Có
lẽ một ngày nào đó, chúng ta còn có thể bắt đầu lại
Một
hy vọng thật đẹp đẽ.
Sau hôm ngấm gió lạnh đó, tôi bị cúm phải nhập viện.
Vẫn bị sốt nhẹ, không có dấu hiệu suy giảm, tôi ngủ mê man, có lúc thậm chí còn
muốn phụ lòng bố, Thần và Hứa Dực, cứ ngủ mãi như vậy, không dậy nữa...
Hôm nay, là ngày thứ năm ở trong bệnh viện, cũng là một ngày nắng hiếm hoi của
mùa đông, bệnh tình của tôi cuối cũng khá hơn một chút, thế là quyết định ra
khỏi phòng bệnh đi dạo.
Mở cửa, đúng lúc gặp Hứa Dực đến thăm tôi. Thần sắc của cậu ấy không giấu nổi
vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi, vẫn lóe lên nét cười trong đáy mắt: “Hy
Nhã, cậu đã khỏe hơn chưa?”.
“Ừ.” Tôi gật đầu, đi vòng qua cậu ấy, tiếp tục bước ra ngoài.
“Hy Nhã, bên ngoài lạnh, hãy ở lại trong phòng đi, đừng ra ngoài.” Hứa Dực muốn
kéo tôi lại, tôi khẽ đẩy cậu ấy ra, cúi đầu: “Không! Tớ muốn ra ngoài hít thở
không khí, nếu không tớ sẽ nghẹt thở mất”.
Rồi tôi không quay đầu, cứ thế bước tiếp.
Tia nắng ấm áp của ngày đông chiếu chênh chếch lên người tôi, nhưng với tôi,
cảm giác ấm áp đó dường như đã trở nên quá xa xôi.
Tôi lang thang vô định qua thảm cỏ, đi qua phố đông nghịt người, hít thở thật
sâu từng luồng không khí.
Triệt Dã, cậu biết không? Mỗi khi mình thở, sẽ cảm thấy cậu chưa ra đi, cậu sẽ
mãi ở bên mình như hình với bóng.
“Hứa Dực, rốt cuộc cậu định theo tớ đến lúc nào chứ?” Tôi quay người, hơi bực
mình nhìn chằm chằm vào bóng người vẫn thận trọng bám theo tôi như hình với
bóng.
“Ha ha, Hy Nhã.” Đối mặt với sự bực tức của tôi, Hứa Dực không hề để bụng, mà
mỉm cười và giơ tay lên, nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời trong chớp mắt đã
xua tan lớp sương mù ảm đạm quanh tôi, “Cậu mệt chưa? Cậu có lạnh không? Chúng
ta đi ăn chút gì nhé? Quán đồ Tây lần trước định dẫn cậu đi ăn ở ngay gần đây,
tớ vẫn cầm thẻ giảm giá, ha ha".
“Cậu tự đi đi, tớ không muốn đi!"
Có thể thấy được, Hứa Dực đang cố gắng làm tôi vui, nhưng bây giờ, ngay cả việc
hít thở cũng khiến tôi cảm thấy đau đớn, thì sự vui vẻ với tôi chỉ là một thứ
xa xỉ không tài nào với tới.
“Đi đi mà.” Hứa Dực như một đứa trẻ chạy lại ôm lấy cánh tay tôi, vừa dỗ vừa
kéo tôi vào quán ăn Tây.
Tôi bị Hứa Dực kéo xềnh xệch đến ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, trong lòng vẫn có chút
không thoải mái. Hứa Dực ngồi đối diện tôi, cầm menu gọi đồ với nhân viên phục
vụ, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi ý kiến tôi. Mỗi lần cậu ấy ngẩng lên, trên mặt
luôn nở nụ cười như thể mãi không bao giờ tắt.
“Sao cậu cứ nhìn tớ cười ngốc nghếch vậy.”
“Vì tớ muốn Hy Nhã yêu nụ cười của tớ.” Hứa Dực gọi món ăn xong, ngẩng đầu lên,
nói với tôi.
“Những rắc rối đấy cậu cứ giữ lấy, tớ không thể yêu được.”
Hứa Dực, hãy tha thứ cho câu nói có phần tàn nhẫn của tớ, cậu nên biết rằng tớ
đã đắm chìm trong nụ cười của Triệt Dã, có lẽ kiếp này sẽ không thể thoát ra
được.
“Tớ tin rằng, chỉ cần tớ kiên trì, sẽ có một ngày Hy Nhã...”
“Sẽ không có ngày đó đâu!” Tôi vô cớ nổi giận, đồng thời đứng dậy khỏi ghế
sofa, “Xin lỗi cậu, bây giờ tớ không có tâm trạng trêu đùa với cậu, tớ đi
đây!”.
“Hy Nhã!” Hứa Dực vội vàng nắm lấy tay tôi, nụ cười trở nên sống sượng trên
khuôn mặt, nhìn vào mắt tôi với sự lo lắng trước nay chưa từng thấy, lòng tôi
dịu xuống, bước chân cũng bất giác dừng lại.
Rất lâu, chúng tôi giữ yên tư thế tĩnh lặng như vậy, không ai cử động.
Hứa Dực như muốn nói gì, môi mấp máy, nhưng khó nhọc không nói lên lời. Thời
gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng, cậu ấy quay mặt đi, nói nhỏ: “Tớ cứ luôn
cười vì... nếu tớ ngưng cười, có lẽ tớ sẽ bị sự u sầu quật ngã, như vậy thật
kém cỏi..
Trái tim tôi bỗng đập mạnh, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng lãnh đạm.
Hứa Dực, thực ra tớ cũng giống cậu, nếu không mang lớp vỏ ngụy trang này, thì
sẽ bị hiện thực Triệt Dã ra đi mãi mãi đánh gục hoàn toàn.
Tôi để mặc Hứa Dực nắm chặt bàn tay tôi, lặng lẽ ngồi trở lại.
Hứa Dực lấy lại tâm trạng sau phút giây mất kiểm soát, lại nở nụ cười trên môi,
nhưng nụ cười không rực sáng như trước nữa.
“Hy Nhã, thực ra hôm nay tớ muốn đưa cho cậu cái này."
Cậu bỏ tay tôi ra và lấy từ ba lô ra một thứ, để trên mặt bàn, sau đó từ từ đẩy
nó đến trước mặt tôi.
Đây là...
Tôi vô cùng kinh ngạc, con ngươi mắt bỗng chốc to lên gấp nhiều lần, hai tay
giữ chặt miệng không thốt lên lời.
Đây là cuốn nhật ký trông rất bình thường, bên mép hơi sờn có lẽ vì được sử
dụng thường xuyên. Trên bìa vẽ hình bầu trời tràn ngập những chiếc lông vũ đôi
cánh trắng của thiên sứ đang bay lả tả, từng chiếc từng chiếc, một cô gái giơ
bàn tay hướng về chàng trai trầm lặng, thời gian như dừng lại tại thời khắc đó.
Những bí mật không thể nói lên bằng lời dường như đang bồng bềnh trôi giữa
không trung, như muốn nói mà không dám nói, đẹp mà u buồn.
Tất cả đều quá quen thuộc với tôi, quen thuộc đến nỗi khoang mắt tôi đã ngập
tràn những giọt nước ấm nóng.
“Đây là nhật ký của Nguyên Triệt Dã." Hứa Dực ở bên cạnh nói giọng bình
tĩnh.
“Nhật ký của Triệt Dã?” Tôi đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn cậu ấy không dám tin, “Không
thể nào, cuốn nhật ký tớ tặng Triệt Dã, rõ ràng cậu ấy đã nói với tớ không tìm
thấy mà, sao lại ở trong tay cậu được? Không thể nào”.
