Quãng thời gian Bối Bối học tiểu học mất 6 năm, từ năm cô bé 6 tới 12 tuổi và Sa Nghị từ 14 đến 20 tuổi. Đời người có bao nhiêu lần sáu năm như thế, nhưng kể cả có mười mấy lần 6 năm thì Sa Nghị vẫn cứ sẽ nuông chiều Bối Bối như cũ, tình cảm của anh không bao giờ thuyên giảm, thậm chí Sa Nghị còn nói, ở bên Bối Bối, mỗi một phút đồng hồ đều là hạnh phúc, thêm một phút thì anh lại càng yêu bé nhiều hơn.
Năm Sa Nghị thi đại học, vì Bối Bối mà anh đã bỏ qua ngôi trường tốt nhất cả nước để lựa chọn một trường đại học địa phương, nhưng Sa Nghị không hề tiếc nuối. Anh còn cảm thấy rất may mắn, nếu không thế thì sao anh và Bối Bối có thể ở bên nhau chứ. Chuyện là, Sa Nghị thi đỗ vào trường đại học S vừa khéo cách không xa trường Nhất Trung, Sa Nghị không muốn ở nội trú tại trường vì phải chịu nhiều ràng buộc. Lên năm 2 đại học, sinh viên không cần trọ trong trường nữa, do đó anh thuê một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, trả tiền thuê luôn 2 năm, căn hộ này được cái cách không xa trường Nhất Trung.
Từ nhà Bối Bối đến trường Nhất Trung nếu không tắc đường thì mất khoảng nửa tiếng, học sinh tiểu học bắt đầu buổi học vào 8 giờ sáng, vì thế, 7h00 mẹ Bối Bối gọi bé dậy, 7g20 rời nhà, việc này Bối Bối vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng lên cấp 2, 7g20 đã phải có mặt ở trường rồi, thế chẳng phải 6 giờ sáng bé đã phải dậy rồi sao!! Bối Bối là cô bé luôn thích ngủ nướng, thấy căn hộ Sa Nghị thuê vừa khéo ngay gần trường Nhất Trung, do đó, bé không ngừng quấn lấy bố đòi bố đồng ý cho mình ở cùng Sa Nghị, như vậy thì bé có thể ngủ tới tận 7g30 mới phải rời giường.
Ông Đồng cũng chịu thua Bối Bối, bản thân ông cũng bận rộn, lại còn thường xuyên phải đi công tác, mẹ con bé thì phải quản lý 4 cửa hàng (về sau LoveBaby sẽ mở thêm chi nhánh tại thành phố S), sợ bà không thể chăm sóc tốt cho Bối Bối, vả lại, trường Nhất Trung lại ngược đường cửa hàng của mẹ bé, sáng nào đưa con đi học, Dương Tiểu Phàn cũng bị trễ giờ.
Vì thế, ông cắn răng đồng ý, đợi tới cuối tuần, ông bà Đồng chở một đống hành lý của Bối Bối tới nhà Sa Nghị, tiện thể xem xét luôn căn hộ mà anh thuê, căn hộ đó rất sạch sẽ, có máy giặt, tivi, tủ lạnh, vv….cái gì cần đều có cả, như thế Bối Bối sẽ không phải tủi thân, ông bà rất hài lòng. Điều ông bà hài lòng nhất chính là có hai phòng ngủ, tuy rằng Bối Bối còn nhỏ, nhưng không thể để hai đứa ngủ cùng nhau được, hơn nữa bà Sa còn mời người giúp việc theo giờ để chuyên phụ trách nấu cơm, giặt quần áo và quét dọn vệ sinh. Ông Đồng thu xếp đồ đạc cho Bối Bối, bà Đồng trải giường cho con, rồi dọn dẹp sách vở trên bàn, xong xuôi hai ông bà trò chuyện với Sa Nghị một hồi rồi mới ra về.
Từ đó, cuộc sống hạnh phúc của Sa Nghị và Bối Bối chính thức bắt đầu.
Buổi tối đầu tiên, Bối Bối và Sa Nghị ai về phòng người nấy, ai ngủ giường của người nấy.
Buổi tối thứ hai, Bối Bối kéo Sa Nghị lên giường mình, rồi bắt anh đọc sách cho bé nghe nửa tiếng, sau đó lại, ai ngủ giường người ấy.
