Nhật Ký Vô Diện

Chương 23



Tác giả: Tuyết Tâm

********************

Tôi mơ màng ngủ trên lưng cậu Hồ Nhạn, bàn tay bị Tuệ Gia nắm chặt. Tới lúc tỉnh dậy, bên cạnh đã có thêm hai người nữa, chính là ông bà tôi.

Ông tôi ngồi ở chiếc ghế xa nhất, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Diệc Vũ, con còn nợ chúng ta một lời giải thích.” Bà tôi ngồi bên giường ngay lập tức chen vào: “Cháu gái vừa tỉnh dậy, ông cũng không nên tra hỏi như thế. Bà quay sang dịu dàng vuốt trán tôi: “Con cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe?”

Tôi đảo mắt nhìn một vòng. Cậu Hồ Nhạn sắc mặt không tốt ngồi cạnh ông ngoại, còn Tuệ Gia đáng thương không hề có mặt trong phòng. Tôi liền mệt mỏi nói: “Cháu gái chỉ bị kiệt sức, hiện tại không có gì nghiêm trọng. Thế nhưng mọi người có thể nói cho con biết, kẻ đi cùng với con về đây hiện giờ ở đâu?”

Ông tôi nói: “Thằng nhóc đó hỏi gì cũng không biết, ta đã ra lệnh nhốt nó vào băng động. Cho tới khi nào con giải thích rõ ràng mọi việc, nó đừng hòng thoát ra.”

Thật ra “thằng nhóc” mà ông nhắc tới có thể còn lớn tuổi hơn cả ông. Nếu Tuệ Gia đã lấy lại được công lực vốn có, băng động của Thanh Khâu cũng chẳng thể giữ nổi chàng. Tôi hít một hơi dài, kể rõ chuyện đã gặp phải ở cõi yêu. Ngay cả chuyện của dì Mộng Hoa tôi cũng không giấu giếm, lúc nghe xong ba người đều hiện rõ vẻ mặt nặng nề.

Trong lúc kể, tôi không quên làm rõ suy luận của mình. Chuyện Tuệ Gia có quan hệ với Yêu hoàng Cảnh Châu thật ra không khó đoán. Lúc tôi còn lịch kiếp ở cõi trần, không ít lần Yêu hoàng bưng bít thông tin của Tuệ Gia. Một kẻ pháp lực cao cường như Cảnh Châu làm sao có thể không biết thân phận thật của chàng? Điều tôi chưa tiện hỏi chỉ có nguồn cơn đằng sau việc này, mà Yêu hoàng chắc chắn cũng không tiết lộ cho tôi.

Khác với cái kẻ điên cuồng chạy nhảy mấy đêm trước, cậu Hồ Nhạn lúc này chỉ thở dài thườn thượt, tỏ vẻ hết sức tiếc hận vì không thể kịp thời tỉnh dậy lúc đụng độ với dì Mộng Hoa. Bà tôi tặng cho cậu một cái liếc sắc lẹm (cái người uống say làm loạn là ai hả?), cậu liền chuyển sang trách tôi: “Tại sao lúc cậu tỉnh dậy con không kể rõ, để cậu phải ôm một bụng tức về đây?”

Tôi yếu ớt cười: “Chuyện dài như vậy, kể ra rất dài hơi. Chẳng phải đợi về tới Thanh Khâu rồi kể một lượt sẽ đỡ tốn chút sức tàn của cháu gái sao?” Hơn nữa mấy ngày qua cháu gái chạy đôn chạy đáo vì cậu, nếu không trả thù một chút sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.

Cả phòng im lặng.

Ông tôi húng hắng ho, giọng đầy chính nghĩa nói: “Chuyện Ma Cốt vẫn chưa thể làm rõ ràng, tuy nhiên Tuệ Gia kia lại là người Diệc Vũ muốn bảo vệ, Thanh Khâu cũng không đối tệ với cậu ta. Tuy nhiên trí óc cậu ta hiện tại… khụ… vẫn chưa được thông suốt. Cho nên trước mắt ta cùng Hồ Nhạn sẽ đảm nhận giáo dục lại cậu ta một chút, tránh cho cậu ta giống như đứa trẻ chạy lung tung, lại bị người ta bắt nạt.”

