Kỳ Quý phi tổ chức sinh thần cho Hiền phi tại Lê Lạc viện, ước chừng là khoảng ba bàn tiệc rượu lớn, tất cả phi tần đều đã đến rồi. Một số phi tần phân vị thấp như Quý nhân, Sung nghi được sủng ái cũng được dự. Diệp Linh Sương tới không trễ quá cũng không sớm quá, lúc nàng tới đã có rất nhiều phi tần đang ở đó cười đùa với nhau.
"Nha, Hinh tần tỷ tỷ đến rồi." An Mỹ nhân đang cười đùa thì thấy Diệp Linh Sương, vội vàng đứng lên, cười nói với nàng. Bên ngoài, An Mỹ nhân không gọi Diệp Linh Sương là Diệp tỷ tỷ mà chỉ xưng phân vị của nàng thôi. Là vì nàng cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy bày ra cái gọi là tỷ muội tình thâm thôi. Bên cạnh An Mỹ nhân là một vài Tiểu nghi cùng Quý nhân, các nàng nhìn thấy vị Hinh Tần đang được sủng đi tới liền vội vàng cười cười với nàng rồi thêm vài lời khách khí.
Quan Tiệp dư ngồi bàn bên cạnh cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng một lần, các nàng còn chưa có đủ tư cách để tham gia loại yến tiệc này, nhưng không nhìn xem người ta có thân phận gì. Bất quá, Kỳ Quý phi mời các nàng cũng coi như nể mặt lắm rồi, Hinh Tần thì thôi, nhưng An Mỹ nhân này nghe nói ở Minh Vũ quốc cũng chỉ là con gái phú thương. Nghĩ đi nghĩ lại, Quan Tiệp dư trong lòng càng thêm khinh bỉ, nàng đường đường là con gái quan Nhị phẩm Nhạc tỉnh Tuần phủ thế nhưng cùng bọn người không có giá trị này tranh giành tình cảm, trong lòng tất nhiên rất không thoải mái.
Người từ từ nhiều dần lên, Diệp Linh Sương không khỏi nhìn mấy bàn phía trên cao, phần lớn bọn họ là người đứng đầu lục cung. Tây Cung Dương Chiêu nghi, cùng cung với Phùng Chiêu viện, Tưởng Tu nghi của Băng Lãnh cung, Đan Linh cung Tiếu Tu viện. Mặc dù Tiếu Tu viện đứng đầu một cung nhưng danh tiếng lại không bằng Tôn Dung hoa vừa mất, không biết trong lòng nàng ta là bi thương hay hi vọng đây. Bất quá bây giờ trên gương mặt nàng ta cười nhẹ nhàng, một thân váy hồng phấn dài, thoạt nhìn thập phần vui mừng.
Kỳ Quý phi mở tiệc rượu, theo đường quanh co khúc khuỷu mà đến, chúng phi đang cười ríu rít vội vàng hành lễ rồi tán dương. Bữa tiệc này bày trong đình, một bên có thể thấy hồ cá, trong hồ có cá chép vàng bơi qua bơi lại, bên kia lại có vài đoá Bạch Liên.
"Hoa sen thật đẹp, đáng tiếc hoa tốt như thế nào cũng khoe sắc không được lâu." Kỳ Quý phi đột nhiên cảm thán một câu, khoé mắt khẽ nhìn về phía cuối hành lang, miệng cười nhạt.
"Tỷ tỷ nói đúng, loài hoa cũng có lúc héo tàn." Dương Chiêu cơ cười tiếp lời, bất quá thấy thân ảnh nơi xa kia lập tức im lặng.
Bỗng dưng, tất cả các vị phi tần đều không hẹn mà cùng đứng lên, ngay cả Kỳ Quý phi cũng vậy, vẻ mặt cung kính nhìn về nữ nhân đang chậm rãi đi tới. Nữ nhân này mặc dù đi chậm rãi, có vẻ hơi lớn tuổi nhưng lại lộ ra vẻ trầm ổn, tướng mạo cũng xinh đẹp,
"Ngạn phi tỷ tỷ, ngươi đến rồi, lúc nãy chúng ta còn đang tính xem chừng nào ngươi mới ra khỏi cung đấy." Phùng Chiêu viện hơ hớ cười thẳng thừng nói, thoạt nhìn cùng Ngạn phi có chút quen thuộc.
"Vất vả bọn muội muội nhớ mong, đều ngồi đi, chắc không phải là bản cung đến đây phá hư náo nhiệt của các ngươi chứ?" Ngạn phi cười nhạt, thấy mọi người nhường chỗ cho nàng, cũng không nhiều lời, trực tiếp ngồi xuống. Chúng phi tần thấy nàng đã an toạ cũng lục tục kéo nhau ngồi xuống.
