Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 58



Chương 58

Dù định giữ lấy Trình Diệu Vì cả buổi tối, thế nhưng cuối cùng kế hoạch của Sở Nhân Kiệt vẫn bị huỷ. Thứ nhất là bởi vì Trình Diệu Vì không thích, thứ hai là bởi vì y cũng thực sự có việc.

Vốn nghĩ chỉ cần im lặng chịu đựng qua là được, tối về sẽ bắt cô đến cho mình, thế nhưng có đánh chết Sở Nhân Kiệt cũng không ngờ được là y mới chỉ rời đi có hai mươi phút, một bên phòng tiệc đã nhốn nháo cả lên. Tới khi có người gào lên gọi cứu thương, sau đó nhắc tới cái tên Trình tiểu thư, Sở Nhân Kiệt mới cuống cuồng lên.

Y đi nhanh sang bên kia, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Khi sang tới nơi, y hoảng hốt nhìn Trình Diệu Vi đang được một người ôm lấy, miệng không ngừng nôn ra máu. Chính người đang ôm lấy cô kia cũng hoảng loạn không kém, nhưng nếu buông ra, Trình Diệu Vi sẽ bị chính chỗ máu kia làm cho ngạt thở mà chết, thế nên anh ta cũng không dám buông ra.

Sở Nhân Kiệt đi nhanh tới, quỳ xuống bên cạnh Trình Diệu Vi, thế nhưng cũng không dám giành cô từ trong tay của người đàn ông kia, bởi lẽ hiện tại tay của y còn run hơn cả người kia. Tay chân của y như không còn sức lực, cổ họng bị bóp chặt

Y quỳ xuống bên cạnh Trình Diệu Vi, cảm thấy cả người đều thừa thãi.

Tới khi Trình Diệu Vì rốt cuộc không nôn nữa, cô mới nghiêng đầu, nhìn thấy Sở Nhân Kiệt.

Trình Diệu Vi cũng không ngờ tình hình này sẽ xảy ra, còn là theo một cách mất mặt như vậy, nhưng cô biết chắc người làm ra chuyện này là ai và vì sao lại chọn đúng sự kiện này của Tư gia.

Trình Ngọc. – Trình Diệu Vị nói trong hơi thở, sau đó ngã vào vòng tay của Sở Nhân Kiệt.

Hơi thở của cô hỗn loạn, trái tim đau như bị ai đó cào xé, lục phủ ngũ tạng giống như bị hơ trên lửa nóng, đầu thì như có ai đó dùng búa gõ mạnh vào. Tâm này thì chết mẹ luôn đi chứ còn sống thế quái nào được nữa.

Đó là ý nghĩ cuối cùng của Trình Diệu

Vị trước khi hôn mê,

Lần này, Trình Diệu Vị tưởng bản thân cuối cùng cũng có thể thoát được rồi.

Cho tới khi cô nghe thấy tiếng của máy đo nhịp tim, tiếng của dung dịch truyền nước nhỏ xuống, và tiếng nói rất khẽ của Sở Nhân Kiệt ở trong phòng.

Sau năm giây định hình, Trình Diệu Vì ở trong lòng thở dài, nguyền rủa cải mạng già của mình, sau đó mở mắt ra.

Ánh sáng trong phòng làm cho đôi mắt khô khốc của cô hơi đau nhức, và cả thân thể thì giống như có mấy cái bao tải đã đè lên. Chỗ đau chỗ không nhưng chỗ nào cũng nặng. Cô mở miệng, nhưng cũng không có âm thanh nào phát ra được. Clm, rất cuộc nữ chính đã cho cô uống cái gì? Cô đã hôn mê bao lâu rồi?

Trình Diệu Vì dùng toàn bộ sức lực của mình, phát ra một âm thanh không khác gì tiếng máy móc hỏng. Dù không phải là rất dễ nghe, thể nhưng cũng thành công thu hút sự chú ý của Sở Nhân Kiệt.

Y lập tức ném toàn bộ những gì mình đang làm, đi tới bên cạnh Trình Diệu Vị, bấm nút gọi bác sĩ.

Trình Diệu Vị có cảm giác mình vừa thấy qua hình ảnh này không lâu, mà đúng là như vậy thật.

Lần này bác sĩ xuất hiện rất nhanh, hỏi cô một số câu hỏi mà cô chỉ có thể trả lời bằng cách chớp mất.

Cuối cùng, Trình Diệu Vi biết được là cô bị cho uống một lại thuốc khiến cho một số cơ quan bị tổn thương, cổ họng cũng có nguy cơ không thể nói chuyện bình thường nữa. Thuốc đó không chết người, nhưng để lại tổn thương khó mà chữa trị được.