Buổi tối thứ ba, Bối Bối nằm trên giường Sa Nghị, sống chết không chịu về phòng
“Bối Bối, ngoan nào, ngày mai còn phải đi học”
“Không, Em không chịu, không chịu đâu, em sẽ ngủ ở giường này” Bối Bối nằm trên giường Sa Nghị, bắt chéo hai chân, vẻ mặt kiểu như: xem anh làm gì được em.
“Được rồi ”
“Anh đồng ý?” Bối Bối kích động nhảy dựng lên.
“Nếu em muốn ngủ lại đây, anh sẽ sang phòng em ngủ, chúng ta đổi phòng” Sa Nghị thầm nghĩ, tiểu tổ tông của anh, anh đã 19, sắp 20 tuổi rồi đấy, chuyện cần hiểu thì đã hiểu hết, Bối Bối lại còn mặc váy ngủ ngắn hai dây, lần nào ngủ cũng sán vào anh cọ xát, nếu hai người bọn họ mà ngủ chung thì chắc anh phát điên mất.
“Hu hu..huhu… Em phải mách mẹ nuôi, anh không thích em, anh bắt nạt em, anh ghét em… Huhu..” Bối Bối bắt đầu giả vờ khóc, nhưng còn bé mà Bối Bối đã diễn được như thế, không đi làm diễn viên thì quá uổng phí
“Ôi, tiểu tổ tông, bé cưng của anh, đừng mà, đừng khóc ” tuy rằng anh biết việc Bối Bối khóc là giả, nhưng anh vẫn không nỡ nhìn bé con như thế này.
“Vậy anh có đồng ý hay không?” vẻ mặt Bối như thể nếu anh không đồng ý, em sẽ tiếp tục khóc cho anh xem.
“Haiz, được rồi anh đồng ý ”
“Yeah!!!”
Buổi tối, Bối Bối vẫn mặc bộ váy ngủ hai dây ngắn cũn đó, bé đang nằm trên giường Sa Nghị đọc sách, chỉ cần bé khẽ động đậy là chiếc quần lót sẽ lộ ra, Sa Nghị vừa tắm xong đã nhìn thấy đôi chân trắng như tuyết của Bối Bối đảo qua đảo lại, nhìn kỹ thì thấy chiếc quần lót trắng của Bối Bối không an phận thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, bé con chưa dậy thì nhưng ở tuổi 11 thì ngực cũng đã phát triển, trông nó chẳng khác gì một nụ hoa trên chiếc bánh bao nho nhỏ, dụ dỗ thị giác của Sa Nghị.
Sa Nghị kéo chăn ra ngồi xuống, bình thường anh thích cởi trần đi ngủ, có điều bắt đầu từ hôm nay anh cũng không dám như vậy nữa, anh mặc một chiếc áo phông cộc tay màu xanh nhạt và một chiếc quần đùi bãi biển, thấy Sa Nghị muốn đi ngủ, Bối Bối bèn để sách xuống, chui vào trong chăn, tay bé còn tự động choàng qua hông anh. Sa Nghị ngày càng chín chắn, bởi vì mối quan hệ với Bối Bối nên so với các bạn cùng trang lứa, anh chững chạc hơn hẳn, gương mặt anh giống như một tác phẩm điêu khắc, có góc có cạnh, khi thi tốt nghiệp trung học thì anh đã cao tới 1m82 rồi.
Tắt đèn, Bối Bối vẫn còn ôm hông Sa Nghị, việc này chẳng khác gì giày vò Sa Nghị, hơi thở của bé lúc gần lúc xa, vừa khéo kích thích anh, người bé thỉnh thoảng lại cọ xát vào chân anh, chuyện này so với to gan dụ dỗ thì lại càng khiến Sa Nghị **. Xem ra anh không ngủ nổi rồi, đành trợn mắt, thao láo tới tận hừng đông vậy.
“Nghị Nghị ”
“Ừ?”
“Ngủ thế này em không thoải mái”
“Tại sao?”
“Em thích cởi quần áo lúc ngủ, nếu không sẽ khó chịu lắm”
Oành, như sét đánh xuống, Sa Nghị chỉ cảm thấy đầu óc bị chấn động, thân dưới lập tức nổi lên phản ứng, anh chợt ngồi dậy, bật đèn bàn, trên trán rịn đầy mồ hôi, anh đang phải nhẫn nhịn tới nỗi đau đớn. Anh cho rằng cô bé kia sẽ im lặng đợi anh phản ứng xong sao? Còn lâu nhé, thấy Sa Nghị bật đèn ngồi dậy, ngay tức khắc, bé cũng bò dậy theo, cọ xát sau lưng anh rồi ôm anh từ phía sau.