Ngạn phi cùng Cúc phi lúc Đại Yến Đế còn chưa đăng cơ đã đi theo, mặc dù gia thế không quá cường đại, cũng không phải vạn lần sủng ái, nhưng trong hậu cung này tư chất lại sâu nhất. Đại Yến Đế cũng là thập phần tôn kính hai người này. Lúc trước Đại Yến Đế đăng cơ, phụ thân hai vị này là trọng thần, mang tất cả tài lực của mình ra ủng hộ hắn, chèn ép đám người ủng hộ Nhị Hoàng tử, phần ân tình tự nhiên Hoàng thượng cũng sẽ không quên. Về sau, Cúc phi sinh hạ Nhị Hoàng tử mà Ngạn phi cũng đã có một vị công chúa.
"Mấy ngày không thấy, Kỳ Quý phi, muội muội lại càng chói lọi nha." Ngạn phi quan sát Kỳ Quý phi vài lần, cười nói. Lời này nếu là người khác nói thì có ý tứ chửi bới, nhưng Ngạn phi nói ra lại thấy tự nhiên.
"Ngạn phi tỷ tỷ cũng thướt tha thuỳ mị hơn." Kỳ Quý phi cười đáp, thấy khoé miệng Ngạn phi cười cũng làm như không thấy.
"Ai, già rồi, già rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ tới không ngừng, Kỳ Quý phi nếu như rảnh rỗi thì tới chỗ của ta ngồi chơi, bản cung cả ngày rất nhàm chán." Ngạn phi cười hơ hớ nói, người không biết sẽ cho rằng Ngạn phi nhiệt tình, nhưng tinh tế nghe lại mới phát hiện Ngạn phi đang cười nhạo Kỳ Quý phi không thể độc tài hậu cung nắm giữ quyền lực như Hoàng hậu, cũng cả ngày nhàm chán vô sự.
Kỳ Quý phi cụp mắt xuống, cười đáp: "Ngạn phi bây giờ vẫn còn trẻ tuổi, sao lại tự nói mình là lão nhân? Không phải dung nhan ngài vẫn đẹp như hoa sao?" Nhưng cũng chỉ là hoa cúc mà thôi, Kỳ Quý phi trong lòng cười lạnh. (Beta: cúc a~~)
"Hoa? Bản cung cũng không dám làm những thứ như vậy, nở được mấy ngày thì lại tàn, đúng là làm cho người ta tiếc hận. Ngược lại bản cung lại cảm thấy cây xanh trăm năm rất tốt, bốn mùa thường thanh." Ngạn phi không giống lúc trước nói lời khách khí, đối với Kỳ Quý phi cười càng thêm sáng lạn. Nàng là nhất phẩm phi, cũng sẽ không để cho Kỳ Quý phi đứng đầu tứ đại chính phi đến phủ đầu ra oai.
Các phi tần khác vội vàng cuối đầu, ý không muốn cuốn vào ám đấu của hai người họ.
"Đúng rồi, sao không gặp Cúc phi?" Không muốn cùng kỳ Quý phi đấu võ miệng, Ngạn phi đột nhiên dời đề tài.
"Ngạn phi tỷ tỷ không biết rồi, hôm qua bản cung phái người truyền lời, Cúc phi đã nói là không tới được, chỉ sợ là bệnh tình lại thêm nghiêm trọng." Kỳ Quý phi tiếc hận thở dài.
Hậu cung mọi người đều biết Cúc phi sinh hạ Nhị Hoàng tử xong thì thân mình không còn tốt như lúc trước, sau lại vô ý nhiễm phong hàn, đến tận hôm nay vẫn chưa khỏi hẳn. Vì việc này, Hoàng thượng liên tiếp không sủng hạnh nàng ta nữa, chỉ ngẫu nhiên tới Thuỷ Ngọc cung thăm một lát. Mọi người không biết nên nói nàng ta đáng thương hay là có phúc, có Nhị Hoàng tử coi như là củng cố địa vị của mình, nhưng vì vậy lại mất đi ân sủng của Hoàng thượng. Đây cũng có thể coi là lợi bất cập hại.
Nghe thấy có người nhắc tới Cúc phi, Diệp Linh Sương trong mắt thoáng vụt qua vẻ thương tiếc, tiếp tục bình thường tán gẫu cùng các phi tần khác, đương nhiên thanh âm không dám áp đảo cái người có địa vị cao nhất trong đám phi tần hậu cung này.
Mấy người trầm mặc một lát, đột nhiên Phùng Chiêu viện nghi hoặc lên tiếng, "Sao không gặp Đức phi của Đức Sang cung vậy?" Lời này vừa nói ra không ít người đã che miệng cười trộm.
"Phùng Chiêu viện chắc đã quên, Đức phi bị Hoàng thượng cấm túc, bản cung đương nhiên không dám cãi thánh chỉ để cho nàng ra khỏi Đức Sang cung đến dự Khánh sinh yến này bình thường này." Kỳ Quý phi cười nhạt nói, mấy chữ này vừa nói xong, hàm xúc ý tứ. Hôm nay là Khánh sinh yến của Hiền phi, Kỳ Quý phi lại nói đây chỉ là tiệc của người bình thường, đây là không đem Hiền phi để trong mắt.
