Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 42: An Mỹ nhân mang thai



Edit: Chang Phi

Beta: Nhã Quý Phi

An mỹ nhân được cung nhân của Kỳ quý phi đỡ ra khỏi yến tiệc náo nhiệt, đi đến thái y cục.

Ngạn phi cười sáng lạn: "Theo kinh nghiệm của bổn cung, An mỹ nhân sợ là đã có, ha ha. Hôm nay thật là song hỷ lâm môn, không nghĩ tới trong bữa tiệc sinh thần của Hiền phi muội muội lại có tin vui này, Hoàng Thượng mà biết nhất định rất cao hứng."

Lời này của Ngạn phi làm cho sắc mặt của Hiền phi càng thêm khó coi. Nàng hầu hạ Đại Yến Đế nhiều năm cũng không có thai, còn An mỹ nhân này tổng cộng mới hầu hạ được bốn năm lần liền mang thai! An mỹ nhân mang thai cũng không sao, dù sao phẩm cấp của nàng ta cũng không đủ tư cách nuôi dưỡng công chúa hoàng tử, nhưng tuyệt đối không nên phát hiện ra chuyện đó ở sinh yến của nàng!

Mọi người đều biết con nối dõi của Hoàng Thượng đơn bạc, trong hậu cung mới có một hoàng tử, hai công chúa. Mấy năm trước có một Quý cơ được Hoàng Thượng sủng hạnh qua một lần, cái bụng kia có chí tiến thủ liền mang thai. Lúc đấy Đại Yến Đế còn chưa có con, cho nên đặc biệt coi trọng cái thai này, về sau Quý cơ quả nhiên sinh hạ được một hoàng tử, chính là Đại hoàng tử, còn được gửi nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu Hoa Lê Nguyệt. Chỉ là, còn chưa được bao lâu Đại hoàng tử bị chết non, quý cơ kia thương tâm quá độ, không lâu sau bị trượt chân rơi xuống ao chết. Đây xem như là bí sử hậu cung, đám phi tần không dám nhiều lời, nhưng là đại bộ phận mọi người đều biết được. Việc này mặc dù mặt ngoài không liên quan tới Hoàng Hậu, thế nhưng mà ai cũng không rõ sao đứa nhỏ này lại trùng hợp bị chết non như vậy, việc này ở trong lòng Đại Yến Đế vẫn còn tồn tại chút khúc mắc với Hoàng Hậu đấy.

Cũng không lâu lắm, tiểu thái giám đưa An mỹ nhân đi thái y cục chạy chậm trở về, hồi bẩm với Kỳ quý phi: "Nương nương, An mỹ nhân được chẩn đoán đã mang thai hơn một tháng."

Lúc sau, lại cẩn thận liếc Kỳ quý phi rồi mới nói thêm một câu: "Là Tiết thái y giỏi nhất đến xem bệnh, không sai được."

Đôi mắt Kỳ quý phi hơi đổi, cười nói: "Ha ha, rất tốt, lập tức đi Thương Loan điện hồi báo Hoàng Thượng biết."

Vừa mới nói xong lại ngăn cản nói: "Vẫn nên chờ một lát đi, lúc này chắc Hoàng Thượng đang dùng cơm trưa, đợi một canh giờ nữa rồi đi."

"Vâng." Tiểu thái giám cung kính nói, đứng lui sang một bên.

"Đúng rồi, đã sắp xếp cho An mỹ nhân nghỉ ngơi thật tốt chưa?" Kỳ quý phi lại hỏi.

"Nương nương yên tâm, sau khi An mỹ nhân được chẩn đoán là mang thai, nô tài đã đưa An mỹ nhân trở về sườn điện Cam Tuyền cung rồi. Tiết thái y còn kê chút ít thuốc dưỡng thai, chắc nha hoàn bên cạnh của An mỹ nhân đã đi lấy thuốc rồi." Tiểu thái giám cẩn thận trả lời.

"Tốt, tốt, lát nữa sẽ có thưởng." Kỳ quý phi hài lòng cười nói, thái giám vội cúi đầu tạ ơn.

