Nhật Ký Vô Diện

Chương 21



Yêu Hoàng Cảnh Châu đã sống rất lâu, số người thấy được buồn vui yêu hận trên mặt anh ta hiện tại cũng không có bao nhiêu. Thế nhưng hôm nay tôi lại may mắn chứng kiến mấy lần thay đổi sắc mặt của Yêu hoàng, hơn nữa biểu cảm trước mắt cũng là thú vị nhất.

Cảnh Châu vừa như đang nổi trận lôi đình, vừa như hết sức bất đắc dĩ, ánh sáng lấp lóe trong mắt rồi rất nhanh lại tắt, sau đó lại tiếp tục lập lòe. Biểu hiện hết sức quái dị.

Lúc này tôi cũng không thể để ý nhiều, vội hỏi Cảnh Châu: “Cậu Hồ Nhạn của tôi đâu rồi?” Anh ta liền bước qua phải một bước, để lộ một con hồ ly màu bạc đang trôi lơ lửng sau lưng. Trong lòng tôi thầm than không tốt, vội một bước vọt tới chỗ quả bóng màu bạc, lên tiếng gọi: “Cậu ơi?” Cục lông tròn tròn rất phối hợp ợ một tiếng, chép chép miệng, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Trên trán tôi lúc này nổi lên hai vạch đen.

Tôi kiểm tra hồ ly một lượt, trừ cái đuôi hơi cháy sém thì phần còn lại đều không có chút tổn hại gì. Lúc này cục đá trong lòng tôi mới rơi tõm xuống. Tôi thở một hơi dài, vẩy tay hóa ra một chiếc làn êm ái, đặt con hồ ly bạc vào trong.

Tôi quay sang Cảnh Châu: “Cảm ơn Yêu Hoàng đã giúp đỡ.” Lúc này sau lưng tôi có một âm thanh ú ớ vang lại, Cảnh Châu nheo mắt nhìn cái vị áo đen ngơ ngác trên nền đá, tôi cũng nhận ra mình vừa bỏ quên anh ta.

Tôi nói: “Tuy tôi xông vào cấm địa của cõi yêu là việc làm sai, thế nhưng trong cõi yêu làm sao có người của thần tộc xuất hiện, không biết Yêu Hoàng có thể giải thích một chút?”

Nét mặt nãy giờ vẫn căng cứng của Cảnh Châu dường như nhăn nhúm thêm. Anh ta hừ khẽ: “Thịt Viên, chuyện bí ẩn các cõi vẫn còn rất nhiều, con không thể bắt ta giải thích từng chuyện, từng chuyện cho con chứ?”

Tôi khịt mũi: “Nói vậy, Yêu Hoàng cũng không biết nguyên cớ gì anh ta lại  xuất hiện ở đây? Cõi yêu vốn không phải nơi thuận lợi cho thần tộc sinh sống, hiện tại tôi mang anh ta đi, Yêu Hoàng không có ý kiến gì chứ?”

Khuôn mặt Cảnh Châu đột ngột hơi giãn ra. Anh ta ngửa cổ cười vang.

Lúc anh ta cười xong, liền chậm rãi nói: “Thịt Viên, trước giờ ta xem con là hậu bối, đã nhường nhịn nhiều. Con lại muốn ở trong lãnh thổ của ta đem người đi ư?”

Đây là lần đầu tiên Cảnh Châu không đối xử hòa nhã, thân thiết với tôi. Thế nhưng tôi cũng không phải là Diệc Vũ mềm mỏng yếu đuối của mấy trăm năm trước. Tôi cũng cười một tiếng, thong thả nói: “Yêu Hoàng cũng không cần nóng vội. Chuyện ma vụ xuất hiện trong cấm địa của cõi yêu, thần tiên bình thường có thể không biết rõ, thế nhưng Diệc Vũ này chẳng lẽ không thể không đoán ra sao? Nếu Thiên Long Tộc biết anh có liên hệ mật thiết với cõi ma, liệu cõi yêu của anh có bình yên hay không?”

Cảnh Châu trưng ra bộ dạng âm trầm như thể muốn đánh cho tôi một trận, thế nhưng thay vào động tay động chân, anh ta hạ giọng: “Nếu con có thể thoát ra khỏi cấm địa này trong vòng một canh giờ, ta cho con mang thằng nhóc này đi.”

Tôi dõng dạc: “Được thôi!”

