*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rốt cục Sa Nghị cũng có thể ở một mình với Bối Bối, anh ngồi ở mép giường, anh muốn ôm Bối Bối nhưng chưa kịp chạm vào cô thì đã bị cô tránh né.
“Bối Bối?” Không phải Bối Bối muốn giữ lại con à, nhưng sao cô còn tức giận chứ, Sa Nghị không giải thích nổi
“Hừ” Bối Bối nghiêng đầu
“Bảo bối, chúng ta có con rồi, haha” Sa Nghị ngốc nghếch cười rộ lên
“Anh còn dám nói” cô quay đầu, chọc chọc đầu ngón tay vào ngực anh, “Không phải anh nói đang kỳ an toàn sao, an toàn chỗ nào hả, hừ”
“Bảo bối à, anh tính toán sai rồi mà, được rồi, đừng giận nữa, anh có con rồi, tốt quá, phòng sơ sinh ở nhà có thể dùng tới rồi”
“Chỉ vì dùng tới căn phòng kia à?” Bối Bối mất hứng, bĩu môi
“Đương nhiên không phải, Bối Bối, em ở trong lòng anh nặng boa nhiêu, em còn không biết sao?”
Bối Bối nhìn gò má sưng lên của Sa Nghị, anh còn cười hả, cười xấu xí bỏ xừ, bộ dạng này của anh mà đi ra ngoài, người ta không cười anh mới lạ
Vuốt ve gò má bị sưng lên của Sa Nghị, cô hỏi, “Đau không?”
“Không đau, bố đánh rất đúng”
“Ai là bố anh chứ” Bối Bối che miệng cười, đồ ngốc, “Cẩn thận, lát nữa bố em nghe thấy lại cho anh hai đấm nữa đấy”