Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 86



Chương 86

Lần trước tới nơi này, Trình Diệu Vi không dám ăn gì. Nửa năm bế quan, cô cũng không cảm thấy đói. Nhưng lần này tới, dù không thấy đói, Trình Diệu Vi vẫn cầm đũa lên. Cô đã luôn muốn thử đồ ăn thời cổ đại, tò mò không biết là có ngon như trên phim không. Hoặc dù không ngon bằng, thế nhưng độ tinh xảo thì cũng không kém.

Mà cmn đúng là như vậy thật.

Nơi này không hổ danh là tửu lâu để nhất trong thành, lại gần Thượng Thanh phái. Đồ ăn ở đây không chỉ dùng nguyên liệu của người phàm mà còn dùng cả những thứ như linh quả, lĩnh thảo, thịt yêu thủ hoặc thậm chí tẩm ướp bằng đan dược.

Trình Diệu Vi mỗi món đều thử một tỷ, tâm tình rất tốt. Tư Tĩnh ngồi đối diện cô vốn không nghĩ rằng cô sẽ ăn, thế nên khi cô cầm đũa lên, đôi mắt đen láy của cậu liền sáng, ngập tràn vui mừng. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, Tư Tĩnh lại bắt đầu rồi råm.

Trình Diệu Vi nhìn cậu, tâm tình lại được đẩy lên một chút. Cô nhìn Tư Tĩnh.

Không ăn sao?

Tư Tĩnh giật mình, ngước mắt lên nhìn Trình Diệu Vi.

Sư phụ… người… thử món này. Tư Tĩnh bối rối đẩy một đĩa đồ ăn về phía Trình Diệu Vi. –

Thử cả một đĩa?- Trình Diệu Vi lại hỏi.

Tư Tĩnh chăm chăm nhìn Trình Diệu Vi, hai gò má hơi hồng lên, thế nhưng vẫn run tay, gặp một gắp vào bát cô. Trình Diệu Vi nhìn nhóc con sau khi gắp cho mình xong liền cúi gắm mặt xuống ăn, trong lòng chắc chắn là nhóc con này còn chưa hắc hoá, tâm tình lại tốt lên. [Kí chủ, cô bớt bắt nạt boss phản diện đi. Sau này người ta hắc hoá cho cô một đao thì làm sao?]- Hệ thống lăn ra.

Trình Diệu Vi đảo mắt, trong lòng khinh bỉ hệ thống. Từ giờ tới lúc đó còn đầu năm sáu năm nữa. Trong thời gian này cô sờ má đủ lần là được chứ gì. Nếu sở không đủ thì ta trói vào ghế, sở lúc nào đủ thì thôi. Tư Tĩnh có thể làm gì, đánh ta à? Chưa nói hiện tại Tư Tĩnh mới là Trúc cơ, cô là Hợp thể kỳ, Tư Tĩnh khi chưa hắc hoả hoàn toàn không có khả năng sẽ tấn công cô. [Sao cô lại chắc chắn thế?]- Hệ thống lại hỏi. (Thời gian cô ở cạnh Tư Tĩnh cũng có lâu tới vậy đâu?] Câu hỏi này Trình Diệu Vi cũng không có câu trả lời cụ thể, thế nhưng nếu như phải trả lời, cô sẽ nói đó là cảm giác đi.

Phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu về những chuyện như thế này. Không hiểu vì lý do gì, Trình Diệu Vi luôn có cảm giác ở bên cạnh Tư Tĩnh đặc biệt quen thuộc, cũng đặc biệt dễ chịu. Mỗi lần nhìn thấy cậu bối rối, tâm tình của cô đều rất tốt.

Hệ thống vốn còn định nói gì đó, thể nhưng nó nhớ là nó hoàn toàn không phong ấn kí ức về Sở Nhân Kiệt trong đầu Trình Diệu Vi. Hiện tại, nếu cô thực sự có thích Tư Tĩnh, vậy thì cô cũng hoàn toàn ý thức được là mới không lâu trước đó, cô đã thực tâm thích Sở Nhân Kiệt. Nếu đã như vậy, nó cũng không cần cảnh báo điều gì. Có một kí chủ quá tỉnh táo, đôi khi là điều tốt, mà đôi khi cũng là điều không tốt. Không biết kí chủ của nó là dạng nào đây.

Trong lúc hệ thống bối rối không biết Trình Diệu Vi có phải là đã thích Tư Tĩnh rồi hay không, Trình Diệu Vi lại đặt đũa xuống, chờ Tư Tĩnh ăn xong. Vốn Tư Tĩnh cũng muốn dừng cùng lúc với cô, nhưng Trình Diệu Vi lập tức lườm một cái đầy cảnh cáo. Cô là ăn chấm mút thử cho biết, nhóc con này ăn cùng lúc với cô, làm sao hiện tại có thể đã no được.

