Nhật Ký Vô Diện

Chương 11



Buổi tối hôm đó, tôi nằm mơ thấy Ma Thiên.

Về lý, tôi đã từng chung hoạn nạn với Ma Thiên gần một trăm năm ròng rã, việc tôi thỉnh thoảng nghĩ tới anh không có gì là lạ. Thế nhưng vì giấc ngủ dài đằng đẵng sau khi ra khỏi Hỏa Ngục, ký ức về Ma Thiên cũng trở nên mờ nhạt ít nhiều. Huống chi đó là ký ức về quãng thời gian hết sức đau buồn. Lúc cô đơn hay hoạn nạn tôi cũng nhớ tới anh, thế nhưng lúc này tâm trạng tôi hết sức bình thường, không hiểu sao hình ảnh Ma Thiên lại hiện ra trong đầu.

Trong mơ, anh khoác áo choàng đen đứng trước mặt tôi, một cánh tay đưa về phía trước. Dường như tôi cảm thấy anh đang mỉm cười với tôi, thế nhưng khi nhìn kỹ lại, gương mặt của anh vẫn hết sức mơ hồ.

Lần đầu tôi nhìn thấy anh là trong trận chiến tiên – ma.

Tôi đương đánh tan tác một bầy ma thú, thì có một bóng người cao gầy mặc giáp đen tuyền hạ xuống trước mặt tôi. Lúc đó xung quanh anh ta toàn là sấm chớp đen, thành ra cảnh hiện thân ấy vô cùng ngoạn ngục.

Người kia tuy có vóc dáng cao gầy nhưng bóng lưng lại hơi khòm, kẻ nào không nhìn kỹ sẽ cho rằng đây là một ông già. Dĩ nhiên, tôi nhận ra ngay đây là một người trẻ tuổi. Nửa mặt trên của người đó bị giáp mặt che lại, cho nên lúc anh ta nói chuyện, tôi chỉ biết ngó theo động tác khép mở miệng của anh ta: “Diệc Vũ? Tiên nhân?” Tôi sửng sốt gật đầu. Kẻ này không thể nói một câu hoàn chỉnh hay sao?

Anh ta nói tiếp: “Tôi là Ma Thiên.” Xong màn giới thiệu không thể vắn tắt hơn, anh ta lập tức giơ binh khí lên. Đó là một thứ giống như cây thương màu đen, nhưng bề ngang rất lớn, được vuốt nhọn ở đầu. Phía đuôi thương có mấy cái cánh nho nhỏ xòe ra như hình nan quạt, nan quạt cuối cùng phủ lên bảo vệ cùm tay cầm thương của anh ta. Anh ta dùng cây thương đó bắn ma chướng về phía tôi, thế là trận chiến bắt đầu.

Mỗi lần tôi bị ma chướng của cây thương đen (sau này tôi mới biết tên là Cốt Thương) gây trọng thương, Ma Thiên luôn để lại cho tôi một chút hơi tàn, rồi mới khinh thường bỏ đi. Điều oái oăm là chỉ vài ngày sau tôi lại khỏe mạnh như cũ, lại bị chủ soái huy động ra chiến trường, sau đó lại bị Ma Thiên đánh cho trọng thương. Cứ như vậy, mấy trận đánh của tôi và anh ta sau này cũng giống như một vòng tuần hoàn tiếp diễn vô tận.

Một lần tôi cố tình “trọng thương” lâu thêm mấy hôm. Sau đó lúc gặp lại Ma Thiên ngoài chiến trường, anh ta cau mày nói: “Cô lại cố tình lười biếng?” Lúc nghe câu hỏi này, tôi chợt có suy nghĩ rằng thật ra Ma Thiên và cấp trên của tôi có qua lại với nhau. Biết đâu thứ gọi là trận chiến tiên ma thật ra là một trò đùa kín đáo nào đó? Biết đâu Thiên Long Vương đã cố tình ký hiệp ước với các Ma Vương, thế nhưng vì hai bên vẫn muốn giữ vững truyền thống mấy ngàn năm đánh nhau một lần nên trận chiến này vẫn cứ xảy ra? Ngoài lý giải buồn cười đó, tôi chẳng thể nào nghĩ ra nguyên cớ thái độ kỳ quặc của Ma Thiên trong trận chiến này.