Cảnh Châu vẫy tay, một luồng khói xanh lóe lên, trong chớp mắt cả ngọn núi chỉ còn lại một mình tôi đứng bơ vơ.

Ánh sáng hoàng kim cuối cùng cũng tắt hẳn, lúc này mặt trời vẫn còn chưa mọc, không gian xung quanh chìm trong bóng tối lờ mờ. Tôi niệm quyết gọi mây đến, thế nhưng chờ một lúc sau vẫn không có gì xảy ra.

Tôi thử thêm mấy lần nữa, cay đắng nhận ra mây trời ở cõi yêu hóa ra chẳng thèm nghe theo lệnh mệnh của mình. Dĩ nhiên, về việc tại sao việc gọi mây gặp trở ngại, tôi chỉ có thể mắng lén Cảnh Châu đáng chết!

Sau khi làm xong việc rủa thầm đầy sảng khoái của mình, tôi leo lên một mỏm đá cao để nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Không có sự chiếu rọi của thần quang, thung lũng đá bên dưới trở nên tối tăm và âm u, hoàn toàn không còn dấu vết nét đẹp kinh diễm khi nãy. Lúc này trong đầu tôi lùng sục mấy đoạn ký ức lúc nhỏ, thì ra Cảnh Châu cũng từng có lần đưa tôi đến chỗ này. Nếu tôi nhớ không nhầm, lối ra nằm ở bên cạnh đầm Linh Lung, tôi chỉ cần đi về hướng ấy là được.

Tuy không thể leo lên mây, đạp lên gió, tôi cũng chưa bị vô hiệu hết pháp lực của mình. Tôi vén váy, lấy đà phóng xuống thung lũng đá bên dưới.

Người khác từ ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi giống như một con cào cào đang nhảy nhót giữa mấy tảng đá khổng lồ này. Tuy cách di chuyển này không mấy đẹp mắt, thế nhưng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tôi cũng không còn lựa chọn nào.

Vậy mà, giữa lúc tôi không ngừng tiến tới, mấy tảng đá xung quanh lại không ngừng lăn lông lốc về phía tôi. Tôi vừa đi qua được nửa đường, cả thung lũng đá bỗng đùng đùng sống dậy, từng hòn đá kích cỡ như một con voi nhỏ đều đồng loạt đổ về chỗ tôi đáp xuống.

Tôi cười một tiếng, lấy đà đạp lên mấy hòn đá đó mà đi tiếp.

Không thể trách tôi láu cá. Ngay bên ngoài Cổ Long Thần Động nơi tôi sinh sống lúc nhỏ có một mê trận đá bị yểm bùa. Thần tiên lạ mặt bị lọt vào đều bị nhốt trong đó, một trong những trò vui lúc nhỏ của tôi cũng là vào sâu trong mê trận đá rồi tìm đường ra. Tuy thung lũng đá cõi yêu không nằm trong sự kiểm soát của tôi, đối với loại đá tảng này tôi không hề có chút sợ hãi. Đừng quên nếu chúng hung hãn hơn nữa, tôi còn có thể dùng tiên pháp đập nát chúng thành nhiều mảnh nhỏ.

Thế nhưng thực tế chứng minh, cẩn thận không bao giờ thừa, hơn nữa sự hài lòng chính là kẻ thù của thành công. Tôi nghĩ rằng mình đã rất thận trọng, thế nhưng đích đến đã gần trước mặt, không ngờ tôi bị sẩy chân.

Lần sẩy chân này, tôi rơi xuống một cái hố sâu không đáy.

Yêu khí càng ngày càng đậm đặc, có lúc tưởng như bóp tôi nghẹt thở. Lúc tôi đáp xuống mặt đất, lối đi phía trên đầu ngay lập tức bị lấp đầy, tôi có muốn bay ngược trở lại cũng không được.

Từ lúc Cảnh Châu rời đi vẫn chưa đến một khắc trôi qua, tôi vẫn còn thời gian. Tôi tự nhủ việc cần làm trước mắt là giữ bình tĩnh, càng bình tĩnh càng tốt.

Tôi đang đứng trên một con đường trắng xóa. Sau lưng là bức tường đá tảng, tôi đành xuôi theo con đường này bước về phía trước.

Cảm giác có chút quen thuộc.