Một bàn tiệc rượu còn lại, mọi người ăn đều không thấy ngon, vui vẻ trên mặt Hiền phi cũng giảm bớt. Nói mấy câu chúc mừng xong, mọi người liền tản đi. Cuối cùng, Kỳ quý phi còn không quên bỏ lại một câu: "Tối nay mọi người lại tới đây, bổn cung đã sắp xếp một sân khấu kịch."

Mọi người cười yếu ớt đáp lời, đợi mấy phi tần phẩm cấp cao đi trước, bọn người Diệp Linh Sương mới dần dần theo sau rời khỏi.

Đêm nay mấy vở diễn trên sân khấu kịch đều là chuẩn bị cho sinh thần của Hiền phi, nhưng xem ra lại có chút biến đổi rồi.

An mỹ nhân có thai, đây mới là chuyện đáng giá để ăn mừng. An mỹ nhân giọng khách át giọng chủ như vậy, không biết Hiền phi sẽ cảm thấy như thế nào? Diệp Linh Sương nhếch môi, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua Ngạn phi đi ở đằng trước, khóe miệng càng thêm mấy phần vui vẻ, quả nhiên mấy ngày này Ngạn phi sống rất thoải mái rồi. Nếu có bản lĩnh như vậy, sao không ngồi lên ghế Thục phi đi? Sợ là ngươi đã sớm nhìn chằm chằm vào vị trí tứ phi kia rồi phải không? Nhưng thật tiếc, cuối cùng ngươi cũng già rồi, cần gì phải tranh cùng một đám người mới, cứ an phận như vậy là được. Nếu ngươi vẫn dã tâm bừng bừng như trước kia thì đừng trách ta không nhớ đến tình cảm ngày xưa...

Lúc Lý Phúc Thăng đi qua bẩm báo sự tình, Đại Yến Đế vừa dùng xong bữa trưa không bao lâu, đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Lý Phúc Thăng nhỏ giọng gọi: "Hoàng thượng."

Nếu là chuyện khác hắn còn có thể lui lại, nhưng chuyện lớn như vậy vẫn nên sớm nói ra thì hơn.

Đại Yến Đế chậm rãi mở mắt, ngồi dậy: "Chuyện gì?"

Lý Phúc Thăng hạ thấp thanh âm, trả lời: "Vừa rồi Kỳ quý phi sai người tới thông báo, nói là... Nói là Cam Tuyền cung An mỹ nhân được chẩn là đã mang thai được tầm một tháng." Càng nói đến đoạn sau, Lý Phúc Thăng càng thêm lo lắng.

Đại Yến Đế hơi sững lại một lát, hai mắt nheo lại: "Lý Phúc Thăng, không phải trẫm đã nói mỗi lần xong việc đều phải đưa qua một chén thuốc bổ sao, ngươi coi lời trẫm nói là gió thoảng bên tai?"

Lời nói tuy rất bình thản, nhưng Lý Phúc Thăng biết lúc này Đại Yến Đế đang vô cùng tức giận, liền quỳ rạp xuống mặt đất: "Hoàng thượng thứ tội. Nô tài chắc chắn là mỗi lần đều sai người đưa thuốc bổ đi, mấy lần trước đều thấy An mỹ nhân rất nhu thuận, tự mình uống hết. Về sau nô tài liền không nhìn chằm chằm vào nữa, nào có thể đoán được..." Lý Phúc Thăng cúi đầu, tự biết việc này là sai lầm của hắn, thấy bình thường An mỹ nhân kia đều mang một bộ dáng hồn nhiên, không nghĩ tới sẽ vụng trộm đổ thuốc bổ đi. Quả nhiên, nữ nhân trong hậu cung đều không thể khinh thường, là hắn nhất thời đã quá chủ quan.

"Được rồi, ngươi đứng lên đi, lát nữa mang chút ít thuốc bổ an thai qua đó." Đại Yến Đế thản nhiên nói một câu.

Trong nội tâm Lý Phúc Thăng có hơi hồ nghi nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đứng lên lui sang một bên.

Đại Yến Đế đã ngồi lại nhuyễn tháp duyệt tấu chương, trong ánh mắt buông xuống loé lên tia tinh quang, trong lòng cười lạnh một tiếng. An mỹ nhân quả thật là càng ngày càng lớn mật rồi, bất quá, hắn cũng không ngại thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của nàng.