Sau này tôi lại cho rằng, trận chiến là thật, chỉ có Ma Thiên là không giống lẽ thường mà thôi. Cũng không biết từ khi nào, anh ta bắt đầu tán dóc với tôi trong mấy trận chuyến. Tôi nghĩ chúng tôi là những kẻ thù nực cười nhất trong lịch sử tiên ma. Thay vì chửi mắng, nhục mạ nhau, chủ đề của chúng tôi lại thường là những mảnh ghép linh tinh, vụn vặt. Ví dụ, có một đoạn đánh nhau như thế này:

Anh ta vừa dùng Cốt Thương chọc chọc vào xương sườn trái của tôi vừa hỏi: “Cô từng gặp qua Thần chưa?”

Tôi vừa né tránh vừa tìm cách đâm vào bụng anh ta: “Cha tôi là Thần.”

Anh ta lười nhát gạt kiếm của tôi, cái miệng cong lên: “Thế ư, sao ta lại nghe nói Thần ở cõi trời chết hết rồi.”

Tôi tức tối chém vào cổ Ma Thiên: “Cha tôi chưa chết. Ông chỉ là đi đến một nơi rất xa.”

Lần này anh ta nhanh như chớp túm gọn lấy hai tay tôi, lúc buông ra lại nói: “Cô đánh nhau tập trung một chút được không?”

Tôi: “…” Ai là kẻ gợi chuyện cho tôi nói hả?!!!

Cho dù kết cục của những trận đánh đó, tôi đều bị anh ta đâm cho nửa sống nửa chết, thế nhưng tôi cho rằng những cuộc trò chuyện không đầu không đuôi kia là bằng chứng sắt thép cho việc Ma Thiên là một Ma Vương không bình thường. Cũng giống như việc đánh nhau của chúng tôi là một công việc mang tính hình thức, về bản chất rất có thể anh ta cũng chưa từng muốn lấy mạng tôi.

Giấc mơ là một trạng thái kỳ lạ. Tôi cho rằng bản thân đang nghiền ngẫm về sự không bình thường của Ma Thiên trong trận chiến tiên ma, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc sau những suy nghĩ và cảm xúc đã chuyển sang một cung bậc khác. Tôi cảm thấy trái tim mình chìm trong kinh ngạc cùng tuyệt vọng, ấy là tâm trạng lúc tôi biết mình bị rơi vào trong Hỏa Ngục, không có đường ra.

Một vùng lửa đỏ hiện ra trước mắt, hơi nóng khiến đầu óc tôi mơ hồ. Tôi đang nằm mơ, hay đây là sự thật? Hình như tôi mới bị hút vào Hỏa Ngục không lâu. Trước mặt tôi là Ma Thiên đang ngồi xếp bằng trên một cái bục cao không biết từ đâu mà có. Lửa trời làm cháy xém quần áo anh ta, tuy chưa làm da thịt thương tổn nhưng vẫn khiến khóe miệng anh ta căng thẳng. Anh ta khàn khàn nói: “Diệc Vũ, mau lại gần tôi một chút.” Đang bị hun cho choáng váng, đầu óc tôi ngay lập tức phản đối lời mời gọi của Ma Thiên. Chúng tôi trước giờ vẫn luôn đứng ở hai chiến tuyến đối nghịch nhau, dù hoàn cảnh trước mắt không thuận lợi, tôi cũng không thể nhận kẻ thù làm bạn. Huống hồ anh ta là loài Ma nổi tiếng gian ác, tôi cũng mấy lần suýt bị anh ta lấy mạng, tôi thầm nhủ bản thân tuyệt đối không buông bỏ đề phòng.

Thế nhưng không lâu sau đó, lửa trời trong Hỏa Ngục làm mắt tôi bị thương. Lúc này tôi mới thấm thía nhận ra, nếu tôi không hợp tác với anh ta thì sẽ càng sớm toi mạng. Vì vậy tôi không suy nghĩ nhiều nữa, nhào đến cái bục mà Ma Thiên đang ngồi.

