Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 199



Chapter 199 Bạo chúa công lược (39)

Sau một tuần, Cảnh Trì nhận được thư của Cảnh Dự. Trình Diệu Vi đang ở bên cạnh, cũng hóng hớt ngó sang.

Cảnh Thiên bị ếm làm thứ dân, đày ra biên ải.

Nghe nói là cả đời không được quay về kinh thành.

Đương nhiên, Cảnh Dư cũng không làm quá tuyệt tình, để gã mang theo một ít vàng bạc.

Ở biên ải có đội quân của huynh trưởng Trình Diệu Dù Ví, Cảnh Dự liền ra lệnh giám sát Cảnh Tị Cảnh Thiên có muốn thực sự trốn đi, hẳn là cũng trốn không được. Dù có trốn được, với số tiền trong tay gã thì cũng tốn một thời gian mới có thể đông sơn tái khởi. Tới lúc đó, Cảnh Dư đã nằm cả quân đội lẫn triều đình trong tay rồi, đâu có dễ dàng để cho Cảnh Thiên hạ bệ nữa.

Nói tới năm cả triều đình trong tay. Thừa tướng bị bắt vì tội tham ô, liên luy cả nhà. Tuy nhiên Cảnh Dư.

nể tình năm vị huynh đệ Trình gia, để Thừa tướng.

về quê, cũng không thể trở lại kinh thành nữa. Hơn nữa còn cho người dán thông báo khắp nơi, Thừa tướng dù về quê cũng không dám vác mặt ra đường, dành cả tuổi già bên trong phủ.

Mấy vị huynh đệ Trình gia mặc dù bất mãn, thế nhưng bằng chứng rành rành ra đó, bọn họ có muốn làm gì cũng không được. Cảnh Dư cũng là người khôn ngoan. Sau khi đẩy được Thừa tướng, xuống, cậu lại tiếp tục cắt bỏ vây cánh của đám người Thừa tướng, cô lập ba anh em họ Trì một cách chậm rãi, đưa người mới lên.

Đám người mới lần này đã sớm bị Cảnh Trì tẩy não một tuần trời, tuyệt đối trung thành, còn có tham ô như đám kia không thì chịu. Nhưng ít nhất thì hiện tại, vây cánh của Thừa tướng đã bị triệt hạ gần hết Lại tới vây cánh của đám người Cảnh Thiên. Đám người này không tham ô thì cũng lộng quyền.

Cảnh Dư vừa lên đã cho lật lại rất nhiều vụ án trước kia, phát hiện ra đám người này bao che cho con cái lẫn nhau, nhận hối lộ, liên kết với nhau làm thành một ổ sâu mọt giòi bọ ở Kinh thành, có người còn cầm đầu đường dây bài bạc.

Ai mà ngờ, những nười năm xưa đi lên bằng con đường chính thống, những người năm xưa đỗ Trạng nguyên, có công giúp Tiên đế ổn định đất nước, những con người đáng ra phải sống vì dân, lại trở nên thối nát tới độ này.

Quyền lực làm con người ta mờ mắt. Tiền tài cũng làm cho con người biến chất Nhìn Trình Diệu Vi là biết. Biến chất thì chưa thấy nhưng biến thái là rõ ràng rồi đấy.

Sau khi lọc một lần từ trên xuống dưới, Cảnh Dư.

lấp những vị trí trống bằng người của Cảnh Trì và Cảnh Nghiêm. Lúc này mới nhìn tới nữ chính Nữ chính sau khi cơn phê thuốc qua đi thì phát hiện mình đang bị nhốt trong ngục giam. Loại ngục giam này không phải là loại có song chẳn bằng gỗ mục trong phim kiếm hiệp, mà là một bức tường kim loại dày mười phân, chỉ có một cánh cửa bé tý để đẩy đồ ăn nước uống vào.

Không có cửa ra.

Mặc dù nghe có vẻ hơi tàn nhãn với một người cái gì cũng chưa làm, ngay cả người cũng chưa giết, nhưng Trình Diệu Ví lại thấy rất hợp lý.

Nữ chính hắc hoá, thả nàng ta đi ai mà biết nàng 1a sẽ làm nên thứ điên khùng gì Trình Khả Khả không giống với Cảnh Thiên, cần nuôi quân mới có thể đông sơn tái khởi. Chỉ cần thả nàng ta ra ngoài thôi, nàng ta đã có thể dựa vào một thân y thuật cùng võ nghệ của mình mà xử lý Cảnh Dư, sau đó xử lý luôn Trình Diệu Vi cùng Cảnh Trì. Đó là điều mà cô tuyệt đối muốn tránh.

Nhưng giết thì không giết được.

Cho nên cứ như vậy đi Có người mang đồ tới cho ăn hãng ngày, hết ăn rồi ngủ, có cái gì không hài lòng nữa.

I.}- Cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ cái chuyện nhốt người ta lại rồi nghĩ đó là làm ơn làm phước.

cho người ta. Vả lại, trọng điểm là đồ ăn nước uống, ăn rồi ngủ sao? Trọng điểm là cô nhốt người ta vào tù.