Tôi cũng không phản đối, dù sao nếu không phải ông hay cậu thì tôi cũng phải đảm nhiệm việc này. Tôi lo lắng nói: “Còn nữa, chuyện này mong mọi người tuyệt đối giữa bí mật, con cũng không muốn người của Thiên Long Tộc chạy đến đây bắt Tuệ Gia đi.”

Cậu tôi cười khì khì: “Đó là chuyện đương nhiên. Một cọng tóc của thằng nhóc này, bọn người lưu manh đó cũng đừng hòng động tới.” Thấy cậu tôi mạnh miệng như thế, tôi cũng yên lòng.

Sau đó cơn mệt mỏi lại kéo đến, tôi ngủ thiếp đi. Dì Mộng Hoa nói rằng tôi phải chịu khó nằm yên vài tháng, hiện tại mới qua mấy ngày, tôi cũng không cho rằng tình trạng bản thân có gì quá đáng ngại.

Mấy lần mở mắt khỏi cơn mê, tôi đều bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng của Tuệ Gia đang nhìn mình. Tôi có cảm giác ánh mắt màu tím của chàng càng ngày càng sâu thẳm, chưa kể rằng màu tím rất hợp với chàng, việc chàng nhìn chằm chằm tôi trong giấc ngủ khiến tôi bị giằng xé dữ dội giữa sự nhẹ nhõm và bất an.

Dường như đã được cảnh báo, Tuệ Gia không còn tùy tiện leo lên giường của tôi nữa. Chàng nghiêm chỉnh lấy chiếc ghế ngồi kế bên giường của tôi, không nói gì. Tôi cảm thấy mối quan hệ này có chút buồn cười, liền hỏi chàng: “Chàng thật sự chẳng nhớ chút gì về khoảng thời gian trước?”

Giọng nói của chàng trầm trầm, thế nhưng cái âm điệu non nớt đã vơi đi nhiều: “Nàng nói khoảng thời gian trước khi gặp nàng sao?”

Tôi hơi ngẩng ra. Khoảng thời gian mà chàng đang nhắc tới hẳn không giống với những gì tôi tưởng tượng. Tôi bèn hỏi: “Với chàng, ta là gì?”

Tuệ Gia gặp phải câu hỏi có tính thử thách cao, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Là mẹ?” Con chim non mở mắt gặp ai, kẻ đó chính là mẹ của nó. Lúc này Tuệ Gia cảm thấy đây là câu trả lời hết sức hợp lý, không có gì không ổn.

Tôi mỉm cười hiền lành: “Ngày mai đi theo cậu Hồ Nhạn học hỏi lâu thêm một chút.” Có lẽ chàng thấy điều gì đó trong mắt tôi, hai bờ vai lập tức rụt lại có chút chột dạ.

Cũng chẳng biết ngày hôm sau chàng nói với cậu Hồ Nhạn cái gì, cậu dẫn chàng đến phòng tôi, cười hì hì nói: “Nào nào, để ta dạy Tuệ Tuệ cách hiếu kính mẹ già nhé?”

Cậu tôi ngồi gác chân lên chiếc ghế bành ở cuối phòng, giơ ngón tay lên đếm: “Ở cõi phàm, con cái hiểu thảo bằng các rửa chân, pha trà, đút cơm, bóp vai cho mẹ… còn gì nhỉ…”

Tuệ Gia đưa ánh mắt sùng bái về phía cậu của tôi, lẳng lặng lắng nghe. Tôi lấy tay che mắt, sao ban đầu lại giao cho ông cậu này giáo dục một mầm non đầy hứa hẹn như thế?

Mấy tháng sau, tôi không còn bị mấy cơn nóng lạnh hành hạ, lúc đứng dậy cũng không còn mất sức chóng mặt nữa. Chỉ cần tôi không động tới pháp thuật, cơ thể coi như cũng khỏe mạnh. Tôi đã có thể chầm chậm bước ra động hồ ly phơi nắng, vị trí tôi thích nhất là mảnh vườn rậm rạp cạnh bờ hồ.

Lúc này tôi mới phát hiện thật ra cậu Hồ Nhạn rất chuyên tâm trong công cuộc giáo dục của mình. Trước đây vì ông bà lưu lạc bên ngoài mấy trăm năm, việc lớn nhỏ ở Thanh Khâu đều đè nặng lên hai vai của cậu. Hiện tại trong ngoài đều có ông bà xử lý, cậu sớm trở lại là vị công tử nhàn tản, thảnh thơi. Thế nhưng cho dù cậu rãnh rỗi như vậy, tôi cũng không ngờ cậu sẽ dành phần lớn thời gian cho Tuệ Gia từ trên trời rơi xuống này, chưa kể thân phận của chàng khá đặc thù.

