Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 92



Chương 92

Trình Diệu Vì rút kiếm, hướng thắng cổ Bạch Nguyên vung tới. Một đòn này cắt qua, cổ Bạch Nguyên sẽ đứt lĩa trước khi gã ta kịp nhận ra bất kì điều gì.

Thế nhưng kiếm của Trình Diệu Vi lại chạm vào một thanh kiếm khác.

Hai thanh pháp khí tiên phẩm chạm nhau tạo thành âm thanh chói tai, cả

Tư Tĩnh và Bạch Nguyễn đều bị đánh bật về phía sau, hôn mê bất tỉnh. Nhưng Tư Tĩnh thì được mấy đệ tử bên dưới đỡ lấy, còn Bạch Nguyên thì mấy đệ tử bên Bạch Cốt phải coi như không tồn tại, ngã luôn xuống đất.

Đám trẻ chỉ là đang chơi đùa, cần gì phải chen vào.- Bạch chưởng môn cười khẽ

Khi nhìn rõ tình hình trên đài, cả Tạ chưởng môn và các trưởng lão

Thượng Thanh phải cùng các đệ tử đang đỡ lấy Từ Tĩnh đang hôn mê đều đồng loạt cười lớn ở trong lòng. […]- And that moment, they know he f*cked up.

Chơi đùa?- Trình Diệu Vi nhướn mày, khẽ cười khẩy một tiếng. Vậy đúng là ta đã làm hỏng bầu không khí rồi. Làm sao tạ tội đây?

Nếu vậy, tiểu cô nương đây có muốn cùng ta chơi đùa không?- Bạch chưởng môn nở một nụ cười tà dâm “Thôi xong. Đây là suy nghĩ của gần như tất cả mọi người.

Vô cùng vui lòng – Trình Diệu Vì nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó vung một kiểm chứa mười phần uy lực tới,

Cô hành động quá nhanh khiến Bạch chưởng môn hoàn toàn không kịp phản ứng, thế nhưng nhiều năm kinh nghiệm đã làm cho lão vô cùng chính xác đỡ được một kiếm kia. Nhưng một kiếm của một Hợp thể kỳ tầng 7 làm sao một Hoá thần kỳ tầng 9 có thể hoá giải được hoàn toàn. Chênh lệch cũng không phải chỉ có một tầng.

Cho nên sau khi lùi lại, Bạch chưởng môn lập tức nôn ra một búng máu lớn, kiếm cũng rơi xuống, hai tay buông thống.

Đỡ một đòn kia làm xương tay của lão ta hoàn toàn vỡ nát. Linh lực hoả hệ của Trình Diệu Vi cũng trong một giây đó phá hỏng thanh kiếm tiền phẩm của lão cùng một số nội tạng.

Không chỉ Bạch chưởng môn nhìn ra được điều này, Tạ chưởng môn và các trưởng lão Thượng Thanh phải cũng thấy được. Dù họ không biết nội tạng của Bạch chưởng môn bị tổn thương tới độ nào, thế nhưng nhìn chỗ máu kia, cũng đoán được là vết thương không nhỏ

Một đòn duy nhất.

Bao nhiêu lâu nay, Trình Diệu Vi chỉ đấu với Mạc Quân, nhưng gần như lúc nào cũng bị áp chế, một trận đánh phải kéo tới cả canh giờ, thế nên mọi người dường như cũng thực sự quân mất cô là người như thế nào.

Nhưng hiện tại thì họ nhớ rồi. Hahaha.

Đám đồ đệ ngu có ai đã trêu chọc Tư Tĩnh ấy nhỉ?

Trên đài, Bạch chưởng môn hoàn toàn không dám tin nhìn Trình Diệu Vi. Nhìn vẻ ngoài cô trông cũng chỉ tầm hai bốn tuổi, tuổi thật chắc cũng chỉ tầm ba trăm, thế mà thực lực lại ở

Hợp thế kỳ?

Thế nhưng vừa nghĩ tới điều này, gã lại đột nhiên nhớ tới một người ở trong Thượng Thanh phải – Bạch Vân đại tiên.

Người này cùng với Tử Nguyên đại tiên vào Thượng Thanh phải đã lâu, thế nhưng chưa có người ngoài nào từng thấy, cho nên Bạch chưởng môn theo phản xạ nghĩ rằng người đó là một bà lão già gàn dở không quan tâm tới thể nhân. Thời gian trước cũng có một vài người được Bạch Vân đại tiên luyện khí cho, thế nhưng trong đó không có lão, cho nên lão cũng chưa được gặp mặt.

Mới ba trăm tuổi đã là Hợp thế kỷ tầng bảy? Đây không phải đã vượt qua cả Tử Nguyên đại tiên rồi sao? Mę kiếp!

Bạch chưởng môn cố gắng đứng thẳng lưng, dùng linh lực chữa lành hai xương tay đã gãy, thế nhưng có một luồng linh lực khác đang cuồng nộ trong chính kinh mạch của lão, khiến cho lão không thể chữa trị ngay được.

