Lý Phúc Thăng tuyên chỉ xong liền trở về Thương Loan điện, lúc này Đại Yến Đế vẫn còn đang phê duyệt tấu chương. Thấy hắn đã về, Đại Yến Đế dừng bút, ngẩng đầu nhìn: "Hinh Quý tần có phản ứng gì không?"
Không đợi hắn đáp lại, Đại Yến Đế tiếp tục nói: "Chắc là vô cùng mừng rỡ?" Cặp mắt kia mang theo vài phần sắc bén khiến người khiếp sợ.
Lý Phúc Thăng suy nghĩ rồi cúi đầu nói: "Hồi Hoàng Thượng, mừng rỡ tất nhiên là có, nhưng nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng. Nô tài vừa tuyên chỉ xong, vẻ mặt Hinh Quý tần cực kỳ kinh ngạc, nói đúng hơn là khiếp sợ."
Đại Yến Đế nghe lời này, mí mắt cụp xuống, môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt không rõ là vui hay giận, hồi lâu mới thản nhiên nói: "Hôm nay phái người lưu ý chỗ Trường Nhạc cung bên kia."
Lý Phúc Thăng khẽ nâng đầu, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ thoáng qua, cuối cùng chỉ cong lưng, thấp giọng đáp: "Nô tài lĩnh mệnh."
Đại Yến Đế khẽ phất phất tay, hắn mới rón rén lui ra ngoài, phân phó người bên dưới chú ý canh chừng kĩ càng hơn.
Mà bên này của Diệp Linh Sương nhận được ý chỉ của Đại Yến Đế, ai nấy trong Trường Nhạc cung đều vui vẻ náo nhiệt hết một ngày. Phi tần liên tục kéo nhau đến chúc mừng, ngay cả Kỳ Quý phi cùng Hiền phi cũng phái người mang quà tặng đến. Thế nhưng ngoại trừ một người, chính là Quan Tiệp dư luôn luôn đối đầu với Diệp Linh Sương.
"Nương nương, hôm nay chúng ta thu được rất nhiều quà tặng." Bội Hoàn nói, mấy người còn lại đều là vẻ mặt mừng rỡ, ngược lại Vân Kiều thực bình thản, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đều thu lại hết." Diệp Linh Sương cười nhạt nói, nụ cười kia lại dường như có vẻ cố sức giả bộ bình thường, không đạt đến đáy mắt.
Cảnh tượng phong quang vô hạn, mỗi người đều đi qua nịnh nọt nhưng trong lòng lại ước gì mình sớm thất sủng, từ vị trí này lăn xuống vũng bùn.
"Nương nương, An Mỹ nhân ở Cam Tuyền cung đến đây." An Đức Tử đi vào truyền lời.
Diệp Linh Sương khẽ "A" một tiếng, cuối cùng nàng ta cũng đến, nàng chờ nàng ta đã được một lúc rồi. An Mỹ nhân này đang mang thai, thân mình chiều chuộng như vậy còn đến đây, cũng không biết mục đích của nàng ta là gì, chúc mừng nàng hay muốn khoe khoang với nàng?
"Mau mau mời An Mỹ nhân vào." Diệp Linh Sương suy nghĩ trong lòng nhưng ngoài miệng lại cười nói. Đợi đến lúc An Đức Tử ra cửa truyền lời, An Mỹ nhân mới nhẹ nhàng đi tới, cũng không dám tuỳ tiện như trước đây.
Diệp Linh Sương đảo mắt, nhìn về phía nữ nhân đang tới, thấy nàng ta vô ý thức đặt tay trên bụng, khoé miệng cười nhạt: "An muội muội mau ngồi xuống, hôm nay ngươi là người có thai, không thể đứng lâu." Lập tức nhìn Mặc Nguyệt, nói: "Còn không đỡ An Mỹ nhân ngồi xuống. Vân Kiều, ngươi mau đi lấy nệm êm cho An Mỹ nhân."
Lần trước hai người ngồi chung một chỗ, lần này Diệp Linh Sương dựa theo thân phận để An Mỹ nhân ngồi chỗ khác. Vui vẻ trên mặt nàng ta cũng không thay đổi, đỡ bụng ngồi trên ghế gỗ màu tím có nệm êm.
"Diệp tỷ tỷ hôm nay đã là Quý tần, muội muội nên tới chúc mừng, nhưng chẳng may thân thể có chút khó chịu nên mới chậm trễ, tỷ tỷ chớ trách tội." An Mỹ nhân thẹn thùng, tay phải vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình.
Diệp Linh Sương dời mắt khỏi vùng bụng bằng phẳng kia, cười: "An muội muội có phần tâm ý này là được rồi, vốn là ta nên đến Cam Tuyền cung thăm muội, không nghĩ rằng muội lại tới trước, làm ta thực áy náy."
An Mỹ nhân khẽ thở dài: "Muội muội nào dám, bất quá chỉ là có thai mà thôi, cũng không thấy được Hoàng Thượng xem trọng hơn trước bao nhiêu."
"An muội muội không được loạn ngôn! Bị người có tâm nghe được không hay." Diệp Linh Sương quát một tiếng này làm cho An Mỹ nhân kinh hãi kêu to, thân thể không khỏi run lên, cười mỉa nói: "Muội muội nhất thời lỡ lời, Diệp tỷ tỷ coi như gió thoảng bên tai là được."