Hiện tại cậu và Tuệ Gia mỗi người chiếm lĩnh một tảng đá ở giữa hồ. Hai tảng đá này vốn là chỗ tôi cùng cậu vẫn thường uống rượu tâm sự, thế nhưng mỗi buổi sáng, cậu dùng chính nó để hướng dẫn Tuệ Gia cách tu luyện. Ít ra chàng cũng phải biết cách kiềm chế mấy luồng thần khí chạy hỗn loạn trong cơ thể mình.

Chỗ tôi thường ngồi tình cờ lại đối diện với hai người, vì vậy không ít lần tôi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hài hòa của hai vị thần tiên trước mặt. Cậu tôi có bề ngoài tuấn lãng, thế nhưng đó là loại tuấn lãng pha lẫn một chút nét ôn nhu. Còn Tuệ Gia khi không nói chuyện lại khoát lên mình nét đẹp lạnh lùng nam tính. Chàng ngồi bên cạnh cậu tôi, không khỏi khiến tôi nhớ tới câu chuyện về hai vị tinh quân đoạn tụ vốn đã nổi tiếng khắp cõi trời.

Xin đừng trách tôi có những ý nghĩ kỳ quặc. Thời gian bị ốm này, tôi đã phải dùng hết mọi biện pháp tránh buồn chán để an  ủi mình. Tôi vừa nghĩ vừa khúc khích cười, đến lúc cười xong lại thấy Tuệ Gia đã đến bên cạnh tự bao giờ.

Chàng lúc này đã hiểu chuyện hơn trước, tò mò hỏi tôi: “Vì sao nàng lại cười?” Tôi nhìn cậu Hồ Nhạn đang nằm nghiêng trên tảng đá phơi nắng, cười nói: “Chàng tập luyện chăm chỉ nên ta rất vui.”

Tuệ Gia ngắt một cánh hoa gần đó, chìa tới trước mặt tôi nói: “Hồ Nhạn nói phụ nữ được tặng hoa sẽ càng vui vẻ.” Tôi cầm lấy cành hoa, xoay qua xoay lại trươc mặt. Tuệ Gia nói tiếp: “Nàng cười lên rất đẹp.”

Thấy tôi nhìn mình, chàng gãi đầu nói: “Hồ Nhạn bảo nói câu này xong nàng sẽ cười, thế nhưng hiện tại nàng không mìm cười.”

Tôi liếc về phía hồ, cậu Hồ Nhạn không biết đã lảng đi đâu mất. Tôi bĩu môi nói: “Lẽ ra chàng cũng nên khen cậu Hồ Nhạn rất xinh đẹp, đừng quên cậu cũng rất có tâm dạy dỗ chàng, như thế mới công bằng.”

Ngày hôm sau chính mắt tôi trông thấy cậu Hồ Nhạn cầm một cái quạt ngàn cân đuổi đánh Tuệ Gia chạy quanh bờ hồ. Tôi nhàn nhã nằm trên chiếc ghế dựa của mình, lim dim ngủ.

Tôi hiểu rõ cuộc sống nhẹ nhàng mấy tháng qua cũng giống như một chiếc bong bóng xà phòng. Chẳng qua tôi lưu luyến cảm giác ấm áp được yên bình ở cạnh những người yêu thương. Ông tôi phần lớn thời gian đều vắng mặt ở Thanh Khâu, còn thời gian ông ở nhà, mấy lần đều bị tôi bắt gặp biểu cảm nặng nề trên mặt. Tuy khi nhìn thấy tôi ông đều nhoẻn miệng cười, thế nhưng cũng không ngăn tôi buộc miệng hỏi tình hình bên ngoài.

Ông tôi nói: “Tuy mấy tháng qua an ninh được thắt chặt, thế nhưng cũng có mấy vụ tấn công xảy ra. Cho dù cõi ma không liên can, người bị hại hầu hết đều do ma chướng nhiễu loạn, họ cũng không tránh khỏi chịu một phần trách nhiệm. Cõi ma hiện tại chỉ còn một ma vương duy nhất cai quản, ông ta lại là người ủng hộ liên minh tiên – ma, tình hình trước mắt cũng không quá đáng ngại.”