“Thật đấy, Hy Nhã.” Hứa Dực nhìn tôi với vẻ rất nghiêm túc, nỗi buồn thương lan
trong mắt, “Đây chính là thứ mà Nguyên Triệt Dã nói muốn gửi cho cậu trong tin
nhắn, cậu ấy muốn gửi cậu nhật ký trao đổi, chứ không phải là không khí. Nếu có
thể, Nguyên Triệt Dã cũng không muốn biến thành không khí theo cách như vậy, dù
cho cậu ấy rất muốn giống như không khí để luôn mãi bên cậu”.
“Hứa Dực...”
“Đừng ngắt lời tớ, Hy Nhã, để tớ nói hết.” Hứa Dực vội vàng ngăn tôi lại, cậu
rất xúc động, ngón tay bám chặt cốc thủy tinh hơi rung lên, nhưng cậu ấy vẫn cố
gắng nói tiếp, “Tớ vốn cứ nghĩ mình có thể chôn giấu mãi như thế này, nhưng
không ngờ cái ngày này vẫn đến. Trước khi trao cho cậu quyển nhật ký, dù cho
hết lần này đến lần khác bị cậu từ chối, tớ cũng vẫn có thể lừa dối bản thân
phải kiên trì, nhưng từ bây giờ, có lẽ tớ thật sự không còn chút cơ hội nào
nữa. Nhưng, nếu như vậy có thể khiến cậu biết tất cả, lấy lại tinh thần, tớ
cũng mãn nguyện...”.
“Cậu bảo... Triệt Dã vì muốn đưa quyển nhật ký này cho tớ mới quay lại, vì vậy
mới...” Tôi không có sức để nói tiếp. Ngón tay ngừng lại phía trên quyển nhật
ký, nhưng mãi không dám chạm vào.
Triệt Dã, có thật đây là nhật ký của cậu không? Đây có đúng là nhật ký trao đổi
cậu viết cho mình không? Nhưng lúc mình tặng nó cho cậu, rõ ràng cậu đã từ
chối! Thế sao sau đó lại lén giữ nó lại, còn nói với mình nhật ký đã mất rồi?
“Hy Nhã, chắc cậu đang nghi ngờ quyển nhật ký này sao lại ở trong tay tớ, đúng
không? Vì hôm đó, tớ và Nguyên Triệt Dã ngồi cùng một xe trở về. Cậu ấy bắt xe
ở giữa đường, sau khi lên xe, ngồi xuống ghế trống bên cạnh tớ. Cậu ấy nói với
tớ, cậu ấy không thể rời xa một người con gái cậu ấy yêu sâu sắc, nhưng lại rất
hối tiếc vì không thể khiến người con gái ấy biết rõ tâm ý thật của cậu ấy.
Người con gái ấy từng muốn viết nhật ký trao đồi với cậu ấy, cậu ấy từ chối,
nhưng cậu ấy vẫn lén viết một quyển. Mãi đến khi chuyển đi, cậu ấy vẫn không
đưa quyển nhật ký cho cô gái, cũng trốn tránh nhận quyển nhật ký cô gái tặng.
Cậu ấy nói với tớ: Thế này thì sao gọi là “nhật ký trao đổi” được chứ? Vì vậy,
cậu ấy nửa đường quay lại, chuẩn bị đem cuốn nhật ký của mình trao đổi với cô
gái. Cậu ấy hào hứng nhắn tin cho cô gái, nhưng chưa kịp gửi đi thì xe bọn mình
bị một chiếc xe tải chạy ngược chiều đâm phải...”
Hứa Dực nói đến đây, nhìn tôi, nhưng nước mắt tôi đã rơi lã chã.
Người con gái ấy....
Người con gái viết nhật ký trao đổi với Nguyên Triệt Dã ấy...
Người con gái Nguyên Triệt Dã yêu sâu sắc ấy...
Là tôi ư? Là tôi ư...
Tâm tư của Nguyên Triệt Dã đều ở trong quyền nhật ký này, mở ra đi, Hy
Nhã." Hứa Dực khích lệ tôi, đồng thời cũng tự trách mình nặng nề, “Tớ
nghĩ, Nguyên Triệt Dã vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, chờ cậu thấy được trái
tim cậu ấy, hiểu được trái tim cậu ấy... chỉ vì tớ quá ích kỷ, vẫn luôn giấu
cậu...”.
Sau đó, Hứa Dực lại nói thêm gì đó nữa, nhưng tôi không nghe thấy gì, vì những
thứ đó không còn quan trọng đối với tôi nữa.
Tôi đưa bàn tay run run mở trang đầu cuốn nhật ký, căng thẳng đến ngừng thở.
Triệt Dã, trong lòng cậu rốt cuộc như thế nào?
Tại sao mình yêu cậu như vậy, vậy mà sau khi cậu ra đi lâu thế, mình vẫn không
nhận ra... tất cả.
Chủ
Nhật, ngày 15 tháng 5, trời nắng.
Nói là tình cờ cũng có thể chính là duyên số, tôi và
Đồ ngốc gặp nhau trong một ngày bình thường như thế này.
Vì tôi thấy cơ thể dường như có vấn đề, nên chuyển đến học ở thành phố này.
Đang đi lại trong bệnh viện suy nghĩ xem có nên khám hay không, thì gặp một nữ
sinh tên Diệp Hy Nhã. Rõ ràng là cô ấy kéo tôi vào trong mà còn nhìn tôi đầy
kinh ngạc. Lúc đó mắt cô ấy sáng long lanh, thật rạng rỡ, dường như có thể xua
tan nỗi cô đơn trong tim tôi... ha ha. Cô ấy hỏi tên tôi, tôi trả lời: Không
nói cho cậu biết đâu...
Thế là tôi không khám nữa, sau khi đi một mạch từ bệnh viện ra, đi trên phố
thấy hoa sao ở cửa hàng hoa. Đây là loài hoa mẹ thích nhất. Khi tôi cầm hoa trả
tiền xong, quay đầu lại thì thấy cô ấy, cô ấy bị va vào một cửa hàng bán đồ
trang sức. Ha ha, cô ấy là đồ ngốc hồ đồ...
Khi gần về đến nhà, tôi nghĩ đến cân nhà hiu quạnh, liền vứt bó hoa sao cô đơn
bên vệ đường.
Tôi biết, bố bắt gặp chắc chắn không vui...
Thứ
Hai, ngày 16 tháng 5, trời nắng.
Thật không ngờ đã lại gặp nhau nhanh như thế.
Dù đã chuyển đến đây học mấy ngày,
nhưng tôi chưa đi học một tiết nào. Tôi hy vọng cách làm như vậy sẽ gây được
chút sự chú ý hơn đối với hai người lớn đã ly hôn kia, nhưng rốt cuộc là không.
Không ai biết, tôi thường một mình ngồi trong căn phòng trống, lặng người xem
những VCR quay cùng mẹ hồi tôi còn nhỏ.
Tôi vẫn luôn nhớ mẹ.
Nhưng mẹ thì sao? Người mẹ không chút vấn vương bỏ tôi ra đi chưa từng nhớ
thương tôi...
Có người gỗ cửa, tôi mở cửa, không ngờ người xuất hiện là Đồ ngốc. Tôi hỏi cô
ấy sao biết tên tôi, cô ấy bảo là tôi nói, ha ha, cô ấy nói dối.
Nhưng cô ấy đúng là một cô gái thú vị, đặc biệt là khi nghiến răng nghiến lợi,
thế nên tôi cứ cố tình trêu chọc làm cho cô ấy giận.
