Lạc Dạ Vũ thấy Sa Nghị thật sự tức giận, bèn cười xấu xa “Được rồi, tớ đi”, lại còn thò tay muốn xoa mặt Bối Bối, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã bị Sa Nghị gạt tay ra, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta “Không được có ý gì với Bối Bối”.
Trông thấy con nhặng đáng ghét đi rồi, Sa Nghị mới bắt đầu đút cơm cho Bối Bối, lần đầu tiên cô bé tới căn tin ăn nên cảm thấy vô cùng mới lạ, thỉnh thoảng lại chỉ vào món nào đó nói muốn ăn. Sa Nghị lấy hai khay đồ ăn không giống nhau để cô bé có thêm sự lựa chọn.
“Nghị, cô bé này là ai vậy?” Một giọng nói mềm mỏng truyền tới từ phía sau lưng Sa Nghị, anh chẳng buồn nhúc nhích, cũng chẳng buồn nhìn. Bối Bối vịn bả vai Sa Nghị nhìn ra phía sau.
“Ngoan, ăn rau nào” Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, để cô bé ngồi lại xuống đùi mình, rồi lấy khăn tay lau dầu mỡ dính đầy cái miệng xinh xắn của bé
Bị phớt lờ, mỹ nữ kia cực kỳ tủi thân, cô ta tự an ủi rằng chẳng qua do Sa Nghị không nhìn thấy mình mà thôi, vì vậy, cô ta ngồi vào vị trí đối diện Sa Nghị và Bối Bối thì thấy anh đang cưng chiều đút cơm cho Bối Bối, cô ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt này xuất hiện ở Sa Nghị, anh lúc nào cũng lạnh lùng, có người tới nói chuyện, nếu tâm trạng anh tốt thì sẽ gật đầu tỏ ý rằng mình đã nghe thấy, còn nếu tâm trạng anh không tốt, thì người đó chờ mà xấu hổ đi.
Sa nghị làm cho Vũ Nguyệt cảm thấy vô cùng thất bại, cô ta coi như khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi gần như hoàn hảo của cô ta. Ngay từ cấp 1 cô nàng đã bắt đầu trang điểm, vì vậy cô ta trông nổi bật hơn hẳn so với những cô bạn ngây ngô cùng tuổi, người theo đuổi cô ta rất đông, có điều cô ta chỉ cảm thấy có hứng thú với Sa Nghị, cô ta thích tính cách lạnh lùng của anh, đây chính là hình mẫu bạch mã hoàng tử mơ ước trong lòng cô.
Ban đầu, Vũ Nguyệt cho rằng chỉ cần mình ngầm tỏ ý thì Sa Nghị chắc chắn sẽ giống hệt các cậu con trai khác, bám dính lấy cô ta, nhưng mà bất kể cô ta làm gì cũng đều không thể khơi gợi một chút xíu hứng thú nào nơi anh, tới tận bây giờ, Sa Nghị cũng chỉ nói với cô một câu “Bạn học, phiền bạn nhường đường”. Vũ Nguyệt thật không thể lý giải nổi, chẳng lẽ Sa Nghị là gay sao?
Nhưng bây giờ, thấy cách mà Sa Nghị đối xử với cô bé ngồi trong lòng anh, cực kỳ nuông chiều, cực kỳ thận trọng, thì cô ta mới hiểu, không phải Sa Nghị không biết dịu dàng, mà phải xem đối tượng là ai, bé con kia có lẽ là em gái của anh, Vũ Nguyệt quyết định thay đổi chiến lược, trước tiên phải hạ gục cô em gái, sau đó từng bước tiếp cận Sa Nghị, đến lúc Sa Nghị thuộc về mình rồi thì những nữ sinh nông cạn xung quanh đây sẽ cực kì hâm mộ cô ta! Vũ Nguyệt âm thầm tính toán.
Vũ Nguyệt thân mật nhìn Bối Bối “Em gái của anh thật xinh đẹp, nói cho chị biết em tên gì nào”
Miệng Bối Bối đang nhồm nhoàm nhai trứng chưng mà Sa Nghị vừa đút, nghe thấy chị gái kia nói với mình, bé còn chưa nuốt đã mở miệng nói, kết quả bị sặc một cách hoa lệ, ho khù khụ tới nỗi chảy nước mắt. Sa Nghị gấp gáp để bát cơm xuống ôm chặt Bối Bối, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé “Bối Bối, đỡ hơn chưa, lần sau khi ăn cơm, em không được nói chuyện với người lạ nhé”
Gò má Vũ Nguyệt lúc trắng lúc hồng, một lát sau, Bối Bối mới ngừng ho khan, “Anh, Bối Bối bị sặc” khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân nhìn chằm chằm Sa Nghị, “Cục cưng anh biết, anh biết” Sa Nghị yêu thương vỗ về tóc cô.
“Bối Bối no rồi, không ăn nữa”. Thấy Bối Bối ăn còn thừa một ít nên Sa Nghị xử lý nốt chỗ đồ ăn còn lại vào bụng, sau đó dẫn Bối Bối đi tìm bà Sa để ngủ trưa.
Chỉ còn Vũ Nguyệt bị bỏ rơi ở đó.
