Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 178



Chapter 178 Bạo chúa công lược(18)

Ngày hôm sau, Trình Khả Khả tới đúng giờ liền biết được, Trình Diệu Vi ngày hôm qua gọi hai đại phu tới. Hai người kia ở rất lâu mới rời đi. Ngày hôm nay cũng chưa ai thấy Trình Diệu Vi ra khỏi phòng.

Nghe được điều này, trong lòng Trình Khả Khả nảm chắc một chút, lúc này mới đi tới tìm Cảnh Trì.

Cảnh Trì xử lý xong công việc từ sáng, hiện tại đang đợi cô ta ở chính điện. Trình Khả Khả thấy tình hình này liền nhíu mày. Sau khi thỉnh an xong, cô ta nói Có thể tới chỗ nào kín đáo hơn được không?

Ta không muốn y thuật của mình lộ ra ngoài.

Cảnh Trì hơi nhíu mày. Gặp muội phu của mình mà còn muốn gặp ở chỗ kín đáo. Nếu trị nhanh thì không sao, nhưng trị mất cả canh giờ, vậy không phải người bên ngoài sẽ đồn đoán? Y chọn nơi có thể có nhiều người qua lại chính là để tránh chuyện này, vậy mà nữ nhân này lại không biết điều như vậy?

Còn có, y thuật lộ ra ngoài?

Nếu cô ta viết đơn thuốc thì còn có thể nói như vậy, nhưng xoa bóp hay châm cứu, đó là thứ mà hạ nhân trong phủ có thể học được sao? Tìm cớ cũng không tìm cái cớ nào tốt một chút.

Nhưng nghĩ tới những gì Trình Diệu Vi nói, Cảnh Trì cũng chỉ có thể đồng ý, đưa cô ta tới một nơi khác.

Nơi này là một tiểu viện phía sau thư phòng của Cảnh Trì ình thường sẽ không ai lui tới đây.

Khi tới nơi, Trình Khả Khả thậm chí còn đuổi Phó.

Ngạn ra ngoài, muốn ở một mình với Cảnh Trì Vốn Phó Ngạn không muốn đồng ý, nhưng nghĩ tới trong phòng có cả ám vệ, cho nên mới im lặng ra ngoài. Nhưng hắn cũng không đi xa, đứng ngay ngoài cửa, tay còn đặt sẵn trên chuôi kiếm. Ngày hôm qua hẳn cũng phát hiện ra, nữ nhân này không đơn giản.

Ở trong phòng, Trình Khả Khả cũng không có động tác đáng ngờ gì. Cô ta mở hộp thuốc mình mang theo ra, đưa cho Cảnh Trì một viên thuốc.

Uống cái này trước. Sau đó ta sẽ châm cứu, sau đó xoa bóp cho Vương gia Cảnh Trì nhận lấy, thấy nhãn không có phản ứng gì, suy nghĩ một lát, lúc này mới bỏ vào miệng Trình Khả Khả nhìn động tác của y, sau đó lấy kim châm cứu ra Phiền ngài cởi y phục.

Cảnh Trì nhíu chặt mày, thế nhưng ánh mắt Trình Khả Khả vẫn bình thản như hồ nước. Nàng ta châm cứu, đương nhiên là cần phải cởi y phục. Nếu không châm qua y phục sao?

Cảnh Trì thấy ánh mắt nàng ta không có gì khác thường, lúc này mới chậm rãi cởi hai lớp y phục bên ngoài ra Lớp nội y bên trong kì thực cũng không quan trọng lắm, chỉ cần nhẹ đẩy sang hai bên liền thấy được da thịt bên trong.

Vì trúng độc, chân Cảnh Trì trắng bệch, cũng không có lông, vô cùng mịn màng. Bắp chân cùng đùi y cũng không lớn vì đã lâu không vận động. Dù chỉ lộ ra một chút, thế nhưng cũng là mỹ cảnh nhân gian.

Nhưng Trình Khả Khả không giống Trình Diệu Ví, cô ta hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, trực.

tiếp coi chân Cảnh Trì thành một khối thịt cần chữa tị, một kim đâm xuống Không có cảm giác gì.

Cảnh Trì đưa mắt đi chỗ khác, không quan tâm nữa. Dù sao thì nhìn cũng không khiến cho quá trình nhanh hơn được. Y cũng không muốn nhìn cảnh một nữ nhân cầm chân của mình đâm chọc.

Ngày hôm nay Trình Diệu Ví chưa tới.

Cảnh Trì đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Hôm qua, sau khi xoa bóp cho y một hồi, cô lại lôi kéo y dùng bữa tối sau đó mới để y đi. Nhưng hôm nay, cô lại không tới.

Nghĩ tới Trình Diệu Vi một chút, Cảnh Trì lại ngây người nghĩ sang chuyện khác.

‘Vương gia đang phiền muộn chuyện quốc khố sao?- Trình Khả Khả đột nhiên lên tiếng.

Cảnh Trì nhăn mày, nhìn nàng ta. Nhưng Trình Khả Khả cũng không ngẩng lên, giống như chỉ đơn giản là hỏi như vậy thôi, không có ý gì khác.