Sau đó bố về, bố thấy VCR trong ti vi, tôi biết ông tức giận, nhưng tôi cố ý
chống đối ông, liên tục bật đi bật lại ti vi, muốn để ông tức giận.
Sau khi Đồ ngốc về, tôi và bố vẫn trầm mặc, cuối cùng ông cũng vẫn không nói
gì, đi ra khỏi nhà.
Không, hoặc giả căn phòng trống vắng này vốn không phải là nhà của tôi.
Tôi chạy ra ngoài, Đồ ngốc vẫn chưa đi, lẽo đẽo theo sau tôi, cô ấy tưởng nhầm
rằng cô ấy hại tôi bị bố mắng.
Kỳ thực, cô ấy không biết.
Bố tôi rất lạnh lủng, chưa bao giờ mắng tôi, thậm chí chưa bao giờ để ý đến
tôi, tôi đột nhiên cảm thấy đau lòng quá, thế là ôm lấy Đồ ngốc. Vòng tay của
cô ấy ấm áp, khiến tôi nhớ về vòng tay của mẹ.
Mẹ ơi, con nhớ mẹ.
Cũng hận mẹ nữa.
Tôi quyết định đi học, vì không muốn ở nhà một mình.
Có thể cũng bởi, trong trường có những người giống như Đồ ngốc, cho tôi chút hy
vọng.
Thứ
Ba, ngày 17 tháng 5, trời nắng.
Đồ ngốc quả nhiên thú vị như tôi tưởng tượng, đi học
không phải là một việc cô đơn vô vị nữa.
Buổi chiều thi chạy tiếp sức 4mx100m nam nữ kết hợp, cô ấy bị sái chân, chưa
đến đích thì bị ngã. Không hiểu sao bạn bè cùng lớp lại lạnh nhạt với cô ấy
vậy, có thể nhận thấy, cô ấy rất buồn.
Cô ấy bị cố ý lãng quên rồi, giống như tôi vậy.
Tôi bước lại, nói với cô ấy, tư thế đi tập tễnh của cô ấy đẹp như nàng tiên cá
bị thương vậy.
Khiến người khác muốn lại gần, gần hơn nữa....
Thứ Tư, ngày 18 tháng 5, trời nắng. Nổi hứng lên đi xe máy đến trường,
giữa đường gặp phải Đồ ngốc đang đi cà nhắc. Trông dáng vẻ cô ấy, chắc chắn sẽ
muộn học, thế là tôi mở lòng hảo tâm hiếm hoi, chở cô ấy đi học.
Một thầy giáo trông thấy tôi đi xe máy đến trường quả nhiên tức điên lên, ha
ha, ông ấy nên kích động hơn nữa, tốt nhất thông báo cho bố mẹ tôi, như vậy sự
việc mới càng thú vị.
Nhưng tôi sẽ không để ông ấy gây rắc rối cho Đồ ngốc, thế nên tôi thả Đồ ngốc
xuống nơi vắng người, cô ấy có vẻ không vui.
Việc tiếp theo không có gì thú vị, tôi đâm vào cột truyền thanh, ngã lăn ra, vì
đột nhiên thấy chóng mặt. Gần đây toàn bị thế, thường xuyên đau đầu,
buồn ngủ, thấp thoáng cảm nhận thấy, vấn đề của cơ thể tôi ngày càng nghiêm
trọng, nhưng nghĩ đến sự thờ ơ của bố, tôi cũng thờ ơ luôn, dù sao cùng không
có ai để ý sinh mệnh của tôi.
Đồ ngốc có vẻ rất lo lắng việc tôi ngã, sau đó tôi biết được nguyên nhân - cô
ấy thích tôi.
Nhưng tôi không thể đáp lại cô ấy.
Tôi không dám tin cái thứ gọi là “thích”, vì tôi sợ, sau khi bỏ ra tình cảm lại
bị vứt bỏ không thương tiếc.
Càng sợ, kết cục của chúng tôi sẽ chia ly giống bố mẹ tôi...
Thứ
Hai, ngày 23 tháng 5, trời nhiều mây.
Không ngờ Đồ ngốc lại cứng đầu với bí mật của tôi đến
vậy, đã muốn tặng tôi một cuốn nhật ký trao đổi, và muốn trao đổi bí mật với
tôi, hại tôi hơi hối hận hôm ở trên núi nói cô ấy có bí mật.
Thực ra khi ở trường, tôi thường nghe thấy các cô bạn khác nói với tôi, Đồ ngốc
rất kiêu ngạo, thường xuyên giả vờ không nghe thấy bọn họ nói, không để ý đến
họ.
Nhưng tôi tin, Đồ ngốc không phải người như vậy.
Tôi hơi nghi ngờ, có phải tai cô ấy đôi lúc không nghe thấy! Nhưng tôi không
định hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mỗi người đều có quyền giữ bí
mật của mình.
Thế nên tôi không định trao đổi “bí mật” gì với cô ấy, nhưng quyển nhật ký
ấy... tôi muốn trêu cô ấy.
Nhưng sau đó tôi bực mình trốn học. Vì cô ấy cứ thao thao bất tuyệt về một nam
sinh tên “Thần”, anh ta còn đến lớp chúng tôi tìm cô ấy.
Không thoải mái!
Nhưng hình như anh ta đến đưa cơm hộp ở nhà cho Đồ ngốc, sau đó, Đồ ngốc mang
tới nhà cho tôi hộp cơm đó. Tôi tưởng hộp cơm đó có liên quan gì đến Thần,
trong lòng bức bối nhỡ tay làm hỏng mất.
Nhìn nét mặt Đồ ngốc đau buồn vậy, tôi biết mình đã sai.
Đây nhất định là hộp cơm chính tay Đồ ngốc làm cho tôi, chắc chắn cô ấy đã bỏ
rất nhiều tâm huyết, nhưng tôi đã làm cô ấy thất vọng.
Sau khi cô ấy đi, một mình tôi ăn hết hộp cơm đó.
Đây là hộp cơm mặn nhất tôi từng ăn trong đời.
Nhưng tôi vẫn muốn được ăn nữa.
Buổi chiều, tôi theo sau Đồ ngốc đi học, suốt dọc đường cô ấy đều rất lo lắng,
đại loại là đang nghĩ tôi rõ ràng đã đồng ý đi học sao lại đột nhiên nổi giận.
Thực ra tôi cũng không biết, tại sao mỗi khi vừa nghe đến tên “Thần” lại nổi
giận một cách vô cớ như vậy.
Tôi không vào lớp. Nằm ở ban công tòa nhà dạy học ngắm mây, suốt cả buổi chiều.
Đầu ngón tay dường như vẫn còn vương lại hơi ấm nước mắt của Đồ ngốc.
Ấm áp, rất hạnh phúc, cũng rất sợ hãi.
Cô ấy khóc vì tôi.
Tôi lại không thể làm gì cho cô ấy.
Tôi nghĩ việc duy nhất mình có thể làm cho cô ấy bây giờ chính là khiến cô ấy
từ bỏ việc thích tôi.
Không bao giờ khóc vì tôi nữa...
Sau giờ tan học, tôi đến phòng học trống không, phát hiện quyển nhật ký này
trên bàn học.
Xem ra Đồ ngốc vẫn chưa chịu từ bỏ tôi, nhưng tôi...
Có lẽ chỉ có thể cầm quyển nhật ký này thôi.
Tôi viết thêm vào trong nhật ký những chuyện xảy ra mấy ngày trước, tôi muốn
ghi chép toàn bộ những sự việc đáng ghi nhớ kể từ sau khi gặp Đồ ngốc.