Lão nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Diệu Vi, sau đó xoay người xuống đài, biến mất tại chỗ. Đám đệ tử của Bạch Cốt phải nhìn chưởng môn bỏ lại bọn họ, sau đó lại nhìn Bạch Nguyên trên đất, quyết định mang Bạch Nguyên về. Hai cô nàng hôm trước nhìn thấy Trình Diệu Vi và Tư Tỉnh ở tửu lâu cũng cúi đầu với cô một cái thật sâu, sau đó rời đi cùng đám đệ tử.

Trình Diệu Vi đứng trên đài, thở mạnh ra một hơi.

Có chút sợ hãi,

Trong một giây ngắn ngủi mà hai thanh kiếm chạm nhau, linh lực của cô đột nhiên theo suy nghĩ mà tuôn ra, suýt chút nữa đã có thể bóp nội tạng cùng xương cốt của Bạch chưởng môn kia thành bột vụn. Nếu không phải cô kiềm chế lại, vậy thì hiện tại ở đây đã có một xác chết

Nhưng Trình Diệu Vì hoàn toàn không mừng vì mình đã tự kiềm chế thành công.

Đáng nhẽ nên bóp chết con gián kia luôn.

Cô tra kiểm vào vỏ, đi xuống dưới đài.

Tư Tĩnh vẫn đang hôn mê, đang được mấy đệ tử đỡ lấy. Khi nhìn thấy cô, đám nhỏ cao hơn cô cả cái đầu theo phản xạ lùi lại nửa bước, nhưng vẫn may là còn lập tức kiềm lại được.

Trình Diệu Vì nâng Tư Tĩnh lên, sau đó ngự kiểm quay trở về Luân Xa đỉnh.

Tạ chưởng môn ở bên kia lúc này mới thở ra một hơi. Sau đó, ông vẫy đệ tử đang đứng ở dưới đài, ra lệnh gửi một ít quà tới Luân Xa đỉnh. Mấy trưởng lão ngồi trên kia thì đích thân chọn dược liệu tốt cùng một ít đồ khác gửi qua. Làm xong, mọi người mới như trút được áp lực. Đáng sợ.

Trở về Luân Xa đỉnh, Trình Diệu Vì lập mang Tư Tĩnh về phòng cậu

Căn phòng ngăn nắp gọn gàng, ngoài sách vở và quần áo ra thì cũng không còn bao nhiêu thứ khác. Trình Diệu Vi đặt Tư Tĩnh lên đêm, sau đó lấy linh thuỷ từ trong không gian ra, giúp cậu lau vết thương.

Y phục Tư Tình hiện tại rách tứ tung. vết thương đều lộ ra ngoài không khí, cho nên cũng dễ hành động. Linh thuỷ khác với dược liệu bình thường, cho nên ngoài làm vết thương lành lại ngay thi ngay cả một vết sẹo hay di chứng cũng không để lại. Cũng may là thắng nhãi Bạch Nguyên kia còn chưa kịp giở cái trò huỷ linh căn ra, nếu không thì cô thực sự sẽ lóc xương nó ngay tại chỗ.

Trình Diệu Vi sờ sờ má Tư Tĩnh vài lần, lập hai cái kết giới chữa thương, sau đó rời khỏi.

Dù trong không gian của cô cũng có thuốc, thế nhưng cô không phải Đan sư, ngoài lấy pha nước tắm thì cũng chẳng làm gì được, cho nên hiện tại cần phải đi kiếm một số thứ khác

Vừa vặn, đồ của những trưởng lão kia cũng đã được gửi tới.

Trình Diệu Vị dùng kiến thức của nguyên chủ, xem qua một chút, sau đó chọn vài lọ mang sang phòng của Tư Tĩnh, đặt lên tủ đầu giường. Sau khi cho cậu uống một chút linh thuỷ để hồi phục lại, Trình Diệu Vi cũng rời khỏi. Cô mà ở đây, không biết khi Tư

Tĩnh tỉnh lại sẽ làm ra vẻ mặt gì nữa. [Kí chủ, cô cứ rời đi như vậy được sao?]- Người ta bị thương thế kia không phải là cô nên bỏ qua tất cả mọi chuyện sau đó ngồi lại trông coi sao? Cô có tim không vậy? “Không phải đã chữa thương xong rồi sao?”. Trình Diệu Vì ở trong đầu măng hệ thống.-“Hiện tại ở lại thì làm gì? Ngắm người ta ngủ sao?”

[..]- Cô thắng. Đi đi. Đi nghiên cứu sách vở của cô đi. Đừng để ý tới tôi nữa.

Trình Diệu Vi thực ra cũng không phải là về nghiên cứu sách vở, mà là đi trả thù.

Ban nãy ông mới thịt lão già dám gọi ông là “tiểu cô nương”, hiện tại ông đi lóc thịt thăng nhãi dám đánh đồ đệ của ông.

Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, đừng nói đây là con cún cô đặt trong lòng bàn tay để nuôi nấng bao nhiêu năm, ngay cả cô còn chưa có đánh đầu. Thắng nhãi kia đã có gan đánh, vậy thì cũng phải có gan chuẩn bị để bị đánh.

Mày đánh đồ đệ của ông đi, ông cho mày xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.