Phùng Kiến Vũ mới dần dần có chút thanh tỉnh, Vương Thanh buồn cười nhìn người có chút mơ hồ, cưng chìu xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ.
"Đại Vũ, em ngủ thêm một lát nữa cũng được, một mình anh đi chuẩn bị điểm tâm là được rồi."
Phùng Kiến Vũ xoa xoa đôi mắt, nửa bước không rời đi theo Vương Thanh: "Không được, hai lão ma một lát sẽ trở lại thấy em còn đang ngủ cũng không tốt. Ngày mai lại ngủ nướng đi!"
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ - ngáp ngắn dài tựa vào cửa phòng bếp - lắc đầu một cái, mở tủ lạnh bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho bốn người
Cho trứng gà vào chảo rán Vương Thanh thỉnh thoảng điều chỉnh độ lửa, bảo đảm trứng gà đều được chín bảy phần. Cháo trong nồi đang sôi sùng sục, còn có dưa cải trộn ngon miêng. Vốn là đang còn buồn ngủ Phùng Kiến Vũ men theo mùi thơm cười cong mi mắt.
"Thanh nhi, cho em nếm một chút." Phùng Kiến Vũ cười hì hì tiến tới, cảm thấy thèm khi nhìn Vương Thanh trộn dưa cải
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đang chớp mắt to mặt đầy mong đợi nhìn mình, có chút nhịn không được vội vàng gắp một đũa đưa tới bên miệng Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cũng không khách khí liền há miệng ăn vào. Vừa ăn vừa khen ngợi: "Ăn ngon ăn ngon!"
"Đúng không, chồng em nấu cơm còn chê vào đâu được!" Vương Thanh tự luyến.
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn lên, sau đó đưa tay định cầm lấy đôi đũa trong tay Vương Thanh. Lại bị Vương Thanh tránh ra.
Phùng Kiến Vũ bất mãn: "Đũa cho em, để cho em ăn thêm một miếng nữa."
Vương Thanh mặt tự đắc: "Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí a!" Nói xong, còn đem mặt đưa về phía trước.
Từ nhỏ Phùng Kiến Vũ đã có thể co dãn dùng một cái hôn để đổi thức ăn ngon thì đối với cậu chuyện này rất có lời nha, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều liền tiến tới hôn một cái lên môi Vương Thanh. Vương Thanh cũng không có ý định bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy, tay không đè lại sau gáy Phùng Kiến Vũ, một cái hôn phớt biến thành môi lưỡi giao nhau
"Lạch cạch." Thanh âm vang lên lập tức thức tỉnh hai người đang chìm đắm trong nụ hôn
Hai người có chút hoảng sợ nhìn Vũ ma làm rớt chìa khóa đang đứng ở cửa phòng bếp kinh ngạc cùng Thanh ma ở sau lưng đang mím môi cầm chặt điểm tâm trong tay
Vũ ma nhìn Vương Thanh bất động thanh sắc di chuyển một chút, lặng lẽ đem Phùng Kiến Vũ bảo hộ ở sau lưng. Phùng Kiến Vũ cảm nhận được hành động theo bản năng bảo vệ mình của Vương Thanh, ngay từ đầu không biết làm sao bây giờ cũng chuyển thành tĩnh táo.
Phùng Kiến Vũ đưa tay nắm chặt lấy tay Vương Thanh, cùng hắn mười ngón tay giao nhau, sau đó lên trước một bước, cùng Vương Thanh sóng vai đứng ở nơi đó, có chút khàn khàn mở miệng kêu một tiếng: "Mẹ."
Vũ ma nhìn con trai mình cùng Vương Thanh cũng gần như là con trai mình không nhịn được ở đáy lòng than thở: Nghiệt duyên. Vũ ma cúi người xuống nhặt chìa khóa mới vừa rồi bởi vì kinh ngạc mà làm rơi ở dưới đất lên, sau đó liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ có chút khẩn trương nhưng vẫn là nắm tay nhau thật chặt thở dài: "Ăn cơm trước đi, có chuyện gì một hồi ăn xong về nhà nói sau."
Nói xong Vũ ma liền xoay người đi ra phòng bếp, Vương Thanh an ủi xoa xoa Phùng Kiến Vũ, sau đó bước lên trước nhận lấy điểm tâm trong tay Thanh ma.
Thanh ma đưa mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đứng ở đó không nhúc nhích, có chút đau lòng. Thì ra suy đoán của mình là sự thật, Thanh ma ngoại trừ kinh ngạc lúc đầu, đã sớm tĩnh táo lại.
Giờ phút này nhìn hai đứa bé, trừ đau lòng chỉ còn lại tràn đầy lo âu.
"Vũ Vũ, chúng ta ăn cơm trước, đem bữa ăn sáng bưng ra ngoài đi." Phùng Kiến Vũ nghe vậy gật đầu một cái, đi theo sau lưng Thanh ma bưng điểm tâm đi ra ngoài. Vương Thanh nhìn bóng lưng mẹ nhà mình, thở phào nhẹ nhõm, dường như lão ma nhà mình không kinh ngạc, cũng không phản đối, có lẽ như vậy có thể sẽ dễ xử lý một chút.