Nhưng tôi sẽ không nói cho cô ấy biết, giống như hôm nay tôi không cho cô ấy
biết, tôi phát hiện thấy cô ấy trang điểm nhẹ, rất xinh!
Thứ
Ba, ngày 24 tháng 5, trời nắng.
Nếu tôi giả vờ quên lời hẹn với Đồ ngốc, đi xe máy đến
trường, Đồ ngốc có giận không?
Nếu tôi đi xe máy đến trường, còn đèo cô gái khác, Đồ ngốc có giận không?
Nếu tôi đèo cô gái khác, còn nhờ Đồ ngốc chọn giúp, Đồ ngốc có giận không?
Câu trả lời là, Đồ ngốc sẽ tức giận, rất tức giận, rất tức giận!
Nhưng cô ấy vẫn thích tôi...
Còn tôi thì sao?
Cũng rất tức giận, rất tức giận, rất tức giận!
Giận bản thân không chịu đựng được việc cô ấy từ bỏ tôi, một mực khẳng định
rằng cô ấy thích tôi;
Càng giận bản thân không thể gánh vác hạnh phúc của cô ấy, nhưng lại muốn dùng
quan hệ bạn bè giữ chặt cô ấy...
Tôi sợ cô ấy bỏ đi...
...
Thứ
Sáu, ngày 17 tháng 6, trời nắng.
Vốn đang chán chường mới nhận lời tham gia buổi giao
lưu, chẳng ngờ Đồ ngốc cứ bám lấy đòi theo cùng.
Cũng chính bởi cô ấy đi cùng, lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau.
Thằng nhóc Sam Thanh đó, thật không ngờ dám động chân động tay với Đồ ngốc, tôi
chẳng buồn cảnh cáo, dùng luôn nắm đấm chào hỏi cậu ta. Tôi không mất đến năm
phút để giải quyết tên khốn này. Chắc trong vòng một tháng, cậu ta đừng mơ xuất
hiện tại bất cứ buổi giao lưu nào nữa.
Trên mặt có vết thâm, hiềm nỗi bị Đồ ngốc phát hiện, tôi nói dối là “son môi
kém chất lượng”, vậy mà Đồ ngốc cũng tin. Ha ha, hình như cô ấy chưa bao giờ
nghi ngờ tôi.
Nhưng cô ấy lại luôn hiểu nhầm tôi.
Đến lượt cô ấy chỉ tên để hôn, rõ ràng cô ấy chỉ tôi, nhưng lại hối hận, nâng
cốc rượu.
Đồ ngốc nghếch này! Tôi kích động tiến lên trước giữ chặt lấy cô, miệng buột
ra: “Đã chọn rồi, không được hối hận đâu! Đồ ngốc!”.
Nhưng Đồ ngốc không có phản ứng gì, cứ đứng trân trân nhìn tôi.
Sau đó, tôi bình tĩnh lại, quyết định đưa cô ấy rời khỏi đó.
Những nơi nhộn nhạo như thế này, không thích hợp với Đồ ngốc thuần khiết, cũng
không thích hợp với một kẻ không tim không phổi như tôi...
Tôi không thể tiếp tục trốn tránh việc mình thích Đồ ngốc.
Khi anh chàng tên Cố Hạo Thần đến tìm Đồ ngốc về, nhìn bóng dáng hai người bước
đi, đột nhiên tôi thấy mình thật bi thương.
Tôi bắt được đom đóm, nhưng tôi lại không bắt được hạnh phúc của chính mình.
Thứ
Bảy, ngày 18 tháng 6, trời nắng.
Vì triệu chứng buồn ngủ và sự vật trước mặt bỗng nhiên
mờ ảo ngày càng nặng hơn, cuối cùng tôi đến bệnh viện khám.
Trông thấy người bệnh trong bệnh viện đều có người thân bạn bè đi cùng, còn tôi
chỉ một người đơn độc, tâm trạng rất xấu. Bị bệnh kiểu này, kể cả nói cho bố
biết, ông ấy cũng chỉ bảo tôi “chuyện của mình tự mình lo đi”. Cũng không thể
đi tìm mẹ, như vậy sẽ chỉ mang lại phiền phức cho gia đình mới của bà.
Thực sự tôi mãi vẫn không hiểu được, tại sao sau khi một gia đình biến thành
hai gia đình, tôi không còn cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm nữa, tôi có phải
là con của họ không?
Nghĩ đi nghĩ lại, người tình nguyện đi cùng tôi sợ rằng chỉ có Đồ ngốc, nhưng
tôi lại không muốn cô ấy biết.
Khi kể cho bác sĩ nghe triệu chứng của tôi, qua nét mặt ngày càng nghiêm trọng
của bác sĩ, tôi mơ hồ đoán được rằng bệnh của tôi có lẽ rất xấu. Bác sĩ đưa tôi
mấy tờ phiếu hóa nghiệm, hẹn tuần sau sẽ kiểm tra cơ thể kỹ càng hơn.
Lúc rời phòng khám, tôi nghe phong thanh bác sĩ nói với bác sĩ thực tập bên
cạnh với giọng pha chút tiếc nuối: “Đúng, có thể là tình trạng cậu nhắc đến...
ừ, đó là tình trạng xấu nhất... nhưng chẩn đoán chính xác cần dựa vào kết quả
kiểm tra lần sau của cậu ấy để phán đoán... hy vọng không phải, nếu không thì
thật đáng tiếc, còn ít tuổi như vậy...”
Tình trạng xấu nhất... ha ha, tôi gần như có thể đoán được, dù sao cùng lắm là
chết chứ gì. Không biết lúc tôi sắp chết, bố mẹ có dành thời gian đến thăm tôi
không. Tôi đến căn phòng trống nơi gặp Đồ ngốc lần trước, ngồi thần người ở bậc
cửa sổ.
Còn có cả Đồ ngốc... nếu cô ấy biết tôi sắp chết thì sẽ ra sao? Sẽ khóc chứ?
Đang nghĩ đến đây, Đồ ngốc bước vào, đứng bên cửa khóc thút thít.
Cô ấy không muốn nói vì sao khóc. Tôi vốn định dọa cô ấy để cô ấy nói, nhưng
sau đó, tôi không kiềm chế được hôn cô ấy.
Khi hôn cô ấy, tôi rất tỉnh táo, gần như tỉnh táo một cách tuyệt vọng.
Sau đó, muốn trốn chạy, nhưng Đồ ngốc lại nói dù tôi đi đến nơi nào cô ấy đều
sẽ theo tôi, đi cùng tôi.
Đã có lúc, tôi khát khao biết bao có một người nói với tôi như vậy.
Nhưng bây giờ Đồ ngốc nói ra, tại sao tôi chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng
có? Tôi sợ bệnh của tôi, sợ tôi sẽ chết, sợ tôi không thể đem lại hạnh phúc cho
cô ấy...
Sợ tôi thích cô ấy...
Tha thứ cho mình, Đồ ngốc...
Thứ
Hai, ngày 20 tháng 6, trời mưa.
Một con kiến lấy một con voi. Hỏi sau khi voi chết,
kiến sẽ có tâm trạng ra sao?
Trả lời: Nó rất buồn, nửa đời còn lại sẽ lãng phí vào việc chôn cất voi.
Đây là một câu chuyện cười, nhưng khiến tôi có cảm giác sợ hãi.
Nếu tôi biến thành con voi trong trái tim Đồ ngốc, vậy một ngày tôi chết đi, cô
ấy sẽ không phải dùng hết thời gian cả đời để chôn vùi tình cảm này chứ? Hoặc
là, cả cuộc đời cô ấy cũng sẽ bị hủy hoại theo...