Ngạn phi nghe xong lời này cũng chỉ cười cười, chính mình quả nhiên không còn trẻ, Kỳ Quý phi này ngược lại có vài phần giống mình lúc trẻ, đều muốn đem tất cả mọi thứ giẫm dưới chân, đứng ở nơi cao nhất trong hậu cung. Nhưng mà không ngờ năm đó Đại Yến Đế lúc vừa đăng cơ lại nghe lời Thái hậu cưới Hoa Lê Nguyệt dòng chính nữ của Hoa Đại Tướng quân làm Hoàng hậu. Mọi người đều biết vị Tướng quân lúc trước ủng hộ Tiên Đế phế trưởng lập ấu, ủng hộ Nhị Hoàng tử Tề Thiên làm tân hoàng. Quả nhiên bất kể hiềm khích lúc trước a, Thái hậu lão nhân gia quả nhiên đã thành tinh.
"Ha ha, bản cung đến trễ, mọi người chớ trách a." Xa xa truyền đến tiếng Hiền phi cười nói. Hôm nay Hiền phi vấn Phi Thiên Kế, lại cài trâm vàng khảm hồng ngọc cùng trâm ngọc tua rua, tai mang khuyên tai điểm thuý vàng, một thân cung trang vàng óng ánh điểm theo hai dải tua dải theo thân váy, trang phục thập phần phú quý lấn át tất cả mọi người.
Kỳ Quý phi ánh mắt trầm xuống, Hiền phi này ăn mặc như vậy là để cho ai xem, không phải hôm nay là vinh quang của nàng ta sao, ha ha, quả nhiên tự biết lượng sức mình.
Hôm nay là sinh thần của Hiền phi, đương nhiên chúng phi tần đều đứng dậy chúc mừng, tràng diện này nhất thời náo nhiệt vô cùng.
"Hiền phi lại để cho chúng ta chờ." Ngạn phi cười nói.
"Hoá ra là Ngạn phi tỷ tỷ, muội muội sớm nghĩ tới Ban Mai cung ngồi một lát, chỉ là gần quả thực quá bận rộn, tỷ tỷ chớ trách ta nha." Hiền phi cười đáp. Không thể không nói, Hiền phi là một mỹ nhân, trang phục lại lộng lẫy tinh xảo, cho dù là nữ nhân như nàng cũng nhìn nhiều vài lần.
Hiền phi vào chỗ của mình, các món ăn lần lượt được dâng lên, Hiền phi nhìn một bàn đầy các món phong phú, không khỏi cười nói với Kỳ Quý phi: "Hai ngày nay thật là vất vả cho Kỳ Quý phi rồi, qua mấy tháng nữa đến sinh thần của Quý phi, bản cung sẽ chuẩn bị thật tốt."
Kỳ Quý phi đang vui vẻ thì dừng lại, nhưng lập tức lại bày ra nụ cười thay thế, "Sinh thần bản cung cứ tuỳ ý mà làm, trong cung cũng không thể chịu được nhiều lần khánh sinh yến náo nhiệt như vậy, Hoàng thượng không thích xa xỉ, cũng sẽ không cho phép lặp lại." Lời này nghe vô cùng tự nhiên, đây là Kỳ Quý phi đang ám chỉ Hiền phi sinh thần quá mức xa xỉ, sau đó lại nhắc tới Hoàng thượng, lần này Khánh sinh yến của Hiền phi long trong như vậy bất quá để hoà hoãn tử khí ngột ngạt nơi hậu cung, có gì đáng để kiêu ngạo cùng khoe khoang?
Hiền phi sắc mặt lập tức tái đi, rất nhanh quét một vòng các phi tần khác, cười nói: "Bọn muội muội đều tuỳ ý dùng bữa đi, chớ có quá mức câu nệ, cứ tự nhiên như trong điện của mình là được."
Diệp Linh Sương cùng mọi người đồng dạng cười nói phải, nhìn phi tần ngồi ở bàn thứ nhất đã động thủ nàng mới nâng đũa. Cũng được, những món trân quý này rất lâu chưa ăn, khoé miệng tràn đầy vui cười. Hiền phi, ngươi gọi chúng ta là muội muội tốt, lại ngồi ăn cùng các phi tần không hề sợ gây thù hằn, vậy thì ngươi quá tự tin rồi.
Diệp Linh Sương đang muốn kẹp một miếng cá Hải Long ăn, còn chưa kịp vươn tay thì An Mỹ nhân ngồi bên cạnh che miệng lại nôn ra, mà nàng ta vừa cắn một miếng cá Hải Long xong, thấy vậy nhiều người liền đi đến xem.
"An muội muội, ngươi sao vậy?" Diệp Linh Sương vỗ vỗ lưng nàng ta, khoé mắt thì lại liếc về bàn của Ngạn phi kia, quả nhiên thấy Hiền phi Mạnh Hàm Ngọc ngẩn ngơ, trong lòng đã hiểu.
Kỳ Quý phi mặc dù không vui nhưng khoé miệng lại cười nhạt, phân phó người bên dưới, "Người đâu, còn không đỡ An Mỹ nhân tới Y Cục xem, có lẽ là chuyện vui rồi."