Tôi đi thêm một chút nữa, trước mặt hiện ra một cánh cổng sừng sững đầy rong rêu. Tôi nhận ra đây chính là ngôi đền tôi từng mơ thấy lúc còn ở cõi phàm. Lúc đó tôi đã gặp Yêu Thần.

Giấc mơ đó là thật sao?

Tôi bước qua cánh cổng, ngôi đền to lớn nhanh chóng hiện ra. Tôi đi thằng qua của chính, đi qua hành lang dài hun hút. Phải chăng Yêu Thần đang ở chính điện đợi tôi? Phải chăng bà chính là người con gái tóc xanh yêu mị đã ẩn hiện trong giấc mơ ngày nào?

Thế nhưng không như tôi dự đoán, giữa vầng sáng màu xanh giữa điện lớn không hề có người con gái nào chờ tôi. Ở đỏ chỉ có một chiếc quan tài ngọc bích đang phát ra ánh sáng dìu dịu. Bốn bức tường xung quanh phủ đầy cổ tự của cõi yêu, ngoài lối vào sâu hun hút ra, không còn lối đi nào khác.

Đây chính là mộ Yêu Thần.

Tại sao tôi lại rơi vào đây? Đâu là đường ra?

Lúc này tôi chợt nhớ ra mấy ngày trước vừa được tặng một chiếc Kim Tinh Gương có tác dụng soi tỏ mọi vật. May mà lúc đó tôi quên khuấy về nó, chưa hề tặng cho ai. Tôi mò mẫm trong tay áo một chút, móc ra một chiếc gương vàng tinh xảo.

Tôi dùng chiếc gương này soi từng góc trong căn phòng, hi vọng tìm được lối ra.

Thoạt đầu mọi thứ vẫn hết sức bình thường, thế nhưng chỉ một chút sau, mặt gương vàng vốn tĩnh lặng chợt trở nên xao động. Tôi chưa kịp nhìn rõ thứ vừa hiện ra trong đó thì chợt có một giọng nói như sấm rền vang lên: “Là kẻ nào? Kẻ nào đến quấy nhiễu giấc ngủ của nàng?”

Tôi đanh giọng quát: “Còn ông? Ông là ai?” Tức thì Kim Tinh Gương trong tay tôi chợt rung lên  dữ dội, một luồng sáng xanh chói lòa từ trong mặt gương tràn ra, bao phủ cả căn phòng rộng lớn.  Yêu khí cay xè cũng theo đó xộc vào mũi miệng của tôi.

Yêu khí không làm tổn thương thần tiên, thế nhưng vẫn làm tôi hết sức khó chịu. Giữa lúc tôi gập người ho sặc sụa, một cái bóng đen sừng sững từ từ tiến lại. Tôi nhìn ra đó là một người đàn ông cao lớn đang ôm một cô gái đang ngủ say trong tay. Người đàn ông này mặc áo giáp đen, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt. Cô gái nằm trong lòng ông ta mặc trang phục trắng thuần, mái tóc xoăn dài rũ xuống trước ngực, vì nàng tựa mặt vào ngực người đàn ông nên tôi không nhìn được mặt nàng.

Người đàn ông này xuất hiện giữa làn khói xanh, ánh mắt trắng đục hướng về phía tôi nhưng lại dường như không nhìn thấy. Ông ta quay lưng đi về phía ngược lại, tôi liền vội vã đuổi theo.

Tôi có cảm giác rằng chỉ cần đi theo ông ta, nhất định sẽ tìm được đường ra.

Làn sương mù tan biến dần thành hư vô, tôi chợt thấy mình vừa bước ra một quảng trường rộng lớn. Xung quanh quảng trường có rất nhiều người đang đứng ngồi lố nhố, một giọng nói không ngừng vang lên: “Giết ả, giết ả, đồ yêu nữ!”

Tôi đứng yên lặng giữa quảng trường, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng người đàn ông kia. Ông ta đang đứng trên đài nhìn xuống, một tay đặt trên chuôi kiếm đeo ngang hông. Tôi theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, thì ra ở chính giữa quãng trường này là một cái cọc cao ngất, một người con gái áo trắng bị trói vào cọc, toàn thân bê bết máu.

Người con gái này tôi đã từng gặp qua. Tuy nàng nhắm nghiền mắt, thế nhưng đôi mắt nàng vốn rất dài. Cánh môi vốn đỏ tươi giờ không còn chút máu, nàng vốn là phiên bản yếu đuối của Yêu Thần mà tôi từng gặp trong giấc mơ.

