Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 211



Chapter 211 Ma đầu trường học (11)

Nhưng chuyện nó làm với con gái tôi có bao nhiêu người nhìn thấy như vậy! Chuyện này… Mẹ Bảo Nhi dường như thực sự không muốn buông tha cho chuyện này đơn giản như vậy.

Chính mồm con gái bà cũng thừa nhận là đã đổ rác lên bàn của hai bạn học này trước nhiều người như vậy. Chuyện này thì có thể bỏ qua sao?

Bà Phương, bạo lực học đường thời gian này cũng là vấn đề nóng lảm đấy.- Giọng Sở Nhân Kiệt hơi trầm xuống, Mẹ Bảo Nhi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng phải chịu thua. Mặc dù Bảo Nhi không cam tâm, thế nhưng cô ta cũng chỉ mới mười bảy tuổi, ở nơi này thực sự không dám nói gì. Dù sao thì khí thế của Sở Nhân Kiệt cũng không phải là tầm thường.

Một con ếch ngồi đáy giếng như Bảo Nhi làm sao dám tròn méo gì với y.

Dù là Bảo gia cũng không phải là địa vị không cao, thế nhưng so với Trì gia còn chưa tính là gì, đừng nói là với Sở gia.

Bảo Nhi không cam lòng. Rõ ràng là Trình gia cũng chỉ là dạng bình thường mà thôi, còn Dư Nhiên thì thậm chí còn không ở trong cùng một giới với bọn họ. Rốt cuộc là vì sao mà gia chủ của Sở gia lại ra mặt cho bọn họ?

Chẳng lẽ… là Trì Dực can thiệp?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Bảo Nhi liền chắc chắn như thế. Dù sao thì ở trường này, người có vẻ như có sẽ có quan hệ với Sở Nhân Kiệt và sẽ nhờ y giúp cái loại chuyện cỏn con này chỉ có thể là Trì Dực.

Chính vì có Trì Dực chống lưng, cho nên Dư Nhiên mới có thể tự tin như thế.

Bảo Nhi nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc là con nhóc đó có gì tốt mà Trì Dực lại thích như thế cơ chứ? Dư Nhiên thì có cái gì hơn cô ta?

Bảo Nhi và mẹ được mời ra khỏi phòng hiệu trưởng, chuyện này kết thúc ở đây.

Sở Nhân Kiệt nhìn hiệu trưởng, sau đó liếc sang giáo viên chủ nhiệm lớp Trình Diệu Vị, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Hiệu trưởng gật đầu ý hiểu, Sở Nhân Kiệt liền đứng dậy.

Trình Diệu Vi nằm lấy tay Dư Nhiên, kéo cô ra khỏi phòng hiệu trưởng. Dư Nhiên lúc này vẫn đang ngây ngốc, Chuyện gì đang xảy ra?

Hai ngày nay, mặc dù không dám hỏi gì, thế nhưng Dư Nhiên vẫn có thể lờ mờ đoán ra mối quan hệ của Trình Diệu Vi đối với nam nhân này. Mặc dù vậy, cô vẫn không cảm thấy hai người bọn họ ở bên nhau có vấn đề gì. Dù sao thì Trình Diệu Vi vẫn luôn biểu hiện trưởng thành hơn tuổi.

Nhưng… nam nhân này thoạt nhìn vừa có tiền vừa có quyền, vậy mà lại đồng ý ra mặt giúp cô.

Vi Vi..- Dư Nhiên gọi Ừ?- Trình Diệu Vi dừng lại bước chân, Sở Nhân Kiệt cũng theo đó dừng lại Cậu giúp tớ thế này… không sao chứ?- Dư Nhiên do dự.

Dù không phải là người trong giới, thế nhưng Trình Diệu V¡ cũng nghe được một vài tin đồn, cũng biết được kha khá thứ. Bảo gia so với Trì gia chỉ là kém.

hơn một chút, Trình gia còn chưa ở cùng một đẳng cấp với bọn họ. Nếu Trình Diệu Ví vì giúp cô thế này mà bị Bảo gia nhắm vào… vậy thì Không có chuyện gì.- Trình Diệu Vi xoa xoa đầu Dư Nhiên.- Ngoan, về lớp học đi Dư Nhiên chớp chớp mắt nhìn Trình Diệu Ví, lại nhìn Sở Nhân Kiệt, trong lòng hơi yên tâm một chút, ngoan ngoãn gật đầu, chạy đi Sở Nhân Kiệt nhìn Trình Diệu Vi.

Em không về sao?

Trình Diệu Vi liếc nhìn Sở Nhân Kiệt. Như hiểu ra cái gì đó, không khí xung quanh Sở Nhân Kiệt giống như nở hoa, lập tức đi ra sân trường.

Xe của y đậu ở giữa sân trường, rất có một bộ “Có ngon thì lôi ông đi đi”. Sở Nhân Kiệt mở cửa xe, Trình Diệu Vi liền nhanh chóng ngồi vào.

Em muốn đi đâu?

Anh muốn đi đâu?- Trình Diệu Vi hỏi.