Lúc biết Lý Phúc Thăng mang thuốc bổ và đồ ban thưởng của Hoàng Thượng đến Cam Tuyền cung, Hiền phi tức giận gạt cả bàn đồ vật xuống đất. Mà An mỹ nhân đang nằm trên giường thì lại cười vui sướng, nàng có thai! Nàng mang thai đứa trẻ của Hoàng Thượng!

Lúc Lý Phúc Thăng đối mặt với An mỹ nhân, sắc mặt của hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn truyền ý chỉ của Hoàng Thượng, để cho nàng dưỡng thai thật tốt. An mỹ nhân sau khi nghe được càng thêm cao hứng, xem ra Hoàng Thượng rất thích đứa bé này. Nhưng là, Đại Yến Đế cũng chỉ sai Lý Phúc Thăng đưa đồ đến, chính bản thân hắn lại không tới thăm, An mỹ nhân vẫn thấy có chút thất vọng.

Sau khi Diệp Linh Sương trở lại Trường Nhạc cung, Vân Kiều đã biết được tin tức An mỹ nhân mang thai, sắc mặt có chút lúng túng.

"Nương nương, bụng của An mỹ nhân cũng không chịu thua kém, mới mấy lần như vậy liền mang thai." Ngữ khí của Mặc Nguyệt có vẻ rất khó chịu, Bội Hoàn cũng không cao hứng, chỉ có Vân Kiều trầm mặc không nói gì.

Diệp Linh Sương thản nhiên nhìn Vân Kiều đang cúi đầu: "Vân Kiều, ngươi thấy thế nào?"

Vân Kiều hơi cả kinh, không nghĩ tới chủ tử chủ động hỏi nàng, suy nghĩ một lát mới đáp: "Hồi nương nương, nô tỳ lại cảm thấy lúc này An mỹ nhân mang thai cũng không phải là một chuyện tốt."

Lời này vừa nói ra, Mặc Nguyệt và Bội Hoàn đều nghi ngờ nhìn về phía nàng.

Diệp Linh Sương cười nhẹ: "Ngươi nói ta nghe một chút xem."

"Hôm nay vốn là sinh nhật của Hiền phi, vào lúc này An mỹ nhân lại phát hiện có thai. Cho dù An mỹ nhân là người của Hiền phi, Hiền phi cũng không chịu được cảnh bị người khác tát vào mặt như vậy. Còn nữa, thân phận An mỹ nhân thấp kém, cho dù có thai, đến lúc sinh hạ hoàng tử hoặc công chúa cũng không thể tự mình nuôi dưỡng. Nếu hoàng tử hoặc công chúa được ôm đến chỗ kẻ khác, người làm mẹ ruột như nàng phải cố gắng lắm mới có thể chịu đựng." Vân Kiều chậm rãi nói, sắc mặt bình tĩnh.

Diệp Linh Sương cười ra tiếng rồi đột nhiên dừng lại: "Đâu chỉ đơn giản là cố hết sức chịu đựng như vậy, ngươi cho rằng Hiền phi sẽ để cho nàng ấy thuận lợi sinh hạ đứa bé sao?" An mỹ nhân này vẫn quá ngốc, nàng cho rằng có đứa bé thì thân phận của nàng cũng sẽ cao lên? Cho dù nàng may mắn bảo vệ được đứa trẻ trong bụng, nhưng trong mười tháng hoài thai lại không thể thị tẩm, đến lúc đó Hoàng Thượng sớm đã quăng mỹ nhân này sang một bên, nếu có cũng chỉ là thoáng nhớ đến đứa bé trong bụng nàng mà thôi. Còn nữa, lỡ như sinh con mà thân thể xảy ra việc gì bất trắc thì không tốt, đến lúc đó cũng đừng mong được Hoàng Thượng sủng ái, đứa trẻ thậm chí cũng không còn là của ngươi nữa."

