Trong nháy mắt, sắc mặt Uyển Quý tần trở nên khó coi, tay đặt trên thành ghế vì siết chặt mà lộ ra vẻ tái nhợt hiếm thấy, chật vật hồi lâu mới dần dần nở một nụ cười yếu ớt: "Tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi, bệnh tình của muội đã khá lên nên đến Nguyệt cung thỉnh an tỷ."
"Ồ, ra là vậy, Uyển muội muội không có chuyện gì thì tốt rồi." Kỳ quý phi cười nói. Dường như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ánh mắt kia trở nên sắc bén hơn, chuyển đề tài: "Uyển muội muội không có chuyện gì nhưng bản cung lại nghe Ngô thái y nói thân thể muội muội vẫn chưa bình phục, quả là thứ cẩu ngự y hồ ngôn loạn ngữ (1). Để bản cung bẩm báo Hoàng Thượng tước chức quan của hắn, đỡ cho hắn đi khắp nơi ăn nói lung tung!"
(1) Hồ ngôn loạn ngữ: nói lời xằng bậy
Vừa nói ra lời này, Uyển quý tần chợt kinh sợ, thần sắc kích động: "Tỷ tỷ không cần phải kinh động đến Hoàng Thượng đâu. Thật ra những gì Ngô thái y nói không sai, muội đúng là còn bệnh nhẹ, nhưng cảm thấy không ảnh hưởng lắm mới đến thỉnh an tỷ. Nếu vì việc này mà liên luỵ người ngoài, vậy trước tiên phải xét tội muội."
Nghe được lời này, Kỳ quý phi mới bớt tức giận, có chút oán thầm:"Muội muội có bệnh thì nên tịnh dưỡng mới phải. Ta ở Nguyệt cung này, trừ bỏ chuyện quan trọng ra, ta không muốn bẩm báo nhiều với Hoàng Thượng. Dù sao muội muội cũng là người được Hoàng Thượng yêu thích, nên chăm sóc thân thể tốt để hầu hạ Hoàng Thượng." Nói xong, lại nhìn một vòng các phi tần đang ngồi, nghiêm mặt: "Các ngươi cũng thế, đều nên chăm lo sức khoẻ bản thân cho thật tốt, nếu như lây bệnh cho Hoàng Thượng, đó là tội đáng chết. Chớ vì cái nhỏ mà mất cái lớn, biết không?"
Tất nhiên chúng phi tần vội vàng gật đầu. Kỳ quý phi này ngay cả tội chém đầu cũng đều nói ra, quả thật là một chiêu ngoan độc.
Diệp Linh Sương quét mắt về phía sắc mặt càng thêm tái nhợt của Uyển quý tần, trong lòng tự dưng thấy sảng khoái vô cùng. Uyển quý tần, chung quy ngươi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, làm sao đấu lại kẻ giảo hoạt như Kỳ quý phi? Muốn trách chỉ có thể trách ngươi lấy trứng chọi đá, không rõ phân lượng của bản thân!
"Tỷ tỷ, muội chợt cảm thấy cả người không khoẻ lắm, muốn cáo lui trước." Uyển quý tần đứng dậy hành lễ, toàn thân có chút lung lay như sắp đổ.
"Nhược Vũ, còn không mau giúp Uyển quý tần?" Kỳ quý phi liếc mắt nhìn thị nữ bên người mình một cái, thản nhiên nói. Lập tức ánh mắt trở nên dịu dàng, nhìn Uyển quý tần, cười tao nhã: "Muội muội đi thong thả, nhớ chú trọng dưỡng thân mình."
Cung nữ được gọi là Nhược Vũ kia nhanh chóng gật đầu, đi tới bên người Uyển quý tần và đỡ nàng ta.
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm." Uyển quý tần dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười ngạo nghễ. Cho dù rời đi, nàng vẫn muốn duy trì thể diện của mình.