Nhờ sự che chở của Ma Thiên, thị lực của tôi dần dần hồi phục. Tuy vậy tôi cũng không dám nhìn nhiều, mấy lần mở mắt cũng chỉ thấy một vùng sáng chói lòa cùng cái bóng đen cao ngất bên cạnh. Lúc đó, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy cái bóng đen của Ma Thiên, tôi nhất định sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Chúng tôi thay phiên tạo một bức màn bảo vệ xung quanh mình. Lúc tôi nghỉ ngơi, Ma Thiên sẽ bảo vệ tôi, và ngược lại, lúc anh ta ngủ, tôi có nhiệm vụ lo lắng cho an nguy của hai người. Lửa trời thật sự là một thứ cực hình vô cùng khủng khiếp, chẳng những khiến da thịt bỏng rát, lại còn không ngừng rút đi sức mạnh của kẻ bị giam cầm. Mà cấp độ của lừa trời trong Hỏa Ngục sẽ càng ngày càng tăng cao, kẻ bị giam cầm dù chịu đựng giỏi đến đâu cũng sẽ có lúc tan thành tro bụi. Tôi cho rằng nếu chỉ có mình Ma Thiên hoặc mình tôi rơi vào Hỏa Ngục, có lẽ tình cảnh sẽ tệ hại hơn rất nhiều.

Nói về Hỏa Ngục, tôi chưa từng chứng kiến bề ngoài lúc bình thường của nó. Thế nhưng nghe nói thứ thần khí thượng cổ này có hình dạng một cái chuông nhỏ. Cái chuông này uống máu ai, kẻ đó sẽ bị đưa vào trong biển lửa không có đường ra. Thật tình cờ, lúc tôi và Ma Thiên đánh nhau lại làm chảy ra rất nhiều máu. Cái kẻ đứng ngoài trục lợi là Duyệt Vi không biết từ lúc nào ném chiếc chuông nho nhỏ kia vào giữa, niệm một câu chú, vậy là chúng tôi đều bị hút vào trong.

Chúng tôi bị giam trong Hỏa Ngục hơn chín mươi năm, có lẽ là những kẻ sống sót lâu nhất. Tính ra, thời gian của tôi ở cạnh Ma Thiên còn nhỉnh hơn thời gian tôi ở chung với Duyệt Vi một chút. Ấy là chưa kể, tôi và anh ta ở rất gần nhau. Để giảm bớt sức lực khi đối phó với lửa trời, hai chúng tôi lúc nào cũng phải ở sát bên người đối phương. Hầu hết thời gian nghỉ ngơi của tôi đều dành cho việc ngủ, thường là tôi gối đầu lên đùi anh ta, hoặc ngược lại. Những lúc không ngủ được, Ma Thiên sẽ dùng giọng khàn khàn trò chuyện với tôi.

Tôi không nhớ rõ đã bàn luận với Ma Thiên về những đề tài gì, đại khái là rất nhiều. Có lúc tôi nghĩ đã moi hết ruột gan ra mà nói với anh, một phần vì lúc đó anh là người duy nhất lắng nghe, một phần vì tôi tuyệt vọng.

Thời khắc quyết định cuối cùng cũng đến, lửa trời mức cao nhất gần như đã đốt cháy cả tôi và Ma Thiên đã gần kiệt sức. Hình như lúc ấy tôi yếu ớt dựa sát vào lòng anh, trước mắt chẳng có gì ngoài một màu vàng chóe. Ma Thiên vuốt tóc tôi nói: “Diệc Vũ, cứ thế này hai chúng ta sẽ đều cháy thành tro.” Tôi cười khan, chút hi vọng sống sót dần lụi tắt như ngọn nến lung lay trước gió.

Không thể trách chút kiêu ngạo vốn luôn quanh quẩn trong lòng tôi. Trước giờ tôi vẫn được liệt vào hàng ngữ những thần tiên mạnh nhất cõi trời, cũng là một trong những kẻ cao quý nhất. Tôi sống gần một vạn năm trong vinh hoa, không ngờ mấy chục năm cuối cùng lại thê thảm như thế. Nếu sau này cha mẹ biết tôi phải sống dựa vào một ma nhân, không biết họ sẽ thất vọng đến cỡ nào.