Bây giờ Sa Nghị chỉ còn đúng một tia lý trí, hô hấp của anh đã trở nên nặng nề, anh không muốn làm bé tổn thương. Điều hoà hơi thở một lúc, rồi dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, Sa Nghị cố gắng lắm mới có thể không chạm vào Bối Bối, nhưng chỉ một buổi tối đã thế, sau này phải làm sao đây?
Nếu như nói, giờ Bối Bối mới 11 tuổi, Sa Nghị tạm thời còn có thể nhịn, nhưng tới khi bé 14 tuổi, có kinh nguyệt lần đầu thì sao?
Bận rộn ở công ty suốt một ngày, lúc mở cửa vào nhà thì Sa Nghị phát hiện có gì đó không bình thường cho lắm, rất rất không bình thường… hôm nay Bối Bối không hề xông tới ôm chặt anh giống như gấu koala nữa, anh đóng cửa, đi vào phòng, Bối Bối không có ở đó, thường thường giờ này, Bối Bối hay ngồi ở bàn học của anh ngoan ngoãn làm bài tập, anh gọi điện thoại cho Bối Bối thì nghe thấy tiếng chuông vang lên từ một căn phòng khác.
Hoá ra Bối Bối đang ở trong phòng của bé, Sa Nghị thoáng kinh ngạc, mặc dù có 2 phòng, nhưng Bối Bối lúc nào cũng ở cùng phòng với anh, cô đang quay lưng về phía anh, nghe thấy tiếng cửa mở, cô cũng không quay đầu lại. Sa Nghị nhíu mày “Bối Bối, em đang làm gì thế”
Bối Bối không trả lời làm Sa Nghị có chút sợ hãi, Bối Bối chưa bao giờ phớt lờ anh, chẳng lẽ có ai chọc cô giận à?
Sau khi Sa Nghị tốt nghiệp đại học thì anh đã bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp của bản thân dưới sự ủng hộ của bố, công ty anh chuyên phân phối các sản phẩm điện tử hàng đầu, từ khi lên năm 2 đại học, anh đã lên kế hoạch, thành lập đội ngũ của riêng mình, qua 4 năm nỗ lực, công ty bắt đầu kiếm được lợi nhuận. Sa Nghị bộn bề nhiều việc, hầu như hôm nào cũng 8 giờ tối mới về tới nhà, năm ngoái, hết hạn thuê nhà, thế là ông Sa bèn mua luôn căn hộ này, sau đó trang trí lại một lần nữa theo sở thích của Bối Bối.
Anh đi tới, ôm bả vai Bối Bối, cúi đầu nhìn cô đang im lặng cắn môi, “Bối Bối, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy Bối Bối nãy giờ không hề nói một lời, anh giang tay ôm cô ngồi lên đùi mình, nhưng tay anh vừa chạm vào mông Bối Bối thì đã cảm thấy không đúng, anh rút tay ra nhìn, bàn tay anh toàn là máu.
“Bối Bối!!!” Sa Nghị nhất thời không phản ứng kịp, anh cho rằng cô bị thương rất nghiêm trọng.
Bối Bối mím môi, “Là cái đó”
“Cái gì?” Sa Nghị không hiểu Bối Bối nói gì, anh bế Bối Bối, đi vào phòng vệ sinh để kiểm tra một lượt.
Sa Nghị bế cô đặt vào trong bồn tắm, anh chẳng kịp nghĩ nhiều bèn cởi luôn chiếc quần ngoài của Bối Bối ra, đằng sau mông, quần lót của cô đã đỏ một mảng, Sa Nghị thò tay kéo, “Đừng” Bối Bối lên tiếng ngăn anh lại, cô bé đỏ bừng mặt, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng.
“Nghị Nghị, là cái đó, kinh nguyệt tới rồi” Bối Bối sợ Sa Nghị lại vươn tay đên bèn vội vàng khai báo.
Lúc này, Sa Nghị mới tỉnh táo lại, anh đã biết cô đang nói gì rồi, vì vậy anh bước về phòng, lấy đồ lót để cho Bối Bối thay.
“Bối Bối, tại sao em không thay quần khác.”
“Không có băng vệ sinh, nên vẫn sẽ bẩn.”
Giờ Sa Nghị mới nghĩ tới Băng vệ sinh, “Bối Bối, em tắm trước đi, anh đi mua cho em”