Loại thuốc đó đã bị cấm ở trong nước. Việc mua và sử dụng lên người có thể đưa thắng Trình Ngọc vào tù. Điều này khiến cho tâm Trình Diệu Vi mệt mỏi. Nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ không làm gì thì thôi, một khi đã làm là cứ hướng nhà tù thắng tiến. Bắt cóc hiếp dâm, đầu độc, mưu sát, hành hung.

Chắc chúng nó tưởng vậy là ngầu.

Truyện ngôn tình thì cũng chỉ tới vậy là cùng.

Thở dài.

Sau khi nghe xong kết luận của bác sĩ, Sở Nhân Kiệt trông giống đi già đi mấy tuổi. Đồng thời, trong mắt y cũng có lửa giận ngập trời.

Y ngồi xuống bên cạnh Trình Diệu Vĩ, năm tay cô, sau đó bằng giọng hơi run rẩy, y nói.

Đừng lo. Dù thế nào anh cũng đều ở bên cạnh em.

Trình Diệu Vĩ đảo mắt, sau đó khẽ nhếch môi.

Làm như có quan tâm tới dặm ba cái này vậy. Trình Diệu Vi trong đầu chưa bao giờ có ý nghĩ là mình như thế này sẽ không xứng với Sở Nhân Kiệt. Cô đã nói rồi, trừ khi y chủ động muốn bỏ cô, hoặc là cô chết, hoặc y phá sản, thì còn lâu cô mới buông người đàn ông này ra.

Nhìn tình hình này, chữ “phá sản” cũng sắp bỏ được rồi.

Nếu là bình thường, Sở Nhân Kiệt có thể sẽ hiểu được Trình Diệu Vĩ, thế nhưng vào lúc này, nội tâm của y không yên ổn, cũng tràn ngập lo lắng, cho nên y hiểu biểu cảm của Trình Diệu Vĩ là không coi trọng lời nói của y, cho rằng y đang hứa suông.

Anh là thực sự yêu em, sau này chúng ta cùng nhau vượt qua được không?

Trình Diệu Vì không còn hơi sức để mỉm cười nữa, chớp mắt một cái. Này là lúc nãy bác sĩ đặt ra để cô ra dấu là có hoặc không.

Sở Nhân Kiệt nhìn thấy, tâm tình lập tức bay lên thẳng tắp. Y nghiêm túc quan đoan.

Anh nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em.

Trình Diệu Vì lại chớp mắt một cái nữa. Giàu như thế làm gì, đương nhiên là dành vào lúc này. Nếu mà ngay cả bác sĩ tốt nhất cũng không thể mới thì ban đầu để cô chết luôn ở chỗ đó cho rồi.

Mặc dù trong đầu nghĩ vậy, nhưng lồng ngực của Trình Diệu Vi lại ấm áp lạ thường.

Từ kiếp trước tới hiện tại, chưa từng có người nào quan tâm tới cô nhiều như vậy. Chưa có người nào nguyện vì cô mà làm bất kỳ chuyện gì, không để tâm tới hồi báo. Chưa từng có người nào thực lòng đối tốt với cô, cũng không có ai nguyện ở bên cạnh cô lúc khó khăn.

Có thể là lòng người khó đoán, hoặc cũng có thể là Trinh Diệu Vĩ nhân cách như sh*t nên không có ai thèm làm ban.

Khá là chắc kèo đó là đáp án thứ hai. Kiếp trước, trong mắt Trình Diệu Vi ngoài công việc và tiền ra thì chỉ có thức ăn là quan trọng. Những thứ khác có hay không không quan trọng lầm. Nhưng hiện tại, cô nhận ra rằng trong thế giới của mình đột nhiên xuất hiện một người.

Mặc dù tính tình cô không tốt, mặc dù cô không phải là rất để tâm, thế nhưng y vẫn dùng chân tâm của mình đối đãi với cô, dung túng cô, che chở cô. Hiện tại còn có thể nói ra một câu “Anh ở bên cạnh em” khi không biết khi nào thì cô tẻo. Người như vậy, biết đi đầu để đào chứ. Hiện tại có thì cứ thể tận hưởng thôi.

Sở Nhân Kiệt nhìn vẻ mặt cô bình thản, tâm tình treo trên không trung không làm sao hạ xuống được. Y từ trước tới nay rất giỏi đoán tâm tư của người khác, nhưng khi tới Trình Diệu Vị, y lại không biết phải làm sao mới tốt, thi thoảng còn không hiểu cô đang nghĩ gì.

Nhất là trong tình hình hiện tại. Nếu là người bình thường, nhất định sẽ suy sụp sau đó nghĩ tới việc buông xuôi, để mọi thứ ra sao thì ra. Người kiêu ngạo một chút nhất định sẽ nhảo chia tay, bởi vì không muốn đối phương nhìn thấy một mặt thảm hại của mình.

Sở Nhân Kiệt không dám chắc cô là loại nào, nhưng mà hiện tại, y cũng không thể tự mình xác nhận được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.