Thế nhưng thời khắc kết thúc của tôi không bao giờ đến. Chẳng biết từ lúc nào Ma Thiên đã buông tôi ra, ánh sáng chói lòa trước mặt bị một bóng đen khổng lồ che khuất. Mãi một lúc sau, đầu óc chậm chạp của tôi mới nhận ra bóng lưng thẳng tắp của anh đang che chắn trước mặt tôi, lửa trời cũng theo đó mà bị chặn lại. Dường như Ma Thiên muốn dùng bản thân mình để che chở cho tôi?

Cần nói thêm rằng, trước giờ tôi vẫn cho rằng việc Ma Thiên giúp đỡ tôi vốn là mở đầu cho một mối quan hệ cộng sinh. Anh cứu tôi, cũng là cứu mình. Chín chục năm dựa dẫm vào anh, tôi chưa một phút nào tin tưởng rằng Ma Thiên là một ma nhân cao thượng. Hơn nữa, việc một Ma Vương sẵn lòng hi sinh tính mạng vì kẻ khác vẫn luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Vì thế đối với tình thế trước mắt, tôi sửng sốt như một đứa bé sơ sinh lần đầu được chiêm ngưỡng thế gian rộng lớn.

Ánh lửa vàng kim dường như đã táp vào mặt Ma Thiên. Nó có làm tan chảy lớp mặt nạ mà anh vẫn luôn đeo từ thuở chúng tôi mới gặp? Anh từng nói rằng chiếc mặt nạ ấy bảo vệ mặt anh khỏi sức nóng trong Hòa Ngục, cũng từng bày tỏ ý định nhường lại cho tôi. Thế nhưng không may tôi chẳng sử dụng được đồ của cõi ma, lúc ấy bèn thầm bĩu môi cho rằng anh chỉ làm ra vẻ thế thôi. Bây giờ nhớ lại, trong mắt tôi trước đây, tư thế của Ma Thiên lúc nào cũng cong vẹo, kỳ dị. Thế nhưng lúc này, anh là một người đàn ông ngay thẳng, rộng lượng, đầy dũng khí. Tôi giơ tay ra, cố gắng chạm tới Ma Thiên nhưng không thể. Lúc này tôi không làm được gì ngoài chăm chú nhìn bóng lưng anh mờ nhạt dần trong biển lửa.

Hình như có một giọng nói yếu ớt vọng đến. “Bảo trọng.” Bảo trọng. Một ma nhân tôi vẫn âm thầm khinh bỉ, vậy mà giữa tình thế nguy ngập lại có lời chúc lành dành cho tôi. Từ trong mắt tôi ứa ra một dòng nước ướt nhẹp. Thứ nước ấy ngay lập tức bốc hơi, sau đó lại có một dòng nước khác từ mắt tôi thay thế vị trí đó. Tôi đang khóc vì kẻ đã từng xem như kẻ thù.

Cảm giác bị đốt cháy trong lửa nóng đột ngột biến mất. Tôi nhận ra mình đang nằm nghiêng trên chiếc giường bông êm ái. Phải rồi, tôi còn đang ở trong hoàng cung phương bắc, tôi vẫn còn mang thân phận Lệ Phi. Khóe mắt tôi lúc này ươn ướt khó chịu, tôi vừa định giơ tay quệt đi thì đã có một thứ giống như ngón tay thô ráp thay tôi làm việc đó.

Tôi giật nảy mình, mở bừng mắt la lên: “Ai đó?”

Lúc tôi mở mắt ra, còn kịp nhìn thấy một bóng người cao lớn. Thế nhưng tôi vừa cử động, đã thấy bóng người đó như chìm vào màn đêm hun hút. Mấy cung nữ trực ngoài phòng nghe thấy tiếng tôi gọi thì chạy vội vào thắp đèn, thế nhưng trong phòng nào còn bóng dáng của ai?