Cuộc sống tiểu học của Bối Bối bắt đầu từ đây, cô bé cũng bắt đầu dọn về nhà ở, việc này khiến cho ông Đồng, người đã phải cách xa bé con mấy ngày rất vui vẻ, đêm nào trước khi đi ngủ, hai cha con cũng ôm ôm hôn hôn.
Chung quy mà nói Bối Bối rất thích đến trường, có nhiều bạn nhỏ chơi cùng bé,vậy mà ông đồng còn sợ Bối Bối đi học buồn chán nên mua cho bé một cái ipad để bé mang theo, ông nói với bé cưng “Không muốn nghe giảng thì đừng nghe, ba đã cài rất nhiều trò chơi trong máy, con bật lên chơi chắc chắn sẽ rất thích”, Chính vì lý do này mà Bối Bối trở thành bạn nhỏ được hoan nghênh nhất trong lớp, tiết học buổi chiều nào cũng có vô số bạn vây quanh cô bé để tranh giành được chơi ipad, Bối Bối cũng vô cùng hào phóng, ai mượn đều cho. Trong giây lát, các bé học sinh lớp 1A3 càng trở nên sôi nổi, cũng hăng hái đi học hơn khiến chủ nhiệm lớp cực kỳ vui vẻ. Đợt lựa chọn ban cán sự vào học kỳ hai, Bối Bối có nhiều phiếu nhất nên được bầu làm lớp trưởng.
Sau khi ông Đồng biết tin này bèn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, “Đúng là cha nào con nấy, con gái của Đồng Tĩnh Thừa đương nhiên là một đứa trẻ tài hoa rồi!” ông Đồng rất hưng phấn, mua 40 miếng bánh gato, rồi sai người đưa đến trường học để Bối Bối chia cho các bạn, coi như giúp cô bé đặt nền móng tốt trong lòng quần chúng. Hành động này của ông dẫn tới việc trong vòng 5 năm,Đồng Dư Bối đều được bạn học bầu làm lớp trưởng, bé còn trở thành một lớp trưởng huyền thoại, đương nhiên việc này để sau hãy bàn.
Trong vòng một năm, Bối Bối và mẹ, bà Dương Tiểu Phàn đã trở người nổi tiếng trên mạng Internet. Nguyên nhân là thế này, Dương Tiểu Phàn muốn ghi lại quá trình trưởng thành của Bối Bối bằng một phương thức đơn giản, vì thế bà lên mạng tra được trang web làm cha mẹ – “BabyTree”. “BabyTree” là trang web về nuôi dạy con cái, các ông bố bà mẹ có thể thông qua trang web tạo cho mình một blog riêng, ngày nào bà cũng đăng tin tức của Bối Bối trên đó, trang web này còn hay tổ chức các hoạt động gia đình theo định kỳ
Dương Tiểu Phàn đặt tên blog là Mẹ Dư Bối, ban đầu bà chỉ đơn thuần post nhật ký, ghi lại những điều thú vị cũng như một ngày sinh hoạt của Bối Bối, khách viếng thăm nhật ký tại blog cũng không nhiều.
Nhưng sau đó, Dương Tiểu Phàn mua một cái máy ảnh cơ và bắt đầu chụp ảnh Bối Bối, bé con rất ăn ảnh, không hề luống cuống, mỗi lần rửa ảnh lại thấy Bối Bối đẹp một kiểu khác nhau, hoặc hoạt bát hoặc yên tĩnh hoặc tức giận hoặc khóc thút thít, trông bé hồn nhiên không hề giả tạo, dần dần khách viếng thăm blog càng ngày càng nhiều.
“BabyTree” có bảng xếp hạng các blog hấp dẫn nhất ở trang đầu, không quá 1 tháng, blog của bà đã đứng đầu bảng, hàng nghìn bạn bè để lại lời nhắn. Nhất thời, blog nhật ký của Mẹ Dư Bối trở thành blog được quan tâm nhất. Theo lời nhắn mới nhất trên nhật ký của Bối Bối, blog ai càng nổi tiếng thì thứ hạng sẽ càng cao
Dương Tiểu Phàn thật không ngờ số lượng người ghé thăm nhiều đến vậy, thường thì bà vừa mới đăng ảnh của Bối Bối lên thì đã có rất nhiều bà mẹ nhắn lại ở dưới hỏi quần áo của Bối Bối đặt mua ở đâu, bình thường Bối Bối hay dùng dầu gội đầu nhãn hiệu nào mà mượt thế, câu được hỏi nhiều nhất chính là Mẹ Bối Bối làm thế nào mà lại nuôi được cô con gái giống thiên sứ tới vậy.
Biết mọi người yêu thích Bối Bối, trong lòng Dương Tiểu Phàn rất hưng phấn, bà còn đặc biệt viết một bài giới thiệu về cách phối đồ cho Bối Bối, bài đó vừa đăng được 10 phút thì lập tức trở thành chủ đề được quan tâm hạng nhất trong bảng xếp hạng. Dương Tiểu Phàn thấy mọi người thích đọc những gì mình viết cho nên rất chịu khó cập nhật.
Cuối tuần, Bối Bối tới cửa hàng Love Baby chơi, bé rất thích con ngựa bập bênh trong tiệm của mẹ, bé chơi đến quên trời quên đất.