Ngươi cũng biết thật nhiều.

Phụ thân là Thừa tướng đại nhân.- Trình Khả Khả đã nghĩ tốt lý do.

Vậy thì phụ thân của ngươi cũng thật sủng ái ngươi.- Cảnh Trì cười nhạt Trình Khả Khả không đáp, ngược lại nói.

Nếu vương gia muốn, ta có thể giúp một tay.

Cảnh Trì im lặng không đáp. Y phát hiện, cách xưng hô ngày hôm nay của Trình Khả Khả khác biệt so với ngày hôm qua. Nghe giọng nói còn có chút tự mãn. Cảm giác này.

Không biết Trình đại tiểu thư đây có cao kiến gì?- Cảnh Trì nhướn mày.

Đông uyển Trình Diệu Vi sau khi giao việc cho tổng quản xong liền ngồi ở trong viện uống trà. Mặc dù nhìn cô có vẻ bình tĩnh, thế nhưng khi Linh Đan đổi tới bình trà thứ ba, cô liền nhìn Linh Noãn ra hiệu. Linh Noãn cũng hiểu ý, rời đi.

Nửa khắc sau, Linh Noãn quay lại ‘Vương phi, Trình tiểu thư bên kia đã rời đi.

Lúc này, động tác uống trà của Trình Diệu Vi mới ngừng lại. Cô nhíu mày.

Hai canh giờ.

Trình Diệu Vi đứng dậy, đi vào trong điện một lát, không cho Linh Đan và Linh Noấn đi theo. Sau năm phút, cô ra ngoài, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Cảnh Trì Vừa đi tới nơi, cô liền thấy Phó Ngạn đang đứng bên ngoài, bộ dạng có vẻ vô cùng bất an. Nhìn thấy cô, gương mặt Phó Ngạn liền giống như nhìn thấy cứu tỉnh.

‘Vương phi Có chuyện gì?

‘Vương gia ở bên trong… dường như rất tức giận.

Phó Ngạn vừa nói xong lời này, ở trong liền truyền ra âm thanh vỡ tan của chén sứ.

Trình Diệu Vi nhướn mày, tiến vào.

Cửa vừa mở, Trình Diệu Vi đã cảm nhận được thứ gì đó bay về phía mình, theo bản năng né đi. Cô quay lại nhìn, là mấy cây kim. Bên trên dường như.

còn có tẩm độc.

Trình Diệu Vi cau mày nhìn Cảnh Trì, mà Cảnh Trì dường như lúc này cũng mới thấy người đi vào là cô, tay theo bản năng rụt lại, rời khỏi cơ quan trên ghế Trình Diệu Vi nhìn xác của cái chén sứ quý giá đang oanh liệt năm dưới đất, lại nhìn ánh mắt tăm tối của Cảnh Trì, tiến tới Đừng lại đây.- Cảnh Trì gắn từng chữ, giống như cảnh cáo, lại giống như đang kiềm nén.

Trình Diệu Vi vẫn tiến tới. Cô đi tới trước mặt Cảnh Trì, sau đó bất thình lình vòng tay qua, ôm ngang y lên.

Cảnh Trì nhíu chặt mày, nhưng rất nhanh sau đó lại thay đổi biểu cảm, nghiêng người dựa lên vai cô, đầu chôn ở cần cổ cô.

Nàng ta chạm vào ta.- Y đột nhiên nói Ừm.

Cảm giác… rất ghê tởm..- Cảnh Trì ôm cô.

càng chặt hơn, bàn tay đang ôm lấy cô bắt đầu dùng sức.

Trình Diệu Vi có thể cảm thấy móng tay của cô đang qua mấy lớp y phục chọc vào làn da mình, nhưng cô chỉ thở dài.

Nàng ta xoa bóp cho ngươi?

Ừm..- Cảnh Trì hàm hồ đáp.

Ghê tởm chỗ nào? Nàng ta đụng chạm lung tung?

Cũng không có.

Trình Khả Khả chỉ đơn thuần là xoa bóp.

Chân ngươi có cảm giác?

Không cớ?

Trình Diệu Vi nhướn mày.

Vậy tại sao lại ghê tởm?

Không biết.

Móng tay y lại ấn sâu hơn một chút. Trình Diệu Vị thở dài Nếu không thích, vậy sau này không để nàng †a tới nữa.

Ừm.

Cảnh Trì khẽ dụi một cái ‘Ghê tởm tới vậy sao?

Trình Diệu Vị có chút không hiểu. Nhưng thị Cảnh Trì không thích, cô cũng không ép y nữa. Sau.

này không để Trình Khả Khả tới nữa là được. Cô có thể dùng cách khác để giúp y đạt được mục đích.

Dù sao thì cô cũng có cốt truyện [.}- Lúc trước là ai nói mình không phải người tốt, sẵn sàng lợi dụng tất cả để đạt được mục đích? Cô vả mặt nhanh như vậy mặt cô có đau không?

Hiển nhiên, mặt Trình Diệu Vi một chút cũng không đau Trời sinh mặt dày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.