Nhìn theo Uyển quý tần đã đi xa, phi tần đang ngồi ít hay nhiều cũng có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Kẻ đê tiện chính là kẻ đê tiện, sao có thể đối nghịch với người như Kỳ quý phi? Quả thật không biết tự lượng sức mình. Bệnh này của Uyển quý tần chỉ sợ không hết được, nếu Uyển quý tần thất sủng, các nàng có thể nhận được chút sủng ái từ Hoàng Thượng. Xem ra đây là việc trăm lợi mà không hại gì.
Mọi người ngồi một lát rồi cáo từ Kỳ quý phi đi Lưu Vân cung thỉnh an. Vẫn mang bộ dáng ung dung nhàn nhã, Diệp Linh Sương thờ ơ, chả nhiều lời, nhưng Diệp Linh Sương lại nhớ tới chuyện lúc nãy. Khi vừa tiến tới Lưu Vân cung, các nàng gặp được một đám phi tần đang chuẩn bị rời đi. Trong đó có một người, nàng không nhìn lầm... là An Uyển nghi.
Khoé miệng Diệp Linh Sương khẽ nhếch, trong mắt lộ vẻ thấu hiểu. Đúng là đã thay đổi sao? Chẳng qua như vậy cũng tốt, không đến mức sống không nổi trong hậu cung. Tuy rằng nàng không ngờ An Uyển nghi lại chọn dựa vào Hiền phi. Đối với phi tần các nàng, đi thỉnh an Nguyệt cung trước rồi thỉnh an Lưu Vân cung không có nghĩa các nàng phụ thuộc vào thế lực của Kỳ Quý phi. Thân phận Kỳ Quý phi cao hơn Hiền phi một bậc, đi thỉnh an trước là lẽ thường tình. Nhưng nếu đi Lưu Vân cung trước rồi mới đi Nguyệt cung, đó rõ ràng là lựa chọn. Đối với An Uyển nghi mà nói, càng không thể nghi ngờ thêm, bởi nàng ta vốn ở trong sườn điện Cam Tuyền cung tại phía Đông, hiện giờ lại đi Lưu Vân cung đứng đầu phía Tây.
Diệp Linh Sương nhếch mi theo thói quen, có lẽ từ trước tới giờ nàng đã coi thường An Uyển nghi. Tâm kế của nàng ta không hề kém hơn các phi tần khác. Ví dụ như chuyện này, nếu lựa chọn Kỳ Quý phi, phẩm cấp thấp như An Uyển nghi cho dù biểu hiện tâm ý cũng khó sống yên ổn. Bởi có rất nhiều người lệ thuộc vào thế lực Kỳ Quý phi, điển hình là Lâm Chiêu nghi và Quan Tiệp dư với tư thái tài trí hơn người. Họ sẽ không tha cho một Uyển nghi bé nhỏ như ngươi dám đoạt sự nổi bật trước mặt Kỳ Quý phi. Mà Hiền phi thì không giống, bên người chỉ có Tôn Dung hoa có chút địa vị, nếu An Uyển nghi đầu nhập vào phe Hiền phi, sẽ sống dễ dàng hơn
Rời khỏi Lưu Vân cung, mặt trời cũng muốn lên cao. Mắt thấy đám phi tử tần vị đều ngồi kiệu rời đi, thị nữ bên người nhắm mắt đi theo sau, mà bản thân chỉ có thể đi bộ một khoảng xa như thế, trong lòng Diệp Linh Sương có chút phiền muộn không nói thành lời.
Thấy chủ tử mình đi ra, Vân Kiều đã sớm chờ ở ngoài vội vàng ra đón, đi phía sau Diệp Linh Sương
"Vân Kiều, trời nóng thế này thật vất vả cho ngươi khi đợi lâu như vậy." Mỗi ngày đến giờ mẹo đều phải đi thỉnh an, tới giờ thìn mới có thể về, thực sự rất mệt mỏi.