Nghe những lời này, ba người kể cả Vân Kiều đều đổi sắc mặt, sau đó lại giả bộ như không có việc gì xảy ra, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng đại khái đã hiểu rõ ngọn nguồn. Nếu như vậy, hiện tại chủ tử cũng không thích hợp để mang thai, phẩm cấp vẫn quá thấp, phải là chủ một cung mới có quyền được nuôi dưỡng hoàng tử công chúa. Mấy người bọn họ không khỏi cảm thán trong lòng: Chủ tử của các nàng khi nào mới chịu bộc lộ tài năng?

Diệp Linh Sương nghỉ ngơi xong liền tùy ý xem sách. Vân Kiều đã đổi sách thuốc cây hồng bì lần trước, mượn tới một quyển khác. Tiết thái y vốn tưởng là phi tần hậu cung nào đó đang nhàm chán nên mới cho mượn một quyển sách thuốc vô dụng kia, nào ngờ nha đầu lần trước lại một lần nữa đến tìm hắn. Tiết thái y nghĩ, có lẽ vị chủ tử này thực sự hứng thú với sách thuốc, liền nghiêm túc cho mượn một vài quyển. Diệp Linh Sương lật từng tờ một, mỗi lúc bàn tay lật giấy dừng lại ở một trang sách, đôi mắt lại loé lên, một lát sau mới lật sang trang khác.

Xem được hồi lâu, tiểu thái giám chỗ Kỳ quý phi mới tới Trường Nhạc cung bẩm báo, nói sân khấu kịch đã chuẩn bị tốt, gánh hát Hồng Viên cũng đã đến đông đủ. Diệp Linh Sương tất nhiên không dám chậm trễ, liền bước lên liễn đi đến Lê Lạc Viên.

Sân khấu kịch bày ở một khoảng đất trống trong Lê Lạc Viên, bên dưới đài đã dọn bàn dựa theo vị trí. Kỳ quý phi cùng Hiền phi đang ngồi đợi mọi người. Diệp Linh Sương tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống, vừa vặn ở hàng thứ hai cách chỗ Hiền phi không xa. Không bao lâu sau, các phi tần cũng lục đục kéo đến.

"Hiền phi, hôm nay chính là thọ tinh của ngươi, tập hát này tất nhiên phải giao cho ngươi, ngươi tới chọn mấy bài đi." Kỳ quý phi cười nói, giao tập hát vào tay Hiền phi.

Hiền phi thoải mái cười cười: "Bổn cung cũng không hiểu những thứ này, Kỳ quý phi là người tinh thông, không bằng ngươi chọn đi." Sau đó lại đưa tập hát trở về chỗ cũ.

Đôi mắt hoa đào của Kỳ quý phi nhướn lên, cũng không hề từ chối, lúc này mới cười nói: "Nếu thế, để bổn cung làm thay cũng được." Nàng tùy ý xem một lượt, chọn lấy mấy bài rồi chỉ cho thái giám ở bên cạnh xem. Thái giám sau khi hiểu ý liền cung kính lui xuống.

Trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ bánh ngọt cùng dưa và trái cây. Diệp Linh Sương nhàm chán bóc mấy quả nhãn, nhưng thấy bánh ngọt ở bên cạnh cũng không tệ liền ăn thêm vài miếng.

"Ha ha, bánh ngọt Kỳ quý phi tỷ tỷ chuẩn bị coi như không tệ, ngon miệng đến cực điểm, bổn cung trước kia cũng chưa từng được ăn qua." Có người đã nói ra những lời Diệp Linh Sương muốn nói, nàng ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Phùng chiêu viện luôn lắm miệng kia.

Lời này vốn là lời nịnh nọt, lại làm cho khuôn mặt yêu mị của Kỳ quý phi trầm xuống. Ngon miệng, sao lại không ngon được! Vì muốn làm được bánh ngọt mà Hoàng Thượng ưa thích, nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Thế nhưng Hoàng Thượng chỉ nói một câu liền chia bánh ngọt cho mấy nữ nhân này ăn, thật đúng là không nể tình nàng dù chỉ một chút!

Chỉ chốc lát sau, rèm trên sân khấu mở ra, có con hát mặc đồ hóa trang bắt đầu hát lên, nhưng giọng điệu lại cực kỳ thê lương khiến người nghe không khỏi rơi lệ.

Hiền phi đen mặt, Kỳ quý phi, ngươi có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.