Ông xoa đầu tôi: “Tuy vậy, hiện tại Diệc Vũ của chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện này.”

Ma vương mà ông tôi nhắc tới tôi cũng biết. Nghe nói trước đây Xích Hoả là một thuộc hạ trung thành dưới trướng Ma Thần, sau này Ma Thần ngã xuống, ông ta mới tự lập nên lực lượng của mình. Xích Hỏa cai trị đã lâu, thế nhưng kẻ được gặp ông ta rất ít. Thời gian tôi bị giam trong Hỏa Ngục, Duyệt Vi cùng tiên tộc liên kết giết được một ma vương, chỉ còn lại Xích Hỏa là kẻ thống trị tối cao, ông ta liền đề nghị liên minh.

Buổi tối, tôi ngồi cạnh hồ ngắm sao trời. Có lẽ vì sợ mình sẽ gây ra chuyện, buổi tối cậu Hồ Nhạn không còn ra hồ uống rượu mà thường nhốt mình trong phòng. Mấy trận gió nhẹn thổi sóng hồ lăn tăn, mang theo một ít hương hoa êm dịu. Tôi giơ tay đón một cánh hoa rơi, bên cạnh có một bóng người vừa xuất hiện.

Người vừa đến chính là Tuệ Gia. Chàng thấy tôi mải ngước lên nhìn trời, suy nghĩ một chút rồi hóa ra một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh tôi.

Chàng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Tôi cười cười, nhẹ giọng nói: “Quang cảnh này khiến ta nhớ đến lần đầu gặp chàng. Chàng cởi áo đứng trong hồ nước lạnh, lại nghĩ đang là mùa hè.”

Tuệ Gia nhíu mi đáp: “Ta không nhớ mình từng làm như vậy.”

Mấy ngày gần đây chàng đã nói năng suôn sẻ, suy nghĩ cũng không còn ngây ngô như trước. Tôi nói: “Hiện tại chàng còn chưa nhớ lại quãng thời gian ấy. Lúc ấy hẳn thần thể của chàng hẳn vẫn còn đang ngủ say, chàng dùng một tia thần thức của mình hóa thành Tuệ Gia người phàm mắt thịt. Chính vì vậy mà chàng không cảm nhận được nóng lạnh.”

Chàng hẳn không quá hiểu lời của tôi, chỉ trầm ngâm một lúc lâu. Tôi ngờ rằng chàng sẽ bỏ qua, không ngờ chàng chợt hỏi: “Tại sao ta lại dùng thần thức hóa thành Tuệ Gia người phàm mắt thịt?”

Tôi nhún vai: “Làm sao ta biết được. Có thể chàng có việc cần hoàn thành.” Hoặc cũng có thể chàng nghe thông tin tôi xuống trần từ chỗ Cảnh Châu nên muốn tìm kiếm tôi, thế nhưng tôi cũng không dám nói ra suy đoán có chút viễn vông này.

Tuệ Gia gõ vào đầu mình mấy cái, hiển nhiên chàng tin tưởng lời tôi nói về quá khứ của chàng là thật. Thế nhưng vài cú đấm này làm sao khiến chàng nhớ ra? Tôi ngăn chàng tiếp tục đấm vào đầu mình, dở khóc dở cười nói: “Chàng muốn nhớ lại cũng không cần vội, biết đâu khi nhớ lại chàng lại không thấy dễ chịu chút nào?”

Tuệ Gia khó hiểu nhìn tôi, thế nhưng cũng không tự đấm mình nữa. Ánh mắt chàng nhìn chằm chằm khiến tôi có chút chột dạ, tôi sờ sờ mặt hỏi: “Sao vậy, mặt ta có dính gì sao?”

Tuệ Gia nói: “Hồ Nhạn nói, không được tùy tiện chạm vào nàng?”

“Vậy thì sao?”

Chàng đắn đo một chút, lại nói: “Lúc này, ta rất muốn ôm nàng.”

Tôi đỏ mặt nhìn chàng, chàng cũng rất thức thời cúi gằm mặt. Đây không phải là chàng trai thần tộc vô tri vô giác tôi từng gặp ở cấm địa cõi yêu, cũng không phải kẻ ngây ngô đã nhầm tưởng tôi là “mẹ” mấy tháng trước. Tôi hạ giọng thật thấp: “Thật ra chàng cũng có thể ôm, chỉ cần không để cho người khác nhìn thấy là được.”