Nhưng tôi chẳng có cách nào kiên quyết từ chối cô ấy, thậm chí khi giáo viên và
bạn bè hiểu nhầm cô ấy, tôi đã nói ra việc tai cô ấy có bệnh, để bảo vệ cô ấy.
Đây chính là bí mật cô ấy mãi giấu kín, mặc dù trước đây tôi đã nghi ngờ, những
hôm qua tôi mới khẳng định được. Tôi muốn biết tại sao cô ấy trốn vào đó khóc,
càng muốn biết tại sao cô ấy có mặt ở bệnh viện. Thế là tôi kiểm tra một chút,
không ngờ cô ấy có bệnh đó thật.
Sở dĩ cô ấy giấu bệnh là do sợ bị quan tâm, còn tôi thì sao?
Tôi luôn khao khát được được nhiều sự quan tâm, nhưng sau khi có Đồ ngốc thực
sự bằng lòng quan tâm đến tôi, tôi lại muốn đẩy cô ấy ra, muốn cô ấy đừng dành
tình cảm cho tôi nữa...
Con côn trùng nhỏ bé đáng thương đầy mâu thuẫn, ngay cả dũng khí nói với cô ấy
“Cậu là người đặc biệt nhất nhất trong trái tim mình”, tôi cũng không có.
Tôi thật vô dụng...
Thứ
Bảy, ngày 9 tháng 7, nhiều mây.
Bệnh của Đồ ngốc xấu đi nhiều, bác sĩ đề nghị cô ấy
phẫu thuật, nhưng cô ấy nhất mực từ chối, tôi muốn khuyên cô ấy, lại sợ cô ấy
truy hỏi đáp án cho câu hỏi ấy.
Những ngày này, tôi thường xuyên ra vào bệnh viện. Tâm trạng rất xấu, việc gì
cũng lười đụng vào, kể cả việc viết nhật ký... nhưng có lẽ tôi cũng không viết
được lâu nữa... sau một loạt các xét nghiệm, cuối cùng đã chẩn đoán ra bệnh của
tôi, đó là tình trạng xấu nhất...
Bác sĩ nói nếu kiểm soát tốt, tôi có thể sống lâu hơn, nhưng vậy có ích gì,
cũng chẳng đủ đưa Đồ ngốc đến tận cùng...
Cơ duyên may mắn, tôi gặp Tiểu Anh, người chơi cùng Đồ ngốc khi tôi lần đầu gặp
cô ấy, Tiểu Anh mang bệnh trầm trọng vẫn nhớ thương kẹo bông cầu vồng của cô
ấy.
Tôi đưa Đồ ngốc đến bệnh viện thăm Tiểu Anh, không ngờ lại là lần cuối cùng.
Sự ra đi của Tiểu Anh dường như là một cú sốc lớn đối với Đồ ngốc. Sự đau buồn
của cô ấy khiến tôi sợ, sau này khi tôi chết, cô ấy có mãi cự tuyệt mãi việc
bước ra khỏi bi thương giống như thế này không?
Để khích lệ tinh thần Đồ ngốc chấp nhận phẫu thuật, tôi làm bánh trôi cho cô
ấy.
Đã có lúc, cô ấy làm bánh trôi cho tôi, trong bánh trôi có nước dâu tây, giống
cách mẹ tôi làm. Bữa bánh trôi đó khiến tôi cảm thấy ấm áp, nhưng tôi nói với
cô ấy, bánh trôi cô ấy làm còn thiếu một thứ.
Tôi bổ sung thiếu sót duy nhất cho bữa bánh trôi này.
Chiếc bánh trôi đầu tiên Đồ ngốc ăn có nhân đậu xanh, thực ra cô ấy không biết
toàn bộ bánh trôi đều là nhân đậu xanh, vì tôi muốn cô ấy cảm nhận được dũng
khí tôi truyền cho cô ấy.
Sau đó, tôi mượn cớ bánh trôi nguội rồi, đổi bát khác, khi cô ấy ăn phải đậu
đỏ, tôi nhớ đến mẹ.
Mẹ luôn làm bánh trôi nhân đậu đỏ cho bố, nhưng bố mãi không hiểu.
Bây giờ tôi làm bát bánh trôi nhân đậu đỏ này cho Đồ ngốc, cô ấy có hiểu không?
Cô ấy chắc chắn không biết, trong quá trình cô ấy tra hỏi tôi câu hỏi “trong
trái tim cậu, mình có phải là người đặc biệt”, tôi luôn cố gắng thử quên đi,
quên tôi mang bệnh, sau đó chiều chuộng Đồ ngốc một cách tỉ mỉ, sống cả đời
hạnh phúc cùng cô ấy.
Nhưng không được... ký ức mắc bệnh trong người sao có thể biến mất một cách
ngoan ngoãn thế...
Thế nên, tôi vẫn không thể trả lời cô ấy.
Chỉ có trốn tránh, cho đến ngày không thể tiếp tục trốn tránh.
...
Thứ
Năm, ngày 11 tháng 8, nhiều mây.
Hôm này là ngày Đồ ngốc ra viện, tôi đưa cô ấy đi xem
hội đèn lễ tình nhân mồng 7 tháng 7.
Cô ấy chắc chắn không biết được ngày hôm nay đã được tôi lên kế hoạch từ rất
lâu. Tôi mua cho cô ấy rất nhiều, rất nhiều quà sinh nhật, quà sinh nhật cho
mười năm... nếu có thể, tôi thật sự muốn mua một trăm món quà, như vậy một trăm
năm sau khi tôi chết, cô ấy vẫn có thể nhớ đến tôi. Nhưng tôi không thể tham
lam như vậy, nếu tôi chết, tôi mong cô ấy vẫn hạnh phúc...
Khi tạm biệt nhau, tôi không kìm được, đã ôm cô ấy.
Tôi nói với cô ấy: “Mình thích cậu, rất rất thích cậu!"
Tôi nói mãi, nói mãi, nhưng chỉ là trong tim, cô ấy không nghe được.
Tôi không thể để cô ấy nghe thấy được.
Khi rời khỏi đó, tôi không quay đầu lại, vì nước mắt đã nhấn chìm tôi.
Thứ
Sáu, ngày 12 tháng 8, trời mưa.
Tôi đã làm một việc tàn nhẫn, việc này cũng giống như
hôm qua đưa Đồ ngốc đi xem Hội đèn, tôi đã trù hoạch từ lâu.
Tôi không thể không làm vậy được, vì bệnh tình của tôi ngày một nghiêm trọng,
thị lực thường xuyên mờ ảo, có lúc thậm chí đột nhiên ngã xuống ngủ lịm... Tôi
thật sự sợ có ngày tôi ngủ không dậy nữa.
Tôi không muốn làm Đồ ngốc đau lòng, thế nên tôi quyết định rời xa nơi đây.
Giống như lần trước bố đồng ý cho tôi chuyển trường, bây giờ ông cũng không hỏi
gì cả, đồng ý với quyết định của tôi. ông chỉ biết đưa tiền cho tôi, mà không
biết tôi sắp chết.
Dù sao tôi đã không còn kỳ vọng nhận được sự quan tâm của bố mẹ nữa, tôi chỉ
quan tâm tới Đồ ngốc.
Đi khỏi đây theo cách nào vẫn là điều khiến tôi đau đầu nhất. Tôi nhớ lại tối
hôm chúng tôi cùng đi bắt đom đóm, Đồ ngốc đoán tôi có phải đã từng có một cuộc
tình thất bại, khiến tôi bây giờ từ chối tình yêu, cô ấy tưởng đó là “bí mật”
của tôi.