"Nương nương nói lời này thật làm khó nô tỳ, đó là việc nô tỳ nên làm. Huống hồ, nô tỳ đứng dưới bóng cây, có thể cùng vài tỷ muội khác trò chuyện trong chốc lát. Một chút cũng không cực khổ." Vân Kiều vừa đi vừa nói, ý cười trên mặt.
"Vậy thì tốt." Diệp Linh Sương đi phía trước, Vân Kiều ở phía sau không nhìn thấy thần sắc của chủ tử hiện tại, chỉ cảm thấy nàng ấy giống như đang có tâm sự, nhưng thân là nô tỳ, hỏi nhiều cũng không tốt.
"Vân Kiều, ngươi đoán lúc ta đến Lưu Vân cung thì gặp ai?" Diệp Linh Sương đi phía trước đột nhiên bước chậm lại, hỏi một câu.
Vân Kiều ở phía sau, lập tức tinh ý nói:"Chẳng lẽ người nương nương gặp là An Uyển nghi?" Thời điểm chủ tử đi vào nàng cũng ở bên ngoài, có một đám phi tần đi ra, Đương nhiên ít nhiều gì Vân Kiều cũng có nhớ kỹ không ít. Đối với An Uyển nghi kia, có chút tình cảm với chủ tử, Vân Kiều chắc chắn sẽ không nhìn sai thân ảnh của nàng ta.
Diệp Linh Sương khóe miệng khẽ cười:"Mang ngươi đến quả nhiên đúng đắn." Bước chân lại khôi phục tốc độ vốn có, vừa đi vừa đối thoại với Vân Kiều đang theo sau:"Ngươi từng nói chuyện này không phải không có khả năng, nhưng mới hơn mười ngày ngắn ngủi, một nữ nhân nhu nhược lại thay đổi nhanh đến bất thường, hậu cung này thực đáng sợ."
Vân Kiều khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến. "Nương nương cảm thấy thương tiếc cho nàng ta?" Trầm mặc hồi lâu mới hỏi.
Diệp Linh Sương cười lắc đầu: "Vì sao phải thương tiếc chứ, chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể có chút chỗ đứng trong hậu cung."
Thấy mày Vân Kiều nhíu lại, trong mắt thêm vài phần lạnh lùng, nói:"Chớ có cho rằng ta với nàng ta có tình cảm gì đó, đối với ta mà nói, bên trong hậu cung không có thứ gọi là tình tỷ muội, làm thế nào để bo bo giữ mình, đi lên địa vị cao mới là quan trọng nhất."
Ánh mắt Vân Kiều giãn ra một chút, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng: "Nương nương là chủ tử chân thực nhất nô tỳ từng gặp qua, không che giấu dã tâm và mục đích của chính mình." Nương nương nói đúng, người không cần tỷ muội, có những hạ nhân trung thành như các nàng là đủ.
Bọn tin tưởng tình nghĩa tỷ muội kia đều là kẻ ngốc, mà An Uyển nghi đã không còn là kẻ ngốc đơn thuần như trước nữa, nương nương không cần băn khoăn thứ tình cảm nhỏ bé kia. Nếu An Uyển nghi an phận thì tha, nhưng dám cản trở con đường của nương nương, cho dù người có buông ta nàng ta thì các nàng nhất định sẽ không nhân nhượng mà bỏ qua!
Hai người thích ý đi dưới bóng cây, khi thì tán gẫu vài câu, bất tri bất giác đã đến Thuý Hà điện. Ngô Đoàn canh giữ ở cửa hành lễ, thấy chủ tử nhà mình hài lòng gật đầu, không nhanh không chậm trở về tiểu viện rồi tiếp tục canh giữ ở đại môn Thuý Hà điện.
"Đúng rồi, An Đức Tử đâu?" Diệp Linh Sương bước vài bước chợt quay đầu hỏi Ngô Đoàn.