Tuệ Gia ngẩng mặt nhìn tôi đầy nghi ngờ. Chàng rụt rè giơ tay ra, kẻo tôi vào lòng.

Hành động quá mức nhẹ nhàng của chàng khiến tôi bật cười, thế nhưng cùng lúc khóe mắt trào ra một dòng nước cay xè. Tôi biết đây chính là chàng, người thanh niên trước mắt chính là Ma Thiên đã mất tích của tôi.

Bởi vì mấy chục năm trước tôi đã luôn ở trong lòng chàng với tư thế giống hệt như thế này. Một cánh tay chàng đỡ lưng tôi, một cánh tay  phủ bên hông, để bảo đảm tôi được bao bọc tốt nhất. Hiện tại chàng không đeo mặt nạ, khuôn mặt hay cơ thể cũng không còn vẻ méo mó xấu xí như trước đây, thế nhưng hơi ấm cùng sự dịu dàng của chàng vẫn vẹn nguyên như vậy. Tôi giơ tay sờ mặt chàng, cảm nhận làn da chàng mát lạnh dưới tay mình.

Gió mát buổi đêm thổi qua khiến mái tóc hai người bay lượn quanh thân, thế nhưng trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi chăm chú nhìn mặt chàng, ánh nhìn cũng bị đôi mắt màu tím phẳng lặng khóa chặt. Xung quanh tôi như vang vọng tiếng lách tách của lửa trời, kẻ trước mặt tôi như vẫn còn đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt, nụ cười tuy méo xệch nhưng vẫn luôn hé đôi môi khô nứt để an ủi tôi. Trong đầu tôi chợt hiện ra một câu nói của chàng lúc đó: “Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.” Lời này vốn đã chìm vào quên lãng từ lâu, không hiểu sao lúc này lại lẩn quẩn quanh tai tôi. Hiện tại Ma Thiên đã trở thành Tuệ Gia – dĩ nhiên tôi không thể ở trước mặt kẻ khác gọi chàng bằng cái tên này – tôi mong muốn chàng không bao giờ phải hứng chịu số phận mà Ma Thiên mắc phải.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tuệ Gia, nhẹ giọng nói: “Tuệ Gia, nói cho ta biết, chàng là thần hay là ma?”

Giọng nói có chút run rẩy của chàng kề sát bên tai: “Là thần…”

Tôi liền hỏi: “Vậy chàng có dám thề sẽ luôn trung thành với cõi trời, không bao giờ để bản thân rơi vào ma đạo?”

Chàng gật gật đầu, sau đó lại quả quyết lên tiếng: “Ta thề.”

“Chàng nhớ kỹ lời này”,

Tôi  yên tâm buông chàng ra, lúc này mới để ý trái tim của hai người đều đang đập mạnh mẽ hơn bình thường. Tôi hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Chợt Tuệ Gia hào hứng hướng lên trời chỉ chỉ: “Sao rơi kìa!”

Tôi vừa lén lau nước mắt trên mặt vừa nhìn theo hướng chàng chỉ, đúng lúc thấy một vầng sáng trắng xẹt ngang bầu trời. Mấy ngày này tinh tú đổi ngôi liên tục, cũng chẳng biết Tinh Tú Điện đang có hoạt động sôi nổi gì.

Vầng sáng tắt hẳn ở phía chân trời, tôi nắm bàn tay to lớn của Tuệ Gia, cười nói: “Chúng ta đi dạo một chút nhé?”

Hôm sau tôi rời giường hơi trễ. Không gian xung quanh quá mức yên ắng, tôi vừa hé cửa phòng đã lập tức đóng sầm lại. Thế nhưng một cánh tay hết sức nhanh nhẹn đã lập tức chặn cửa, một người đàn ông cao gầy theo đó lách vào phòng.

Lúc này tôi vẫn chưa thể dùng pháp thuật bừa bãi, bèn trầm giọng quát: “Cút!”

Người đến nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bàn. Anh ta nhặt một chiếc chén ngọc lên xoay xoay trong tay, giọng hờ hững đáp: “Vô Diện tiên tử, nàng không nên dùng giọng điệu như vậy với ta. Bởi vì nàng vốn dĩ chính là Diệc Vũ – trước giờ chẳng phải quan hệ của chúng ta rất tốt hay sao?” Anh ta nhìn thẳng vào tôi: “Tại sao lại giấu giếm thân phận của mình? Tại sao không nói với ta?”