Vậy thì cứ để cô ấy nghĩ như vậy đi, ít nhất cũng có vẻ hợp tình hợp lý, sẽ
không khiến cô ấy nghi ngờ.
Tôi hẹn một cô bạn tình cờ quen tên là Giang Thượng Tuyết, mời cô ấy đóng vai
bạn gái tôi. Sau đó tôi hẹn gặp Đồ ngốc, nói cho cô ấy Giang Thượng Tuyết chính
là “bí mật” của tôi mà cô ấy luôn muốn biết.
Đồ ngốc rất đau lòng, nhưng tôi ra lệnh cho con tim phải dằn lòng diễn hết vở
kịch.
Tối qua, Đồ ngốc nói với tôi, tôi đã trở thành không khí của cô ấy, nếu không
có tôi bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ dần cảm thấy không thở được...
Đây chính là điều tôi sợ nhất.
Đồ ngốc, cậu phải quen với cuộc sống không có mình. Vì mình... không thể nào
trở thành không khí của cậu, dù mình thật sự rất muốn...
Thì ra Đồ ngốc cũng đang viết nhật ký trao đổi, ha ha, chúng ta giống nhau
thật, hai đứa ngốc....
Nhưng tôi không đứng nguyên chỗ cũ chờ cô ấy mang nhật ký đến, vì tôi sợ mình
không kiểm soát được sẽ ở lại... hãy cứ rời khỏi đây sau đó tìm cách khuyên cô
ấy quên tôi đi, cần phải ra đi trước...
Xin lỗi cậu, mình lại trốn chạy...
Bây giờ, tôi cô đơn đứng ở bến đợi xe bus, may thay còn có quyển nhật ký này
theo tôi, như Đồ ngốc vẫn còn đi bên tôi vậy...
Hy Nhã, nếu có thể... kiếp sau, mình nhất định cầu xin ông trời không để mình
bị ốm, để mình khỏe mạnh. Dù có chút tàn tật, hoặc xấu xí cũng được, chỉ cần
mình có thể gặp cậu. Mình nhất định sẽ theo đuổi cậu, chiều chuộng cậu, làm cho
cậu hạnh phúc cả đời...
Vì... mình yêu cậu!
Nhật ký viết đến đây thì đột ngột ngừng lại.
Ngón tay tôi nhẹ nhàng mân mê nét chữ của Triệt Dã, nước mắt vốn khô cạn lại
trào lên.
Nguyên Triệt Dã... cậu là đồ ngốc... cậu mới là đồ đại ngốc!
Tại sao cậu không nói cho mình biết sự thật?
Tại sao phải im lặng chịu đựng tất cả?
Lẽ nào cậu không hiểu ư? Dù cho cậu chỉ còn một ngày, mình cũng vẫn muốn ở bên
cậu...
Vì mình cũng yêu cậu như thế!
Nhưng bây giờ... tất cả đã muộn rồi...
Bên tai tôi, tiếng nhạc saxophone như kể lể khóc than, bóng sáng trong cốc cà
phê lung lay. Tôi ngước đôi mắt đã mất đi tiêu cự, rất lâu, rất lâu vẫn không
nhìn rõ đôi mắt buồn thương của Hứa Dực ngồi đối diện.
“Hy Nhã, thực ra tớ rất muốn thay Nguyên Triệt Dã trở thành không khí của cậu.”
“Xin lỗi...” Tôi vội vàng nói ra hai chữ này, sau đó ngượng nghịu lặng im.
Xin lỗi Hứa Dực, tớ rất cảm ơn cậu đã cho tớ biết tất cả, nhưng tớ chỉ có thể
cho cậu sự hồi đáp yếu ớt thê lương. Tớ đã chậm trễ, đánh mất một tình cảm, bây
giờ tất cả những gì tớ có thể nghĩ đến, đều là về Triệt Dã....
“Ha ha, Hy Nhã, cậu không phải ngại. Hứa với tớ một việc được không?” Hứa Dực
cười, giữ chặt mọi đau khổ nơi đáy mắt.
“Gì vậy?”
“Không bao giờ nói lời xin lỗi với tớ.”
“...”
“Tớ đi mua kẹo bông cho cậu." Hứa Dực đứng dậy, bước nhanh ra khỏi tiệm
ăn.
Bóng lưng cậu ấy ra sức khỏa lấp sự cô đơn và đau thương, dường như rất sợ bị
tôi phát hiện.
Tôi chìm đắm vào thế giới riêng, không có phản ứng gì.
Lặng lẽ gấp nhật ký của Triệt Dã, ánh mắt tôi nhìn chăm chú hồi lâu vào trang
bìa, không cách nào tách khỏi.
Trên trang bìa quyển nhật ký, cô gái đó giơ bàn tay hướng về chàng trai trầm
lặng, trên bầu trời tràn ngập những chiếc lông vũ đôi cánh trắng của thiên sứ
đang bay lả tả, từng chiếc từng chiếc, đẹp mà u buồn.
Tôi vẫn luôn nghĩ tôi chính là cô gái đó giơ bàn tay về phía Triệt Dã, mà chưa
từng để ý đến những tình cảm chưa hề nói ra phía sau bóng dáng tĩnh mặc đau
buồn của Triệt Dã.
Là tôi ngốc quá, mãi không hiểu được con tim Triệt Dã.
Nếu tôi có thể hiểu tình cảm của Triệt Dã sớm hơn...
Nếu tôi không chậm chạp như vậy, nếu tôi kiên quyết giữ Triệt Dã ngày cậu ấy ra
đi...
Nếu vậy, tất cả mọi việc xảy ra sau này, có thể thay đổi được không?
Nhưng thế giới này làm gì có chữ “nếu”.
Sự ngu ngốc của tôi, đã định trước tôi sẽ mất đi người quan trọng nhất trong
cuộc đời.
Sự chậm chạp của tôi, đã định trước tình yêu của tôi đầy những nuối tiếc...
Keeeeeétttttttttt...
Uuuuuuuuuỳnh...
Bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng phanh xe ghê rợn và tiếng va chạm.
Tôi bừng tỉnh khỏi những suy tư hỗn loạn, vội ngẩng đầu, phát hiện chỗ ngồi của
Hứa Dực trống không!
“Tớ đi mua kẹo bông cho cậu."
Trong khoảnh khắc đầu tôi chợt lóe lên câu nói này, như một ống kính đung đưa
mất tiêu điểm, lúc trái lúc phải, lúc đẩy gần, lúc kéo xa, cuối cùng dừng lại ở
bóng dáng cô đơn càng đi càng xa của Hứa Dực...
Mờ ảo quá, dường như có thể bị xóa đi bất cứ lúc nào, không còn tồn tại nữa...
Tôi bật đứng dậy, ngón tay run run cầm lấy quyển nhật ký trên bàn, lao thẳng ra
ngoài.
Bên ngoài, ánh nắng nhạt nhòa đâm thẳng vào mắt tôi, đau như muốn đổ lệ.
Xung quanh dường như bỗng chốc mất đi âm thanh, thế giới càng cô đơn hơn giống
khi bệnh tai phát tác ngày trước, chỉ còn âm thanh của nhịp đập con tim.
Một tiếng, lại một tiếng.
Thình thịch.
Thình thịch, thình thịch.
Như vọng đến từ một thế giới khác...
Đầu ngón tay đột nhiên mất đi sức lực, quyển nhật ký tạo nên một quỹ đạo thẳng
đứng trong không trung, rơi xuống nền đá hoa sạch sẽ.
Một trận gió thổi qua, trang giấy nhẹ nhàng lật giở, xoạt xoạt.
Sau vài trang giấy trắng, một nét chữ khác xuất hiện ở nửa sau quyển nhật ký.