Thực ra Trình Diệu Ví nghĩ đó là làm ơn làm phước cho thiên hạ, trong đó có cả cô, Trình Diệu Vi không muốn phấn đấu nữa, cô chỉ muốn ngày ngày ở bên cạnh Cảnh Trì, sáng cùng y nhìn ngăm thế gian, chiều thưởng trà, Ehèm.

Nhắc mới nhớ, Cảnh Trì cho dời cây đào trong Nhiếp chính vương phủ tới đây. Cây đào kia không chết, cũng không cần chăm bón nữa, ngày ngày ra hoa, rụng hoa, bắt nạt đám hạ nhân quét vườn phát khóc. Hiện tại, việc yêu thích của Cảnh Trì là ngồi dưới tán cây uống trà, thất thần, hoặc là trực tiếp ngủ.

Trình Diệu Vi nhìn Cảnh Trì hôm nay lại ngủ quên.

bên bàn trà, thở dài Cô đi tới, bế ngang y lên. Cảnh Trì bị bế thành.

quen, cũng không tỉnh lại.

Chỉ là khi cô bế y vào trong phòng, Cảnh Trì lại tỉnh. Y chớp chớp mắt, cất giọng có chút khàn.

Ta ngủ quên?

Chàng ngủ quên.- Trình Diệu Vi gật đầu.- Dạo.

này càng ngày càng thích ngủ ở đó, chàng có phải là có thai rồi không?

Một câu này của Trình Diệu Vi khiến Cảnh Trì tỉnh cả ngủ. Y mở lớn mắt nhìn Trình Diệu Vi.

Nàng nói cái gì thế? Ta sao có thể có.

Trình Diệu Vi nghiêng đầu, cười đến là vô lại Tại sao lại không? Chúng ta làm nhiều như vậy.

Nhưng nếu có cũng không phải ta. Ta cũng không phải người bị Nói tới đây, Cảnh Trì im bặt. Y nhìn ánh mắt Trình Diệu Ví hơi tối lại, biết mình nên im lặng rồi Trình Diệu Vi cười cười, xoay người bế y quay lại chỗ cây đào, *.# Cho nên khi nấy nàng bế ta vào phòng để làm cái gì?

Đang lúc Cảnh Trì thắc mắc, Trình Diệu Vi lại bế y trở lại phòng ngủ, ôm y năm xuống.

“. Cho nên nàng trở lại chỗ cây đào là làm cái gi?

Đủ 75m Đương lúc Cảnh Trì nói răng mình không buồn ngủ, Trình Diệu Vi lại đột nhiên hỏi Cảnh Trị, chàng có muốn có con không?

Cảnh Trì sửng sốt, vì sao lại hỏi chuyện này?

Ta Bởi vì ta không thể cho chàng – Trình Diệu Vi nói tiếp.

Cảnh Trì sửng sốt Nàng bị bệnh?

Không phải. Chỉ đơn thuần là không thể.- Trình Diệu Ví đáp.

Dù cô có thể, cô cũng sẽ không. Đó là điều Trình Diệu Vi vô cùng chắc chắn. Cô không giống với những nữ nhân có bản năng làm mẹ từ khi hai mấy ba mươi tuổi. Cô cũng không giống những người muốn sinh ra kết tinh tình yêu của cô và ái nhân gì đó. Lại càng không phải là người muốn có một đứa.

con để sau này nó chăm sóc mình về già hay gì đó Không phải có thể hay không, mà là không muốn.

Cô là một người vô cùng ích kỷ, cho nên cô không thể đảm đương việc làm mẹ. Đó là điều Trình Diệu Vi đã sớm biết Cảnh Trì nhìn cô, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên ôm cô vào lòng.

Cũng tốt. Vậy thì sẽ không có nhóc con nào chen vào giữa chúng ta.

Chàng nói như vậy, nhưng chàng cũng không phải thực sự nghĩ vậy, đúng không?- Trình Diệu Vi cười khổ Người thời này, ai mà không muốn có một đứa con trai nối nghiệp chứ?

Ta chỉ muốn nàng. Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới, ta muốn một đứa con để làm gì? Sau này già, không phải có nàng ở bên cạnh ta sao?- Cảnh Trì hôn lên môi Trình Diệu Vi.- Vả lại, ta cũng không.

muốn đứa bé sau này biết ta là hạng người gì Chàng rất tốt- Trình Diệu Vi nói ngay.

Chỉ có nàng nghĩ vậy.

Trình Diệu Vi im lặng một hồi, bỏ qua chuyện này.

Sau này nếu Cảnh Trì bỏ cô mà đi, cô cũng không để cho y đi Lo lảng làm cái gì?

Thay vì lo lắng, chỉ bằng làm chút chuyện khác.

P/S: Truyện này mỗi ngày tác giả ra 1 chương nên team 2 ngày sẽ update một lần. Mong các bạn thông cảm, team mời các bạn đọc thêm nhiều truyện hay và hot ạ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.