Tôi không trả lời anh ta, mở cửa định ra ngoài. Thế nhưng cánh cửa đóng chặt, tôi dùng sức cỡ nào cũng không nhúc nhích mảy may.

Tôi trầm giọng nói: “Thái tử thật rãnh rỗi, mới sáng sớm đã lẻn vào địa phận Thanh Khâu để chất vấn tôi?”

Một bình trà bốc khói hiện ra từ không trung. Duyệt Vi vừa nhàn nhã giơ chén ngọc ra để nước trà tự rót vào, vừa cười cười nói: “Uống trà buổi sáng rất tốt cho sức khỏe. Nghe nói sức khỏe của nàng không tốt, ta liền đến uống trà trò chuyện với nàng.”

Trong đầu tôi chạy qua một lượt những kỷ niệm gần đây nhất với Duyệt Vi. Tôi khịt mũi: “Tiểu tiên cảm thấy gần đây không có chuyện gì đáng để trò chuyện với thái tử đâu.”

Sắc mặt Duyệt Vi trở nên mềm mỏng, anh ta dịu dàng hỏi: “Nàng còn giận dỗi?”

Tôi hiểu rõ mình đã từng yêu mến Duyệt Vi, từng thất vọng vì anh ta, cũng từng căm ghét. Thế nhưng “giận dỗi” lại là một khái niệm hoàn toàn xa lạ. Tôi khó chịu lắc đầu, anh ta liền nói: “Vậy thì ngồi xuống đi, ta có chút chuyện muốn báo với nàng.” Giọng nói có chút ý tứ ra lệnh, tôi nhịn, ngồi xuống.

Duyệt Vi nhấp xong một ngụm trà, đặt chén xuống nói: “Sắp tới cõi trời có một vài sự kiện diễn ra. Cho dù đó là gì đi nữa, ta mong nàng tuyệt đối đừng rời khỏi Thanh Khâu.”

Tôi vốn muốn đuổi vị trước mặt đi càng sớm càng tốt, thế nhưng không khỏi nghi hoặc hỏi: “Thái tử đang nói tới sự kiện gì? Tại sao tôi lại không thể rời khỏi Thanh Khâu?”

Duyệt Vi chợt thở dài, đôi hàng mi dày hơi run động. Anh ta hạ giọng: “Diệc Vũ, cho dù trước đây ta có lỗi với nàng, thế nhưng đó đều là bất đắc dĩ. Nàng nên biết ta phải đặt an nguy cõi trời lên trên hết, những việc ta sắp làm cũng toàn bộ vì tương lai của thần tiên chúng ta.” Giọng điệu anh ta vừa trầm ấm lại vô cùng chính nghĩa đĩnh đạc, tôi dám chắc nếu không phải mình đã ăn quá nhiều trái đắng, chắc chắn sẽ vẫn tin tưởng sái cố.

Duyệt Vi không hề biết những suy nghĩ trong lòng tôi, thong thả đặt lên bàn một vật, nghiêm túc dặn dò: “Tuy Hỏa Ngục đã bị hủy, thế nhưng chiếc chuông nhỏ này vẫn còn chút tác dụng. Nàng hãy giữ lấy bên người, khi nàng rung chuông ta sẽ lập tức đến bên cạnh nàng.”

Tôi híp mắt nhìn chiếc chuông màu vàng bắt mắt trên bàn, chợt hỏi: “Tại sao anh biết tôi chính là Diệc Vũ?”

Anh ta mỉm cười: “Dùng một chút thủ đoạn với lão Ti Mệnh, đúng là vị này cái gì cũng biết.”

Duyệt Vi rời đi, tôi chán ghét nhìn chiếc chuông vàng ở giửa bàn. Một lúc sau, tôi ném nó vào một xó, tôi đối với người tên Duyệt Vi này tránh né còn không kịp, nào có chuyện muốn kiếm tìm anh ta?

Cánh cửa phòng của tôi đã mở ra được, tôi vội đến chỗ bờ hồ cậu Hồ Nhạn đang ngồi phơi nắng lên tiếng tố cáo: “Có kẻ vừa đột nhập vào Thanh Khâu.” Cậu ngồi bật dậy, cau mày nói: “Ông bà con đều đã đã được mời tới Thiên Long Thần Điện, khó tránh kết giới có một chút sai sót. Để ta đi tuần tra một vòng, sáng nay thằng nhóc Tuệ Gia kia đành phiền con để ý.”