Đó là nét chữ của Hứa Dực...
Ngày
đầu quen Hy Nhã...
Thứ
Năm, ngày 1 tháng 9, trời nắng.
Trước khi gặp cô gái không ngớt bị gọi “Đồ ngốc” trong
quyển nhật ký này, tôi vốn chỉ định thay Nguyên Triệt Dã đưa quyển nhật ký cho
cô ấy.
Tai nạn xe nửa tháng trước khiến tôi mất đi một người bạn vừa mới quen - Nguyên
Triệt Dã, cậu ấy rất hợp với tôi. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện trên xe, nhưng
nói nhiều nhất vẫn là về cô gái cậu ấy thích, mơ hồ, rực sáng, lại chau mày
quắc mắt...
Cậu ấy định quay về đưa quyển nhật ký cho cô ấy, nhưng giữa đường xe chúng tôi
ngồi đâm phải một xe khác, xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Nguyên Triệt Dã lập tức
đẩy tôi ra khỏi xe. Tôi quay người định kéo cậu ấy ra, nhưng chỉ kéo được túi
cậu ấy. Cậu ấy nhờ tôi trao quyển nhật ký cho cô gái có tên “Diệp Hy Nhã”. Sau
đó cậu ấy rời khỏi thế giới này mang theo sự nuối tiếc...
Những ngày tháng điều trị trong viện, tôi mở quyển nhật ký. Tôi thừa nhận có sự
tò mò đối với cô gái tên “Diệp Hy Nhã”, thậm chí, tôi có thể tưởng tượng ra
dáng vẻ đáng yêu của cô ấy khi bị Nguyên Triệt Dã làm cho tức giận không thốt
lên lời.
Thế là tôi đến trường trung học Dực Phong tìm cô ấy, đúng lúc nhìn thấy cô ấy
bị phạt cầm bẳng giấy trắng.
Ha ha, đúng là cô ấy rất đáng yêu, cứ nghĩ tôi đang đến đưa thư tình cho cô ấy.
Nhưng có lẽ đây đúng là một bức thư tình, chứa đựng những tình cảm sâu sắc của
một chàng trai khác đối với cô ấy.
Sau đó cô ấy thẫn thờ vì nụ cười của tôi, nói tôi rất giống một người cô ấy
quen. Tôi đột nhiên có dự cảm, người cô ấy nói chính là Nguyên Triệt Dã.
Trông thấy vẻ mặt hoảng hốt toát lên trong mắt cô ấy, tôi biết cô ấy đang tìm
hình bóng một người khác ở tôi. Cô ấy nhất định rất thích Nguyên Triệt Dã. Dù
cho cậu ấy đã ra đi, nhưng trong tim cô ấy, cậu ấy vẫn luôn ở lại, chưa bao giờ
ra đi.
Nhận thấy như vậy, bàn tay định rút quyển nhật ký từ trong cặp ra bỗng ngập
ngừng. Sau đó dù cứ lẽo đẽo theo cô ấy, những vẫn luôn do dự có nên trao cô ấy nhật
ký không.
Không ngờ cô ấy đề nghị mời tôi ăn bánh ngọt, rõ ràng vừa khóc sướt mướt, lúc
ăn bánh ngọt lại trông như đứa trẻ.
Tôi đã hiểu vì sao Triệt Dã lại thích cô gái này đến vậy, vì ở cô gái này có
một sức cuốn hút đến kỳ lạ, khiến cho người ta luôn muốn bảo vệ cô ấy, thương
yêu cô ấy. Nên tôi đã bộp chộp bày tỏ lòng mình với cô ấy.
Quả nhiên, cô ấy không hề có sự chuẩn bị tâm lý, nên đã trốn chạy. Ha ha.
Chính vì khoảnh khắc đó khiến tôi bị kích động, nên tôi lại tiếp tục viết những
tâm tư tình cảm của mình vào đây.
Ngày
thứ 9 quen Hy Nhã...
Thứ
Sáu, ngày 9 tháng 9, trời nắng.
Dù cô ấy sợ hãi bỏ đi, nhưng sau đó tôi vẫn đi tìm cô
ấy.
Tôi cố ý đợi đi chuyến xe cô ấy đi học, giả vờ tình cờ gặp cô ấy. Ai ngờ “tình
cờ gặp” lại là chuyện khó khăn đến vậy, mỗi lần có xe chạy đến tôi đều trèo lên
tìm, nếu không có thì lại nhảy xuống.
Có rất nhiều ánh mắt nghi ngờ và cười cợt nhìn thẳng vào tôi, tôi cũng không
thèm để ý.
Cuối cùng tôi cũng đợi được chuyến xe của cô ấy. Cô ấy ngồi cạnh cửa sổ, khuôn
mặt hiện lên vẻ cô đơn, dễ dàng đánh trúng trái tim tôi. Ngồi bên cạnh cô ấy,
tâm trạng tôi vui rộn ràng, tôi phát hiện ra tôi đã thật sự thích cô ấy...
Nhanh thế chứ.
Khiến tôi không kịp trở tay.
Vậy nên, để có nhiều cơ hội tiếp cận cô ấy hơn, tôi giả vờ dùng phương thức bắt
cô ấy trả nợ, lôi cô ấy đi ăn quán cóc bên đường, như vậy có thể ở bên nhau rất
nhiều ngày. Mặc dù tôi không bao giờ ăn đồ ăn bên đường, đã từng bị nôn vì ăn
quán bên đường, nhưng để cô ấy không nghi ngờ, tôi cố chịu đựng.
Bữa ăn tối cuối cùng, tôi không đi xe bus, chạy đến bên cô ấy, còn nhanh hơn cả
xe bus. Tôi nghĩ sau này khi cô ấy đau lòng, tôi nhất định sẽ đến bên cô ấy
ngay lập tức, không để cô ấy phải chờ đợi.
Kể từ khi quen cô ấy, các hành động của tôi không còn kiểm soát được nữa. Ha
ha, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?
Tôi lại bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy thêm một lần nữa, lần này thì khiến
cho cô ấy tức giận, cô ấy nói rằng sau này chúng tôi không cần phải gặp mặt
nhau nữa.
Trái tim tôi nhói đau, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày cô ấy hiểu được ý
nghĩa, trọng lượng của từng câu nói “Mình thích cậu!”.
Rất sâu nặng!
Ngày
thứ 14 quen Hy Nhã...
Thứ
Tư, ngày 14 tháng 9, trời nhiều mây.
Tôi cùng vài người bạn thành lập một nhóm nhạc nhỏ.
Đây là ước muốn từ rất lâu của tôi, nhưng mãi không dám thực hiện, cho đến khi
gặp phải tai nạn đó...
Tai nạn đó khiến tôi nhận ra, cần dũng cảm thử những việc khao khát, giống như
việc thích một người, nhất định phải để cô ấy biết được, nếu không sẽ hối hận.
Kể cả cô ấy cảm thấy, lời nói thích dễ dàng nói ra miệng, chắc chắn không phải
là thích; kể cả cô ấy không tin, một người vừa quen nhau vài ngày đã thích cô
ấy như vậy, tôi cũng vẫn nói “thích” với cô ấy, nói đi nói lại, vì thích vẫn là
thích.
Hôm nay nhóm nhạc tập luyện, không ngờ cô ấy đến. Tôi vui mừng nói với mình
rằng, cô ấy đến vì tôi.
Tôi mong cô ấy có thể thấu hiểu được lời ca của tôi, như vậy tôi sẽ rất vui,
cũng sẽ rất hài lòng.