Trong lúc chờ đợi, Trình Diệu Vi chống cắm suy nghĩ. Hiện tại nhiệm vụ của cô chỉ còn lại duy nhất việc sở má Tư Tĩnh. Ba nhiệm vụ chính đã được tuyên bố hoàn thành. Cô đã khiến cho Mạc Quân chán ghét Lạc Lạc, thậm chí vứt bỏ cô ta xuống nội môn. Điều này thực ra không khó. Lạc Lạc vốn ban đầu gây ấn tượng với Mạc Quân cũng chỉ vì cô ta có tài, toả sáng nhất trong đám đồng trang lứa. Nhưng hiện tại, cô ta không những không có bàn tay vàng để toả sáng mà còn không sánh bằng Tư Tĩnh. Kẻ lúc nào cũng đứng trên vạn người như Mạc Quân làm sao có thể chấp nhận một đồ đệ như vậy được.

Sau này, nếu Lạc Lạc còn bám dính lấy y, cũng chỉ khiến y chán ghét cô ta hơn mà thôi. Tạm thời điều này không cần lo lắng.

Còn về “vứt bỏ Mạc Quân”, Trình Diệu Vi nghĩ cô đã thành công ngay từ ngày đầu tiên. Nguyên do là bởi vì cô hoàn toàn không có chút tình cảm nào với Mạc Quân, còn đánh y bị thương ngay ngày hôm đó.

Về phần “sống một cuộc đời an ổn, cái nhiệm vụ này quá là trừu tượng. Thế nhưng Trình Diệu Vì nghĩ là cô chỉ cần không dính vào rắc rối gì quá lớn cho tới khi rời khỏi thế giới này là được. Không có áp lực.

Vậy cho nên, rắc rối còn lại chính là nhóc con đang ngồi trước mặt. Trình Diệu Vi nhìn Tư Tĩnh đang chậm rãi nhai từng miếng, khẽ thở dài.

Tư Tĩnh đương nhiên cũng nghe được, động tác nhai ngừng lại, ngước mắt nhìn cô.

Trình Diệu Vì mỉm cười, khẽ lắc đầu, lúc này Tư Tĩnh mới ngoan ngoãn hạ mi xuống.

Trình Diệu Vi nhìn cậu như vậy, tâm tình lại lần nữa đi xuống. Phải làm sao đồ đệ mới không hắc hoá bây giờ. Để như thế này có phải tốt bao nhiêu không, khi không lại đi hắc hoá làm cái gì?

Rốt cuộc là thắng nào viết ra cái bộ truyện vớ vẩn này làm hỏng đời đồ đệ của ta thế?

Trong lúc Trình Diệu Vi rủa tác giả,

Tư Tĩnh đã ăn xong. Cậu khẽ gọi Trình Diệu Vi.

Sư phụ… chúng ta hiện tại trở về sao?

Trình Diệu Vi nhìn bàn cơm chỉ mới với đi một chút, nhướn mày nhìn Tư Tĩnh. Bé con là mèo sao? Vì sao ngồi lâu như vậy mà mới chỉ ăn được một chút?

Ăn no rồi?

Hiện tại con đã Trúc cơ, cũng không còn cần ăn nhiều như trước đây nữa. Tư Tĩnh giải thích.

Trình Diệu Vi gật đầu. Ngày đó khi nguyên chủ tu luyện, hầu như chỉ là ăn Ích cốc đan, vì Thượng Huyền đại tiên không biết nấu cơm. Hơn nữa, đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi, cho nên Trình Diệu Vi cũng không nhớ rõ là khi đó nguyên chủ ăn bao nhiêu Ích cốc đan nữa. Nói chung là, có lẽ tốc độ tu luyện của nguyên chủ nhanh như vậy cũng một phần là do cô không nạp thức ăn của con người vào, khiến thân thể lúc nào cũng sạch sẽ.

Haha. Nhưng hiện tại thì không cần giữ gìn như vậy nữa. […]- Đột nhiên có cảm giác kí chủ đang nói gì đó rất bậy nhưng không có bằng chứng.

Nếu Tư Tĩnh đã ăn cơm xong, Trình Diệu Vi cũng không có lý do để ở lại đây nữa. Cô đứng dậy, tính dẫn cậu tới hiệu may. Hiện tại dù là linh thạch hay vàng cô cũng có rất nhiều, nếu không tiêu một chút thì cảm thấy bao nhiều công sức kiếm tiền đều là cmn uổng phí. Hơn nữa, đồ đệ của cô hiện tại cũng đã cao hơn một chút so với trước kia, sao có thể mặc mấy bộ đồ cũ có mua từ năm ngoái được.

Trình Diệu Vi cùng Tư Tĩnh ra bên ngoài, đúng lúc lại gặp được hai em gái đang đi lên tầng hai. Nhìn đồng phục, có thể thấy được đây là đệ tử của Bạch Cốt phái.

Lúc này Trình Diệu Vi mới nhớ ra, hiện tại cũng gần tới thời gian Bạch Cốt phải chạy tới Thượng Thanh phải đòi tỷ thí. Đây cũng là lúc nữ chính Lạc Lạc lấy tẩy tuỷ đan của Mạc Quân ra cho thằng con trai chưởng môn Bạch Cốt phải ăn, sau đó làm hại bao nhiều đệ tử của Thượng Thanh phải này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.