Cậu nói xong thì như cơn gió rời đi. Tôi nhìn Tuệ Gia đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, lội nước đến ngồi cạnh chàng.

Trán Tuệ Gia toát ra một ít mồ hôi, tôi vội lau cho chàng. Thần tiên không có nhiều mồ hôi, chỉ khi cơ thể chịu nhiều mệt mỏi hoặc đau đớn mới toát ra một ít. Tôi lên tiếng gọi: “Tuệ Gia, chàng không sao chứ?”

Khóe mắt vốn nhắm nghiền của Tuệ Gia giật giật. Lúc chàng mở mắt, tôi như thấy cả một vùng trời màu tím xám đang hướng về mình.

Chàng cất giọng trầm trầm gọi: “Diệc Vũ?” Tôi gật gật đầu, lại hỏi: “Chàng tập luyện mệt mỏi lắm sao?” Ánh mắt chàng có hơi dao động. Chàng chợt hỏi: “Lúc nãy nàng gọi ta?”

Tôi cười nói: “Chàng xem mình tập luyện tới mức mụ mị rồi. Mau mau về phòng nghỉ một chút, sáng nay cậu Hồ Nhạn phải đi kiểm tra kết giới, không rãnh rỗi chỉ dạy chàng đâu.”

Thấy chàng còn ngồi yên trên tảng đá, tôi vội nắm tay chàng kéo đi, giọng nói không khỏi có chút oán thán: “Chàng sao lại chậm chạp như vậy?”

Tuệ Gia bật cười: “Ừ, lập tức theo nàng về!”

Tôi cảm thấy hôm nay chàng có chút khác lạ, thế nhưng cũng không thể nói rõ là gì. Trên đường đưa chàng về phòng, tôi gặp lại cậu Hồ Nhạn lúc nãy mới vừa rời đi. Cậu đưa cho tôi một khối đá vuông vức nhẵn nhụi cỡ hai nắm tay, nhăn trán nói: “Thứ này được một tiểu yêu mang tới, nói là Yêu Hoàng muốn giao tới tay con.”

Tôi chưa kịp giơ tay ra, Tuệ Gia đã cầm lấy viên đá, xoay xoay vài vòng rồi nói: “Không có nguy hiểm.” Dưới ánh mắt đăm chiêu của cậu Hồ Nhạn, chàng trao viên đá này cho tôi, sau đó chắp tay ra sau lưng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc này chúng tôi vẫn còn đứng trên con đường uốn lượn cạnh bờ hồ. Ánh nắng chênh chếch chiếu qua mấy tán cây thưa, lúc lọt đến tảng đá này thì ánh sáng hoàn toàn bị nó hút vào. Tôi ngờ rằng đây chính là loại đá đen vô cùng quý hiếm đã xây nên mộ Yêu Thần. Chưa kể loại đá này có thể chứa đựng linh hồn, mọi bí mật giữa bốn bức tường của nó đều được giữ kín.

Tôi suy nghĩ mãi, cũng chẳng đoán ra vì cớ gì Cảnh Châu lại chuyển cho tôi một hòn đá như thế này? Phải chăng đây là cách anh ta nhắc nhở về tình nghĩa trước đây của chúng tôi? Hay đây là quà tặng xin lỗi? Tôi cho rằng thật ra Cảnh Châu đã gửi kèm theo một lá thư, thế nhưng tiểu yêu kia giữa đường làm rớt mất, hoặc giả anh ta vốn là kẻ chẳng bao giờ đụng đến văn chương. Có lẽ khi khỏe hơn một chút, tôi nên đến cõi yêu để hỏi anh ta. Nếu vậy, việc cắt đứt quan hệ gì gì đó là không tính đúng không? Tôi tủm tỉm cười cười cất hòn đá vào tay áo.

Cậu Hồ Nhạn lên tiếng: “E hèm, không biết có phải tại ta nhìn nhầm hay không, mà thằng nhóc Tuệ Gia hôm nay lại mang vẻ mặt hết sức phức tạp.” Tôi quay sang nhìn Tuệ Gia, thấy vẻ mặt của chàng vẫn phẳng lặng như bình thường, liền cười nói: “Đúng là cậu nhìn nhầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.