Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối

Chương 8



Bối Bối mất tích.

Dương Tiểu Phàn vừa khóc vừa gọi điện thoại cho chồng “Ông xã không… thấy… Bối Bối của em… không tìm thấy Bối Bối của chúng ta ở đâu cả… Em tìm khắp nơi, cũng không thấy… ông xã, anh mau tới đây đi.” Dương Tiểu Phàn khóc nức nở, nói không nên lời.

Buổi sáng, Dương Tiểu Phàn đưa Bối Bối đến cửa hàng, định bụng buổi trưa sẽ dẫn Bối Bối tới nhà mẹ nuôi Ngô Thiến, bởi vì hôm nay khách hàng khá nhiều nên Dương Tiểu Phàn có phần lơ là Bối Bối, bà dặn dò Bối Bối đôi câu, đặt bé con ngồi trên chiếc ghế êm ái của riêng bé ở cửa hàng, rồi để bé ngoan ngoãn chơi ipad, sau đó bà đi làm việc.

Ban đầu thì Bối Bối vẫn còn ngồi trên ghế, về sau, có một chú gấu Teddy xuất hiện ở cửa, vì thế Bối Bối bèn chạy ra ngoài nhìn, Dương Tiểu Phàn nghĩ bé cách mình cũng không xa, nên bà không gọi Bối Bối vào.

Khi bà rảnh rỗi đi tìm Bối Bối thì con bé đã không còn ở cửa nữa, Dương Tiểu Phàn còn tưởng Bối Bối chạy sang tiệm cà phê bên cạnh tìm chú Tommy, trước đây bé cũng thường hay qua đó, bà định gọi Bối Bối về, nhưng khi bà hỏi Tommy thì câu ta nói hôm nay Bối Bối chưa hề sang đó, Dương Tiểu Phàn bắt đầu cảm thấy hoảng, bà gọi tất cả nhân viên của cửa hàng đi tìm Bối Bối theo ven đường, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng Bối Bối ở bất kỳ đâu.

Khi ấy, Dương Tiểu Phàn bèn bật khóc, bà bảo người đóng cửa nghỉ bán hàng, còn mình thì run rẩy cầm điện thoại gọi cho chồng, bây giờ trong đầu bà chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là gọi cho chồng, nói cho chồng biết rằng Bối Bối mất tích, sau đó chồng bà sẽ đi tìm Bối Bối và Bối Bối sẽ trở về với bọn họ.

Đồng Tĩnh Thừa nhận điện thoại, đầu óc bỗng chốc như muốn nổ tung, không thấy Bối Bối, Bối Bối bé bỏng của ông. Không kịp an ủi vợ, Đồng Tĩnh Thừa lập tức điện cho đội trinh sát, bình tường nếu mất tích dưới 24 tiếng thì chưa được lập án, có điều Đồng Tĩnh Thừa nào nghĩ nhiều tới vậy, nếu là Bối Bối, dù chỉ mất tích 1 phút cũng không được.

Đội trưởng đại đội trinh sát nhận được điện thoại thì lập tức phái toàn bộ cảnh sát, trừ những người đang có vụ án trong tay, đi cùng cục trưởng đến hiện trường. Con gái cưng của cục trưởng mất tích rồi, đây phải chăng là một âm mưu hay chỉ đơn giản là tống tiền, ông ta bèn liên tưởng tới các vụ án ma tuý mình từng làm, không lẽ có con cá lọt lưới muốn bắt cô bé để uy hiếp, trả thù cục trưởng? Vẻ mặt đại đội trưởng lập tức trầm xuống, trong đầu suy diễn ra n khả năng, nghĩ ngợi một chút rồi ông ta cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài định tới hiện trường xem sao.

Hôm nay không khí trên đường Hồng Kông rất kỳ lạ, các cửa hàng dọc đường đều có một hai cảnh sát đứng canh, còn có một số cảnh sát tinh tế đặt câu hỏi với người qua đường rằng hôm nay họ có trông thấy cô bé con trong ảnh hay không, đó là bức ảnh Dương Tiểu Phàn để trong ví và luôn mang theo bên người, sau khi đội cảnh sát tới nơi bèn photo ra 100 tấm, mỗi người chia nhau cầm một tấm.