"Hồi nương nương, mới vừa rồi An Đức Tử thấy Triệu công công đang thiếu người, nên chủ động đi giúp đỡ." Ngô Đoàn không nghĩ tới chủ tử đột nhiên quay đầu lại, vội vàng cúi đầu đáp.
Diệp Linh Sương thản nhiên ừ một tiếng, mắt cụp xuống, hỏi: " Đó có phải Triệu công công - người phụ trách quản lý trung cung của hoàng hậu hay không?"Ngô Đoàn có chút kinh ngạc, không ngờ rằng chủ tử lại biết người này. Tuy nói Triệu công công phụ trách công việc của trung cung, khi hoàng hậu còn sống tất nhiên là, nhưng hiện tại trung cung kia chẳng qua là một cái vỏ rỗng tuếch, Triệu công công cũng chỉ làm một ít công tác dọn dẹp, không đáng được coi là đại nhân vật gì.
"Hồi nương nương, đúng vậy." Nhớ tới chuyện gì đó trọng yếu, Ngô Đoàn nhìn lướt qua bốn phía, xác định không có người rảnh rỗi mới hạ giọng: "Nương nương, ngày thường An Đức Tử nói chuyện với công công khác nhiều lắm, biết được phần lớn thời gian tiểu thái giám trong trung cung rất nhàn rỗi, Triệu công công cũng không quản thúc chặt chẽ, vì thế bọn hắn nhàn đến nhàm chán nên đi tới bên này một chút. An Đức Tử vô tình nghe được, thời gian này việc Triệu công công thiếu người là có nguyên nhân."
Nghe lời này, nhất thời Diệp Linh Sương hưng trí, nói thẳng: "Nơi này là địa bàn của ta. Cần gì phải băn khoăn, cứ nói thẳng ra đi."
Ngô đoàn được chủ tử khẳng định, ngay lập tức nói ra: "Nghe nói tháng sau là ngày giỗ của Hoa Hoàng hậu, nhưng chuyện này dường như bị kiêng kị trong cung. Có người nói Hoa Hoàng hậu chết oan, quỷ hồn của nàng ta vẫn chưa tiêu biến, Triệu công công hầu hạ Hoa Hoàng hậu kia đã lâu, biết nàng ta yêu thích sạch sẽ, mới muốn triệu tập nhân thủ dọn dẹp một lần từ trong ra ngoài trung cung."
Diệp Linh Sương hai mắt mở to, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt lúc trước, cười với Ngô Đoàn:"Làm không sai, chờ sau khi An Đức Tử trở về hai người các ngươi cùng nhau đến nội các một chuyến."
"Đa tạ nương nương khen thưởng, đều là nô tài nên làm." Ngô Đoàn cúi đầu đáp.
Diệp Linh Sương đi với phía nội các, lãnh ý trong mắt bừng bừng như muốn huỷ thiên diệt địa. Ha ha, thiếu chút nữa nàng đã quên, ba mươi tháng bảy chính là ngày giỗ củ nữ nhân ngu xuẩn Hoa Lê Nguyệt kia. Đúng rồi, nàng chết như thế nào? Là một chén rượu độc nhỏ nhắn tinh xảo trực tiếp đổ xuống? Hay dùng ba thước lụa trắng như tuyết kia mà treo cổ?
Đúng, đúng vậy. Nàng tinh tường nhớ rõ những tiện tì kia nắm chặt cằm nàng ra sao, mạnh mẽ đổ xuống một ly độc dược, lại nhân lúc ý thức nàng còn chưa hoàn toàn mất đi treo cổ nàng! Về phần kẻ đứng sau bọn tiện tỳ lớn mật đó là người phương nào, Diệp Linh Sương cười lạnh một tiếng, Kỳ quý phi, Hiền phi, Đức phi, Quan Tiệp dư... Bản cung muốn tất cả các ngươi đều không được chết tử tế.