Sau buổi tập, tôi gặp bạn học của cô ấy. Có thể thấy, cô ấy cần quá nhiều tình
bạn, thế là tôi tặng quà cho bạn cô ấy, hy vọng họ có thể thấy cô ấy đáng yêu.
Trông thấy cô ấy vui, tôi biết mình đã làm đúng. Tôi hy vọng cô ấy thoải mái,
vui vẻ, được nhiều bạn bè vây quanh, nhưng tình yêu... tôi không biết mình có
thể chiếm giữ mấy phần trong trái tim cô ấy...
...
Ngày
thứ 52 quen Hy Nhã...
Thứ
Bảy, ngày 22 tháng 10, trời nắng.
Hôm nay cô ấy nhìn bức tranh đoạt giải, nói với tôi về
Nguyên Triệt Dã, còn nói về quá khứ của họ. Hình như cô ấy còn trách Nguyên
Triệt Dã nói những lời tàn nhẫn với cô ấy ngày cậu ấy đi. Tôi rất muốn nói cho
cô ấy biết sự thật, nhưng lời đã đến miệng rồi, tôi lại không có đủ dũng khí.
Sau đó cô ấy nói cô ấy rất may mắn được nghe tôi hát, điều này làm tôi vui mừng
hân hoan! Điều này có phải là, cuối cùng có một ngày tôi có thể bước vào trái
tim cô ấy?
Nhưng có một việc khiến tôi băn khoăn, cô ấy nói vẫn giữ liên lạc với Nguyên
Triệt Dã, nhưng Nguyên Triệt Dã mà tôi quen đã gặp nạn trong tai nạn đó rồi mà.
Cô ấy hình như không biết Nguyên Triệt Dã đã rời bỏ thế giới này, từ lần đầu
gặp cô tôi đã mơ hồ cảm thấy vậy.
Tôi không biết ai vẫn duy trì những lời nói dối thiện chí này, nhưng tôi rất
cảm ơn anh ấy. Có lẽ ý nghĩ của tôi và anh ấy giống nhau, đều không mong thế
giới của cô ấy bị chôn vùi trong đau khổ, vì vậy thà dỗ dành cô ấy, để cô ấy
không biết gì.
Lúc đi về, chúng tôi đã qua chỗ đài hoa nơi cô ấy và Nguyên Triệt Dã từng đến.
Nhìn những dấu chân in trên nền xi măng, đột nhiên cô ấy khóc, cô ấy nói đó là
một lời dự báo.
Có lẽ đó đúng là lời dự báo, bởi Nguyên Triệt Dã thật sự đã ra đi không trở lại
nữa. Hoặc giả nói, cậu ấy muốn trở lại, nhưng vận mệnh không cho phép.
Tôi ôm lấy cô ấy, nói với cô ấy tôi muốn chăm sóc cô, nhưng cô ấy nói chúng tôi
chỉ làm bạn được không.
Thật không đành lòng. Hai chữ “bạn bè” đối với một người yêu cô ấy sâu sắc như
tôi mà nói, không có chút ý nghĩa gì.
Nhưng tôi vẫn nhận lời, tôi không thể từ chối một cô gái lương thiện như vậy.
Tôi bằng lòng tiếp tục chờ đợi, ai bảo tôi thích cô ấy đến vậy.
...
Ngày
thứ 121 quen Hy Nhã...
Thứ
Sáu, ngày 30 tháng 12, trời nắng.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, đã đến mùa đông rồi,
nụ cười cô ấy đã nhiều hơn rất nhiều, nhưng nội tâm của cô ấy thì sao?
Hôm nay, tôi trốn tập luyện đưa cô ấy đi dạo phố, với một chút tham lam, tôi
hỏi cô ấy, đối với cô ấy, tôi có phải là người đặc biệt không, kết cục cô ấy
lại trốn chạy một lần nữa.
Thảm hại hơn, sau đó tôi bị mấy cậu trong nhóm nhạc tóm, không thể tiếp tục đưa
cô ấy đi dạo. Tôi mấp máy môi nói “xin lỗi” với cô ấy, không biết cô ấy có hiểu
không.
Buổi tối gọi điện cho cô ấy, cô ấy nói muốn giới thiệu một người bạn với tôi,
tôi rất vui, tôi đã gặp Cố Hạo Thần. Anh ấy là một người rất tốt. Chẳng trách
Nguyên Triệt Dã bực mình anh ấy, vì quả thực anh ấy thân thiết với Hy Nhã đến
mức khiến người ta ghen tỵ.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện chúng tôi không mong muốn, Cố Hạo Thần giấu cô ấy
chuyện Nguyên Triệt Dã rời xa thế giới, việc tiếp tục dùng di động của Nguyên
Triệt Dã giữ liên lạc với cô ấy bị phát giác.
Cô ấy không thể chấp nhận sự thực đó. Cô ấy sụp đổ.
Cô ấy lao về nhà, mở hết tất cả cửa sổ, gió lạnh ủa vào phòng, rõ ràng lạnh đến
nỗi mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn cố chấp không cho tôi đóng cửa sổ.
Cô ấy như vậy làm tôi tuyệt vọng.
Thì ra trong tim cô ấy, Nguyên Triệt Dã chưa hề bỏ đi.
Cậu ấy chính là không khí để cô ấy thở, không thể thay thế.
Ngày
thứ 125 quen Hy Nhã...
Thứ
Ba, ngày 3 tháng 1, trời nắng.
Mấy hôm nay, cô ấy sốt cao nằm bệnh viện, tâm trạng
vẫn luôn đau buồn, ủ dột. Tôi mất ngủ cả đêm, cho đến sáng nay cuối cùng mới
quyết tâm, viết nốt trang nhật ký cuối cùng, sau đó đưa toàn bộ cuốn nhật ký
cho cô ấy.
Tôi biết nguyên nhân cô ấy đau buồn vì cô ấy nghĩ do cô ấy “hại Nguyên Triệt Dã
biến thành không khí”, nhưng quyển nhật ký này sẽ nói cho cô ấy biết, sự thật không
như cô ấy nghĩ.
Cô ấy sẽ biết, chàng trai cô ấy yêu tha thiết cũng yêu cô ấy tha thiết, mặc dù
chưa từng nói ra, nhưng tình yêu mãi luôn tồn tại.
Nhưng như vậy sau này, tôi sẽ không còn hy vọng nữa?
Nhưng sẽ không hối tiếc.
Vì tôi đã nói với cô ấy tấm lòng của tôi.
Hết lần này đến lần khác nói “thích” cô ấy, hết lần này đến lần khác nở nụ cười
với cô ấy, dù cho không có được sự đáp trả, vẫn là tấm lòng chân thực nhất của
tôi.
Tôi nói rõ toàn bộ với cô ấy.
Không giấu giếm chút gì.
Tôi vẫn thường suy nghĩ, tình yêu trên thế giới này có thể dùng bội số để tính
không?
Nếu như có thể...
Thế tại sao tôi đã bỏ ra tình yêu gấp đôi, nhưng lại không mang đến cho người
tôi yêu sự vui vẻ gấp đôi?
Bệnh tật và cái chết có phải là có thể thay thế được không?
Nếu như có thể...
Vậy thì có phải, nếu tôi thay thế Triệt Dã để sang thế giới bên kia, thì người
tôi yêu sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn như cô ấy mong muốn?
Có phải là để có được câu đồng ý như trong lòng mong đợi chỉ cần phải bày tỏ
một tình yêu bền bỉ thì có thể có được không?
Nếu như có thể...
Thế thì trước khi tôi trao lại cuốn nhật ký này cho cô ấy, hãy cho phép tôi
được ngang ngạnh bày tỏ thêm một lần nữa...