Trong ảnh, Bối Bối đứng ở giữa cánh đồng hoa hướng dương, hai tay chống hông, tuy miệng còn chưa đủ răng nhưng bé cười cực kỳ rạng rỡ. Lúc Dương Tiểu Phàn lấy tấm ảnh ra, nhìn thấy Bối Bối trong ảnh lại không kìm được rơi lệ, nếu không tìm thấy Bối Bối… Nếu… Không được, không thể… Không thể nào… Nếu không có Bối Bối… căn bản bà không dám tưởng tưởng tiếp nữa… Nếu không có Bối Bối… Chỉ sợ bà cũng sẽ đi theo con mất…

Chỉ mất một lúc là đã có đầu mối, có một khách quen của tiệm cà phê bên cạnh nói, khoảng 10 giờ sáng, anh ta thấy bé gái trong ảnh chơi ở ven đường, sau đó bị một người phụ nữ mặc quần áo xanh lá cây bế lên taxi, bởi vì cô bé rất xinh đẹp cho nên anh ta nhớ rất kỹ, không thể có chuyện nhận lầm được. Một nhân viên bán hàng của siêu thị nhỏ đối diện cũng xác nhận chuyện này, bình thường Dương Tiểu Phàn hay dẫn Bối Bối tới siêu thị đó mua đồ ăn vặt, do đó nhân viên siêu thị đều có thể nhận ra Bối Bối, nhân viên bán hàng ấy nói khi đó cô bé không hề giãy dụa nên cô ta tưởng rằng là người quen, bèn không để tâm tới nữa.

Bây giờ có thể xác định một điều, đó là Bối Bối đã bị người ta đưa đi, hơn nữa cô bé không hề giãy dụa, chẳng lẽ là người quen? Nhưng là nếu là người quen, thì người đó không thể nào chưa nói với Dương Tiểu Phàn một tiếng mà đã đưa Bối Bối đi được, mọi người đang suy đoán mãi không ra thì Ngô Thiến gọi điện tới, bà hỏi Dương Tiểu Phàn sao còn chưa dẫn Bối Bối đến, bà đã nấu cơm xong xuôi hết rồi.

Dương Tiểu Phàn vừa nghe nhắc tới tên Bối Bối thì lại bắt đầu khóc, không nói nên lời khiến Ngô Thiến sợ tới mức lập tức chạy qua, nghe tin Bối Bối bị người ta bắt đi, tới giờ vẫn chưa rõ tung tích thì mặt mũi bà trở nên trắng bệch, bà cũng không dám gọi điện điện báo với Sa Nghị, thằng bé đang học thêm ở trường, Bối Bối quan trọng với Sa Nghị thế nào, người làm mẹ như bà có thể nhận ra rất rõ, chỉ sợ Sa Nghị biết rồi sẽ làm ra chuyện gì đó không tưởng, cho dù bây giờ nó có biết thì cũng chỉ có thể lo lắng thêm mà thôi. Bây giờ, mọi người chỉ hy vọng đây là một trò đùa dai và Bối Bối sẽ nhanh chóng được người nọ dẫn về.

Có điều Sa Nghị vẫn biết, Ngô Thiến vừa thấy Sa Nghị gọi tới bèn lẩm bẩm chẳng lẽ tâm linh tương thông sao, Bối Bối xảy ra chuyện nên Sa Nghị cảm nhận được chăng, bà còn định gạt Sa Nghị. Nhưng Sa Nghị vừa nói câu đầu tiên thì Ngô Thiến đã biết có gì đó không đúng, Sa Nghị hỏi, “Bối Bối thế nào rồi ạ, bé con đang ở đâu hả mẹ?”

Thì ra khi Sa Nghị đi học thì nhận được điện thoại của Bối Bối, số gọi tới là số của chiếc điện thoại mà Sa Nghị mua cho Bối Bối, qua điện thoại, Bối Bối không nói gì, chỉ khóc lóc, anh hỏi bé đang ở đâu thì bé cũng chẳng nói gì khiến Sa Nghị sốt ruột gần chết, sau đó, điện thoại đột nhiên mất tín hiệu, anh bèn gọi lại nhưng đã tắt máy. Lần này, Sa Nghị cảm thấy không ổn, Bối Bối đã xảy ra chuyện gì rồi. Biết trưa nay Bối Bối sẽ đến nhà mình ăn cơm, nên trước tiên anh gọi điện cho mẹ để hỏi thăm.

