*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ấy, con bé này, sao lại xử lý như thế chứ, làm khó cho các chị rồi, nhưng bây giờ cửa hàng đó tất cả đều thuộc về Bối Bối, tôi cũng không nói nó được” với lại ai mà biết có còn đụng chạm nhau nữa hay không.
Bối Bối xử lý những việc này quả thực không hề báo cho Dương Tiểu Phàn mãi tới khi cô quay về thành phố H, ngửa tay xin bà 5 vạn tệ, trong 2 quản lý thì một đồng ý rời đi, một người thì không. Lúc này, Dương Tiểu Phàn mới biết về quyết định của Bối Bối, bà suy nghĩ kỹ và thấy đây đúng là phương án tốt, lần này giải quyết được khá nhiều vấn đề nhỉ.
Vả lại Bối Bối còn nói về sau cửa hàng kia không có quản lý, cũng không cần thuê quản lý nữa, đích thân Bối Bối sẽ tới đảm nhận, tới lúc đó người ta nhìn vào sẽ thấy, tuy cửa hàng này không có quản lý nhưng lại làm ăn tốt hơn khi xưa, họ sẽ không động tay động chân và không còn ai dám có lòng riêng nữa.
Thuận lợi xử lý xong xuôi việc này, trong lòng Dương Tiểu Phàn cũng buông xuống được một nút thắt, đúng là người có chuyên môn vẫn hơn, Bối Bối quá giỏi! Vì vậy, Dương Tiểu Phàn bắt đầu từ từ giao 3 cửa hàng ở thành phố S cho Bối Bối luôn, còn bà thì phụ trách việc nhập hàng và xã giao! Các bạn khoan hẵng nói, từ khi Bối Bối tiếp nhận công việc, thu nhập của cửa hàng ở thành phố H đã tăng lên trông thấy, bà đã làm một điều hoàn toàn đúng đắn.
***Note: Tới đau đầu với cái chương này *khóc*