Đây không phải là thật, tôi thầm nhủ.

Mấy người đàn ông cao lớn kéo cô gái ra khỏi cọc, một người còn cầm lưỡi liềm sắc lẹm chuẩn bị hành hình. Không gian ngập tràn tiếng hò reo đầy giận dữ, âm thanh “giết ả” nối tiếp nhau vang lên.

Đúng lúc này, một tia sét chợt rạch ngang trời, tiếng kinh hô bỗng nhiên im bặt.

Người đàn ông áo đen giơ cao kiếm, có người hoảng hốt gọi: “Tướng quân, ngươi…” Đầu người đó lập tức bị chém văng, máu từ chiếc cổ gãy không ngừng tuôn ra ào ạt. Từ đám đông bỗng xuất hiện vô số người áo đen bịt mặt. Một cuộc thảm sát diễn ra.

Lúc tôi nhìn lại người con gái áo trắng ngất xỉu trên đất, đã thấy người đàn ông áo đen ban nãy đang bế nàng dậy. Ông ta ngửa mặt nhìn về phía bầu trời sấm động, hứng trọn một luồng sét xanh đáp xuống.

Ngay lúc này mọi âm thanh đều dừng lại, khung cảnh xung quanh cũng đột ngột biến mất. Người đàn ông giữa nguyên tư thế ôm ngang cô gái, máu trên người nàng biến mất không còn chút dấu vết. Ông ta tiếp tục đi sâu vào làn sương mờ, lần này tôi không đuổi theo.

Có tiếng rền rĩ trầm vang vọng lại:

“Cõi yêu sinh ra ngày máu đổ

Tình yêu, thù hận luôn đi kèm

Ta yêu em, ta cũng hận em

Ta sống vì em, báu vật duy nhất.”

Tiếng rền rĩ này vừa dứt, tôi đã nổi lên một tầng da gà.

Tôi vội nhắm mắt định thần lại, nhận ra những sự việc vừa xảy ra chỉ là do thần thức của tôi bị nhiễu loạn mà thôi. Từ nãy đến giờ tôi vẫn còn đứng yên trước bức tường chằng chịt cổ tự của cõi yêu. Tôi lùi lại một bước, mấy chữ cổ xiêu vẹo đồng loạt nhìn lại tôi như muốn lần nữa kể lại câu chuyện lịch sử sống động.

Thì ra, mười mấy vạn năm trước, Yêu Thần cũng chỉ là một người con gái bình thường. Tôi đoán những hình ảnh mình vừa nhìn thấy là thời khắc nàng thức tỉnh, cõi yêu cũng được tạo ra dưới luồng sét màu xanh yêu dị kia.

Theo truyền thuyết, cõi yêu thật ra là một thế giới bị nguyền rủa, bị tách ra từ thế giới của người phàm trần. Thuở ban đầu, nơi đây chìm trong tranh đoạt liên miên, đến khi Yêu Thần dùng mạng sống của mình tế trời đất, trật tự mới lập lại như bây giờ. Thế nhưng một mặt, nhiều người không biết rằng thật ra đằng sau sự hỗn loạn đó, có một chuyện tình nồng cháy làm nền. Khi gặp người đàn ông áo đen, tôi nhận ra linh hồn của ông ta đã bị khóa chung với bốn bức tường từ mấy vạn năm trước. Lúc Kim Tinh Gương hoạt động, đã vô tình đánh thức yêu hồn của ông ta, tấm gương lại soi chiếu linh hồn đó, không ngờ hút cả tôi vào bên trong.

Tình yêu phải sâu đậm như thế nào mới khiến vị yêu tướng kia dùng hồn phách cùng ký ức của chính mình bảo hộ cho mộ của Yêu Thần?

Tôi vẫn cho rằng nơi đây chính là nơi mình đã tìm đến trong mơ, thế nhưng tôi đã nhầm. Yêu Thần thật sự đã ở một nơi khác. Mấy vạn năm trước bà từng đến cõi u minh giành lại quyền kiểm soát sinh tử luân hồi của con cháu loài yêu, tôi đoán bà đang ở một nơi giống như cõi u minh do ông Thiềm quản lý, thế nhưng đó là loại thế giới mà chỉ những linh hồn mới có thể bước vào.