Cô không có chỗ nào đặc biệt muốn đi Đi.. mua nhẫn được không?- Sở Nhân Kiệt ngây thơ hỏi một câu.

Trình Diệu Vi nhướn mày.

Anh muốn vào tù à?

Không đeo bây giờ cũng được.- Sở Nhân Kiệt cụp đuôi, một bộ rất là suy sụp.

Trình Diệu Vi thở dài.

Nam nhân này là tới để khắc cô đây mà.

Đi Sở Nhân Kiệt lập tức vui vẻ, báo một cái địa chỉ.

Trước tiên đi thay đồ. Em không muốn bị nhận ra còn là học sinh đâu.- Trình Diệu Vĩ thở dài thêm lần nữa.

Không sao. Nơi đó không có người ngoài. Sở Nhân Kiệt vui vẻ nói.

Trình Diệu Vi nhìn y cười tươi như vậy, tâm tình cũng nhẹ nhõm một chút. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói.

Chuyện của Bảo gia anh định xử lý thế nào?

Sở Nhân Kiệt nhìn cô, sau đó hỏi.

Không phải em không thích kiểu đồn người ta vào đường cùng sao? Anh cũng không định làm gì Trình Diệu Vi nhướn mày. Sở Nhân Kiệt chột dạ nhìn qua một bên Em đúng là không thích trò đồn người khác vào đường cùng. Nhưng tiền đề là người đó phải không làm gì đụng tới em đã.

Sở Nhân Kiệt cũng đã nghĩ tới phương diện này. Y không tin là bà Bảo có thể buông tha cho chuyện này nhanh như thế. Dù sao thì đó cũng là thể diện của con gái bà ta ‘Đụng tới Trình gia cũng không phải thứ nói mồm là được. Nhưng em nghĩ trước tiên bà ta sẽ xuống tay ở chỗ cha mẹ Dư Nhiên.

Muốn anh giúp em xử lý không?- Sở Nhân Kiệt cười cười Anh định xử lý thế nào?- Trình Diệu Vi có dự cảm không lành.

Nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn dễ thương đấy, nhưng ra tay lần nào cũng khiến cho người ta cạn lời. Dù sao thì chuyện như để tổng tài của Tư gia đi tán nữ chính anh còn nghĩ ra được nữa là.

Bảo đảm hoàn thành. Sở Nhân Kiệt nhếch môi, khẽ nheo mắt, một bộ dáng có vẻ lưu manh.

Trình Diệu Vi chớp mắt hai cái, sau đó cũng dự định để mặc y.

Nhưng điều cô không ngờ chính là, ngày hôm sau, cô liền thấy mẹ Dư Nhiên đứng ở trước cổng trường gây sự.

Ban đầu vì ở nơi đó có quá nhiều học sinh, bà ta lại thấp, cho nên không thấy rõ. Thế nhưng khi Dư Nhiên xuống xe, lại có rất nhiều học sinh nhìn qua phía này, còn tách ra để bà ta nhìn thấy, cho nên bà 1a liền gào lên.

Bớ làng nước ơi, nhìn đi. Thứ nghiệt chủng.

Nó ở bên ngoài vay tiền của người ta ăn chơi, để người ta tới tận nhà đòi đánh gấy chân bố nó. Mọi người nhìn đi. Giờ nó đi xe sang của một thằng đàn ông bẩn thỉu nào đó, ăn sung mặc sướng, trong khi bố mẹ nó thì bị đòi nợ thuê doạ giết. Bớ làng nước ơi.

Trình Diệu Vi nhíu mày, nhìn sang tên nam nhân bẩn thỉu đang ngồi bên cạnh mình. Sở Nhân Kiệt giơ hai tay lên, một bộ “Anh vô can anh chưa làm gì cả”.

Trình Diệu Vi mở cửa xuống xe, đúng lúc lại nhìn thấy Dư Nhiên đang điềm nhiên cởi áo. Trình Diệu Vi hoảng thành một đống. Tử Nghiên online Quả đúng là vậy. Tử Nghiên cởi áo vest đồng phục bên ngoài ra, bắt đầu cởi tới áo sơ mi. Có người đã cầm camera lên, có mấy tên nam sinh còn huýt sáo. Trình Diệu Vì nhíu mày, đi nhanh tới, kéo áo vest của mình ra, che phía trước của Tử Nghiên.

Tử Nghiên vẫn điềm nhiên như cũ, hoàn toàn không nghe thấy mẹ Dư Nhiên đang chửi mình là thứ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ gì đó.

Tất cả mọi học sinh cùng giáo viên vì tiếng ồn mà bị kéo tới đều đứng ở nơi này, dán mắt vào Tử Nghiên, xem xem y định làm gì. Tử Nghiên quay lưng với mẹ Dư Nhiên, đẩy lưng áo trắng xuống.

Vào khoảnh khắc ấy, bà ta im bặt. Mà tất cả mọi học sinh huýt sáo cùng chế nhạo ban nấy cũng không có bất kì ai nói gì nữa. Không khí vào khoảnh khắc ấy như ngưng trọng.

Tấm lưng gầy yếu của Dư Nhiên, khắp nơi đều chẳng chịt là vết sẹo do roi để lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.