Tôi ra lệnh đuổi mấy cũng nữ ra ngoài, căng thẳng lên tiếng thăm dò: “Cảnh Châu? Yêu Hoàng? Lê ca? Bệ hạ?” Tôi ngập ngừng một chút, lại gọi: “Ông Thiềm?” Thế nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng lửa nến tí tách, tí tách trong đêm.

Liên tục mấy tháng sau đó, Lê ca dường như càng ít xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Lê ca bận rộn nhiều việc, tôi cũng không phải là một phi tần được sủng ái thật sự, thế nên đối với việc này cũng không cho là lạ. Tuy nhiên không phải ai cũng nghĩ vậy. Có một vị phi tần cố chấp cho rằng tôi là chị em chung hoàn cảnh, dạo này thường xuyên đến cung Lệ Tâm tìm tôi. Tôi nhớ nàng ta là Đức Phi áo tím từng chặn tôi ở cửa cung ngày nào. Đức phi này dường như bị Lê ca vắng vẻ đã lâu, tính cách trở nên khá kỳ quặc. Hầu hết thời gian là nàng ta nói, tôi nghe. Nàng ta thao thao kể rằng bệ hạ vừa nạp một phi tần mới là Yến phi. Nàng kia có dung nhan diễm lệ, thích mặc áo đỏ, giọng nói cũng rất hay.

Tôi cảm thấy Yến phi này có liên quan tới con chim sẻ kia. Lê ca này từng bị tôi nghi ngờ là thần tiên chuyển thế, không ngờ kiếp này lại có duyên từ nhỏ với con dân của Cảnh Châu. Anh ta nhận hồ ly tinh làm mẹ, nhận Vô Diện thành chị gái, hiện tại sủng ái cũng là con chim sẻ tinh từng quấy rối anh ta ngày nào.

Đại khái mọi người đều cho rằng tôi bị thất sủng, số người dòm ngó tới tôi càng ngày càng ít hơn. Vì vậy tôi có thể thoải mái đi ngự hoa viên chơi mà không sợ có vị phi tần lạ mặt nào đấy tới bắt chuyện, hầu hết bọn họ đều chọn cách đi vòng qua tôi.

Ngày hôm đó trời trong nắng đẹp, tôi dẫn theo một ít cung nữ đi mấy vòng quanh ngự hoa viên. Chiều xuống, tôi vẫn còn chưa muốn về, bèn đuổi mấy cung nữ đi xa một chút, bản thân tìm một khe đá nhỏ chui vào ngủ gật.

Không thể trách tôi bừa bãi tìm chỗ ngủ, bởi dạo gần đây tôi phải chịu đựng chứng mất ngủ trầm trọng. Buổi tối tôi thường giật mình vào lúc nửa đêm, những lúc ấy luôn có cảm giác đang có kẻ đang ở trong bóng tối nhìn mình. Tôi đang định nếu tình trạng này còn tiếp diễn mấy hôm nữa, tôi sẽ nhờ Cảnh Châu đến điều tra xem sao. Điều oái oăm là từ mấy trăm năm trước chúng tôi đã không có nhiều liên hệ, vậy mà lần lịch kiếp này, mỗi lần cần giúp đỡ tôi toàn phải tìm anh ta.

Thế nhưng vì anh ta không có vẻ khó chịu trước sự sai sử của tôi, tôi cũng cảm thấy cảm giác áy náy đã giảm đi nhiều.

Tôi bị một tiếng kêu khe khẽ đánh thức. Ngay rìa đá trước mặt tôi vang lên giọng nũng nịu của con gái: “Chàng đó nha, đã bảo trời chưa tối…” Tiếp đó là giọng đàn ông dễ nghe: “Ở đây cũng chẳng có ai. Còn nếu có kẻ nào nghe thấy, trẫm sai người xử lý là được.”

A.. Cái giọng này rất quen, còn tự xưng là “trẫm”, không phải Lê ca thì là ai?