Nếu một nơi như vậy tồn tại, hẳn đó chính là trái tim của cõi yêu. Tôi từng nghe một vị tiền bối bảo rằng mỗi thế giới đều có trái tim của nó. Yêu Thần tạo ra thế giới của loài yêu, chính bà cũng dùng toàn bộ mạng sống duy trì nơi này. Thế nhưng sức mạnh của bà cũng sẽ tới ngày tàn lụi, một thế giới không có kẻ chống đỡ sẽ không thể tồn tại lâu dài, cũng giống như một con người không thể sống nếu thiếu trái tim đập đều đặn trong lồng ngực.

Nghĩ lại, cõi trời hẳn cũng tồn tại theo quy luật này. Nếu như vậy, tôi tự hỏi trái tim cõi trời đang ở đâu, và nguồn sức mạnh đang chảy trong đó có còn dồi dào?

Giọng nói như sấm rền lại lần nữa vang lên: “Là kẻ nào quấy phá giấc ngủ của nàng?” Cùng lúc này, bốn bức tường cũng bắt đầu rung chuyển.

Tôi nói: “Nghe nói Yêu Thần lúc sinh thời đã từng kết tóc với một vị yêu tướng của mình. Chẳng hay vị vừa nói chuyện có phải là ngài ấy?” Giọng nói trầm vang đáp lại: “Chính là ta.”

Tôi vui mừng nói: “Vậy thì hay quá. Tôi bị lạc trong này, tướng quân có thể nào thả tôi ra ngoài hay không?”

Tôi vừa dứt lời, đã có một thứ áp lực vô hình bất ngờ bao phủ lấy tôi. Tôi bị quăng vào một khoảng không một lần nữa, lúc mở mắt thì đã nằm trên một tảng đá lớn. Mặt trời đỏ như lửa đang từ từ ló dạng từ phía đỉnh núi, thung lũng đá một lần nữa được tắm mình trong ánh sáng rực rỡ.

Chiếc Kim Tinh Gương trong tay tôi bây giờ xuất hiện vô số vết nứt chằng chịt, tôi đoán lần tiếp xúc với yêu hồn cường đại kia đã làm nó bị tổn thương. Tiếc thay cho một món đồ tốt. Tôi chậc lưỡi, cất nó vào trong tay áo.

Chẳng mấy chốc nữa thời hạn một canh giờ sẽ đến. Trước mặt tôi là một cánh cổng đá có chút giống với cánh cổng dẫn vào mộ Yêu Thần. Vượt qua cánh cánh cổng này, tôi sẽ bước ra khỏi cấm địa của cõi yêu. Lối ra ở ngay bên cạnh, thế nhưng tôi ngờ rằng Cảnh Châu đã bố trí cấm chế lên đó. Tuy công lực của Yêu Hoàng cao thâm, thế nhưng tôi không tin bản thân mình lại thua kém quá nhiều. Tôi nhắm mắt, liều mạng xông qua.

Bước màn ngăn chặn tôi thật ra cũng không hiểm ác như tôi tưởng tượng. Vì dùng quá đà, tôi lao đầu vào giữa đầm Linh Lung làm nước văng tung tóe, kinh động không biết bao nhiêu con bọ nước phát sáng.

Trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh lúc nhỏ, Cảnh Châu ngồi nghiêng trên tảng đá lớn híp mắt nhìn tôi nghịch nước, hoặc anh ta luyện đao đằng sau tảng đá đó, đợi tới khi tôi chơi chán sẽ để tôi lên cổ cõng về. Đó là ký ức tràn ngập tiếng cười cùng hạnh phúc, cũng thật xa xôi biết dường nào.

Rất lâu sau này, tôi vẫn luôn nghĩ, Cảnh Châu cũng giống như một người bạn thơ ấu của mình. Thế nhưng thời gian trôi qua, tôi và anh ta dần dần bị ngăn cách bởi một tấm màn vô hình, tôi không hiểu anh ta đang nghĩ gì, anh ta cũng chưa chắc đoán được ý định của tôi. Dù thỉnh thoảng vẫn gặp mặt, tôi luôn mang lòng phòng bị với anh ta, thái độ của tôi dành cho anh ta còn có chút lạnh lùng, hờ hững, tùy hứng. Mặc dù Cảnh Châu không có chút để ý nào, tôi lại chính là người đổ lên đầu anh ta mọi loại tội lỗi cùng bất hạnh của bản thân.