Nhân viên kỹ thuật lập tức điều tra số điện thoại của Bối Bối theo lời Sa Nghị thì phát hiện lần gọi cuối cùng là vào lúc 11giờ10 phút, địa điểm ở gần phố Sa Vận, mọi người vừa nghe thấy tên Sa Vận thì bèn khẩn trương, bởi vì nhà ga thành phố S cách phố Sa Vận không xa, nghĩ tới điều này, ai cũng cảm thấy phiền toái, nếu như Bối Bối bị đưa ra khỏi thành phố, thậm chí mang ra ngoài tỉnh, thì việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn.

Đồng Tĩnh Thừa lập tức gọi điện cho trưởng trạm xe lửa hỏi thời gian chuyến tàu gần nhất khởi hành là khi nào, đồng thời cũngnhờ ông ta phái người để ý tới Bối Bối. Đến chiều, tại rong cửa hàng Lovebaby, hiện tại tạm đóng cừa ngừng bán hàng, bầu không khí cực kỳ áp lực, Dương Tiểu Phàn nghe nói có thể Bối Bối bị người ta đưa lên tàu hỏa thì bèn ngất xỉu, Ngô Thiến ở trên tầng hai, chăm sóc cho bà. Đồng Tĩnh Thừa ngồi ở dưới tầng hút thuốc, điện thoại không ngừng reo. Kỳ quái nhất là phản ứng của Sa Nghị, anh không nhúc nhích, không ngủ, cũng chẳng buồn nói gì, chỉ ngồi trên chiếc ghế êm ái dành riêng cho Bối Bối, trợn mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà.

Đồng Tĩnh Thừa vừa nói điện thoại xong, ông phái người đi điều tra hãng taxi đó, nhất định phải tìm ra chiếc taxi mà Bối Bối đã lên. Đặt điện thoại xuống, trông thấy Sa Nghị ngồi ở một góc, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, ông thở dài, Sa Nghị vẫn chỉ là một cậu bé, ông bước tới ngồi cạnh Sa Nghị, vỗ vai cậu, coi như đang an ủi.

Một hồi lâu, hai người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi trong góc phòng vẫn không hề nhúc nhích, không biết họ đang suy nghĩ gì nữa, Đồng Tĩnh Thừa nhặt một con gấu bông từ dưới đất lên, đây là món đồ chơi mà Bối Bối thích, từ nhỏ con bé đã thích những đồ vật có hình gấu Teddy, mỗi lần dẫn bé ra ngoài chơi, ông phải mua cho con bé một thứ thì bé mới chịu về nhà, Đồng Tĩnh Thừa xin thề, lần này sau khi tìm thấy Bối Bối, ông nhất định sẽ phải kiên quyết đánh đòn cái mông nhỏ của con bé, để xem bé còn dám chạy lung tung nữa không.

“Con yêu cô ấy”

Đang nghĩ ngợi thì Đồng Tĩnh Thừa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Sa Nghị từ bên cạnh truyền tới, nhẹ tới nỗi như thể anh sợ phá vỡ sự im lặng trước cơn bão vậy. Ông quay đầu, thấy Sa Nghị vẫn duy trì tư thế cũ, dường như câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác của ông vậy.

“Con yêu Bối Bối” Sa Nghị lại lên tiếng, lần này Đồng Tĩnh Thừa rốt cuộc cũng nghe rõ. Ông kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sa Nghj. Đồng Tĩnh Thừa biết Sa Nghị đối xử với Bối Bối rất tốt, thậm chí còn thân thiết hơn cả người làm bố như ông. Nhưng Đồng Tĩnh Thừa vẫn cho rằng Sa Nghị coi Bối Bối là em gái, chứ không phải là người mà nó thích, dù sao hai đứa cách nhau tới tận 8 tuổi, Bối Bối chỉ mới 6 tuổi thôi mà!

“Con biết yêu là gì sao?” Đồng Tĩnh Thừa chậm rãi hỏi, ông nghiêm túc nhìn chăm chú anh, ông muốn thử nhìn xem anh có nửa phần nản chí nào hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.