Vừa nghĩ xong, tôi liền nghe một tiếng nỉ non rất nhỏ khiến toàn thân nổi da gà: “Yến phi…”

Tai tôi thật ra cũng rất thính, thế nhưng để tôi nghe được rõ ràng cái giọng nỉ non rất nhỏ ấy, hoàng đế bệ hạ cùng Yến phi có lẽ chỉ ở cách tôi chừng vài bước chân mà thôi… Nghe lén người khác trong tình thế này là một việc vô đạo đức, thế nhưng xét về hoàn cảnh trước mắt cùng danh tính đối phương, cái từ “vô đạo đức” này có thể được hiểu là “dễ bị chém đầu”.

Tôi đương tìm cách thoát thân thì có một bàn tay nhẹ nhàng bị miệng tôi lại, rìa đá phát ra tiếng tân hoàng chầm chậm lùi về phía trước. Thật ra là tôi bị kéo lùi về phía sau.

Tới khi mấy tảng đá kia đều đã bị cây cối trong ngự hoa viên che khuất tầm mắt, tôi mới được thả ra. Tôi lập tức quay người lại, thì thấy pháp sư cao hơn tôi gần một cái đầu đang trầm mặc nhìn mình.

Tôi cười bẽn lẽn nói: “A… thật ra tôi không có cố ý nghe lén họ đâu. Tôi … tôi cũng là tình cờ ở chỗ đó thôi…”

Tuệ Gia cụp mắt. Hiện tại mặt trời đã gần khuất bóng, chúng tôi lại đứng dưới tàn cây, cho nên mấy tia sáng mỏng manh gần như chưa lọt tới khuôn mặt anh ta. Tôi tự hỏi anh ta có phải lại đang mải ngắm nhìn khoảng không nào đấy sau lưng tôi, thì người trước mặt đã giơ tay, nắm lấy tay tôi.

Cái tay của anh ta có vẻ nắm hơi chặt. Tôi vừa định giãy ra thì đã nghe anh ta chậm rãi nói: “Những người nghe lén, thường bị bệ hạ ra lệnh chặt tay.”

Tôi sửng sốt trong ba giây, bật cười nói: “Pháp sư đại nhân, đừng hù tôi có được không? Tôi từng nghe nói nghe lén bị cắt tai, ăn trộm mới bị chặt tay đấy!”

Anh ta như vừa bừng tỉnh ngộ, giơ tay sờ sờ vành tai của tôi nói: “Vậy à… vậy thì cắt tai phải hay là tai trái đây…”

Thái độ của anh ta đối với tôi hiện giờ có hơi mờ ám. Nếu Tuệ Gia là một người đàn ông bình thường khác, ví như Lê ca, tôi sẽ cho rằng anh ta đang ve vãn tôi. Thế nhưng đây là cái người giữa đông đứng giữa hồ lạnh, đến hè lại bảo người ta mặc áo ấm, quả thật không thể liệt vào hạng đàn ông có suy nghĩ bình thường được. Hơn nữa, anh ta có khả năng là kẻ dám nghĩ dám làm, tôi sợ rằng anh ta trong lúc kích động sẽ “hành hình” luôn, trong khi đó tôi không thể vẽ đường cho hươu chạy mà gợi ý anh ta giao tôi cho Lê ca xử lý.

Vì vậy, tôi vùng chạy khỏi tầm với của Tuệ Gia, vừa không ngừng đi thụt lùi vừa nói: “Lúc nãy tôi không gặp pháp sư, cũng không nghe gì nhé. Nể tình tôi là một phi tần thất sủng lại còn trẻ dại, mong pháp sư đại nhân rộng lượng bỏ qua.”

Tuệ Gia nhìn nhìn cánh tay đang giơ ra giữa không trung, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó lại lần nữa nhìn nhìn một vùng xa xăm ở phía sau của tôi, cứ như cái người là tôi đây đang đứng trước mặt anh ta là không khí. Lại nữa, cái người này…

Tôi vừa đi vừa bần thần nghĩ, người lúc nãy cũng có lúc mỉm cười. Nụ cười của anh ta không chói mắt, thế nhưng không hiểu sao lại khiến tim tôi nhói lên một nhịp.

Bởi vì khóe miệng anh ta lúc cười, trông rất giống một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.