Lúc tôi trồi lên từ dưới đầm Linh Lung, liền thấy bóng lưng sừng sững của Cảnh Châu hướng về phía mình. Anh ta không nhìn mặt tôi, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Thịt Viên, con thắng rồi.” Giọng điệu này anh ta thường dùng với cấp dưới, hôm nay lại đem ra dùng với tôi. Tôi nhìn về phía tảng đá bên cạnh Cảnh Châu, thấy anh chàng thần tộc đang ôm chiếc làn chứa hồ ly ngủ say trong tay, ánh mắt màu tím xám long lanh nhìn tôi đầy mong chờ.

Cảnh Châu nói tiếp: “Con vẫn có thể nghĩ lại. Nếu hôm nay con mang thằng nhóc này đi, Cảnh Châu ta và con sẽ không còn là bằng hữu. Ta cũng sẽ không gọi con là Thịt Viên nữa.”

Tôi vốn không nghĩ Cảnh Châu sẽ phản ứng tới mức này. Thế nhưng tôi có thể quay lại hay không? Tôi chau mày liếc vể phía tảng đá, trái với lòng mình đáp: “Vậy thì cắt đứt quan hệ, sau này tôi cũng không cần tới cõi yêu nữa.” Giọng nói của tôi dửng dưng, không nghe ra chút do dự hay tiếc nuối nào.

Cảnh Châu chầm chậm quay lại nhìn tôi, đôi mắt hiện đầy tơ máu, cũng không còn chút vẻ bông đùa thường ngày. Anh ta gằn từng chữ: “Con sẽ không hối hận?” Trong lòng tôi như có tảng tá nặng nề rơi xuống, thế nhưng tôi vẫn bày ra vẻ thờ ơ, lắc đầu.

Cảnh Châu cười lạnh: “Diệc Vũ tiên tử, mong cô nghe kỹ. Cho dù hôm nay cô mang thằng nhóc này đi, cũng sẽ có ngày nó nhận ra mình cần ở đâu. Nó nhất định sẽ quay về nơi này.”

Tôi coi như chưa từng nghe thấy, một tay nâng giỏ, một tay lôi kéo anh chàng thần tộc rời khỏi đầm Linh Lung. Hồ ly ngủ say không biết trời đất, còn anh chàng kia thì chỉ đưa ánh mắt sợ hãi về phía Cảnh Châu hung tợn, sau đó rất ngoan ngoãn đi theo tôi.

Trong gió có tiếng nói vọng lại: “Con sẽ hối hận…”

Tôi không biết mình có thể hối hận hay không. Cha tôi từng dạy rằng, khi làm bất kỳ việc gì cũng phải suy nghĩ hết sức cẩn trọng. Việc suy nghĩ này không thể đảm bảo chúng ta đưa ra quyết định đúng – dĩ nhiên cho dù là thần tiên thì cũng có lúc phán đoán sai – thế nhưng việc suy nghĩ cẩn thận lại giúp chúng ta cân nhắc hệ lụy quyết định của mình. Chúng ta không thể hối hận nếu chúng ta chấp nhận đánh đổi, vốn dĩ cái gì cũng có cái giá của nó. Điều quan trọng là chúng ta hiểu được mình đã chọn mức giá nào, sau này cũng không bao giờ phải than vãn câu “nếu được một lần chọn lại.”

Cảnh Châu để tôi chọn giữa anh ta và anh chàng thần tộc, tôi lại không thể chọn anh ta. Trong lòng tôi như có một cái móng cào tới cào lui, ra lệnh cho tôi quay trở lại nói một lời xin lỗi. Thế nhưng tôi không làm được, cái đồ khỉ tên là “thể diện” này, đôi khi chính là xiềng xích trên cổ khiến chúng ta không thể cúi đầu.

Tôi đi đến ranh giới tiên – yêu, vì mải suy nghĩ nên vô tình đụng vào chướng khí bảo vệ. Lúc tôi ngã xuống đất mới nhận ra mình phạm phải sai lầm lớn – đây mới là việc đáng để tự trách vì tôi đã không cẩn thận khi đi đường. Cú ngã này làm anh chàng thần tộc hết sức chấn động, anh ta ôm chặt lấy tôi, tự lấy thân mình làm đệm thịt. Cũng may chỗ chúng tôi rơi xuống không cao lắm, tôi sờ soạng anh ta một chút, không thấy vết thương nào, bèn ôm lấy hồ ly, dẫn anh ta băng qua ranh giới để trở về cõi tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.