"Ta đây đương nhiên sẽ không quan trọng, nhưng về sau lời này muội muội tuyệt đối không được nói ra ngoài." Diệp Linh Sương đối với Mặc Nguyệt nháy mắt, các nha hoàn này hiểu ý lập tức lui xuống, trong phòng hiện giờ chỉ còn nàng và An Mỹ nhân.
Diệp Linh Sương từ trên giường êm đứng dậy đi tới bên cạnh An Mỹ nhân, khom lưng nói nhỏ vào tai nàng ta: "Trong hậu cung này chính là mẹ vinh nhờ con, mà con nối dòng của Hoàng Thượng lại quá đơn bạc, chỉ có một Nhị Hoàng tử cùng hai Công chúa. Muội muội hiện có thai, không biết là nam hay nữ, bất quá cũng là mẹ đẻ của Hoàng tử hoặc Công chúa, trong hậu cung này còn ai dám coi khinh muội? Nếu sinh Hoàng tử mà còn là Hoàng tử có tiền đồ, muội muội cũng..." Chưa nói xong nhưng thấy ánh mắt An Mỹ nhân chợt loé, Diệp Linh Sương cười nhẹ, lui về chỗ cũ, vạn phần ưu nhã ngồi trên giường êm.
An Mỹ nhân động đậy môi, thấp giọng cười nói: "Tỷ tỷ nói đùa, muội muội chỉ hy vọng có thể thuận lợi, bình an mà sinh hạ long thai, cái khác đều không muốn cầu." Mặc dù nói như vậy nhưng trong mắt lại tràn đầy toan tính, dã tâm. Có thể làm Hoàng Thượng thương tiếc nhiều hơn tất nhiên là tốt, nếu hoàng nhi có chuyện gì đúng là dệt hoa trên gấm. Mặc dù hiện tại nàng ta chỉ là một Mỹ nhân nhưng nếu sinh được con trai, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ ban thưởng, nói không chừng quá cao hứng cũng có thể phong thành Tần.
"Muội muội có món đồ nhỏ, là vòng tay phỉ thuý, không biết tặng cho Diệp tỷ tỷ có tốt không?" An Mỹ nhân lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm nhỏ nhỏ à tinh xảo đưa Diệp Linh Sương.
Diệp Linh Sương vội vươn tay đỡ nàng ta, cười nói: "Không cần những thứ nghi thức xã giao này, An muội muội đến thăm ta trong lòng ta đã vui lắm rồi. Huống chi ta cũng nên tặng lễ vật cho muội muội, nay ngươi đã không còn giống như trước."
An Mỹ nhân vốn cũng cảm thấy lễ vật của mình không quá tốt, mà Hinh Quý tần cũng đã tỏ vẻ từ chối như vậy nên nàng vội vàng thu đồ trở lại, cười nói: "Nếu đã như vậy, muội muội cũng không câu nệ mấy thứ nghi lễ xã giao này nữa. Tỷ tỷ có rảnh thì đến Cam Tuyền cung ngồi chơi một lát, muội về trước, không làm trễ nãi thời gian dùng bữa tối của tỷ tỷ nữa."
"Cũng được, muội muội sớm nghỉ ngơi, dù sao cũng là người có thai. Mặc Nguyệt!" Diệp Linh Sương hướng ngoài cửa hô.
Mặc Nguyệt vội vàng đến gần nàng: "Nương nương có gì phân phó?"
"Đỡ An Mỹ nhân đi ra ngoài, nói Châu Ngọc đi đường cẩn thận, chớ làm cho chủ tử mình va chạm."
Mặc Nguyệt sững sờ, cúi đầu nói: "Nô tỳ đã hiểu." Đến đỡ An Mỹ nhân ra ngoài cửa điện, sau đó lại tinh tế dặn dò Châu Ngọc một phen rồi với quay về trắc điện. Vân Kiều cùng Bội Hoàn cũng đi theo vào.
Diệp Linh Sương ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm ngoài cửa, giống như An Mỹ nhân vẫn còn đang đứng ở đó, ánh mắt xuyên thấu nhìn về phương xa. Nàng muốn làm cho An Mỹ nhân kỳ vọng thật nhiều vào cái thai này, rồi lại không cẩn thận làm mất đi. Do đó từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, khiến nàng ta trở thành điên khùng, như chó sủa loạn, gặp người nào cắn người đó.
---
Lưu Vân cung.
Sắc mặt Hiền phi không tốt lắm, cười lạnh nói: "Hinh Quý tần này quả thật có bản lĩnh. Mới mấy tháng ngắn ngủi thôi đã bò lên được phân vị Tam phẩm Quý tần, trước kia bản cung đã coi thường nàng ta rồi."
Cẩm Vũ cùng Gấm Ngọc đứng bên cạnh không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu im lặng lắmg nghe.
"Cẩm Vũ, bản cung sai ngươi mang cuộn gấm thêu hoa nhỏ nạm vàng đến tay Hinh Quý tần, ngươi đã đưa đi chưa?" Hiền phi đột nhiên thu lại nét cười lạnh, nhàn nhạt hỏi.
"Hồi nương nương, nô tỳ không dám chậm trễ, đã sớm đưa qua rồi ạ. Hinh Quý tần cũng cười nhận lấy, còn bảo nô tỳ chuyển lời cảm ơn đến nương nương." Cẩm Vũ vội vàng đáp.
Hiền phi lúc này mới lộ vẻ tươi cười, Hinh Quý tần kia cùng hoa nhỏ trên vải gấm đồng dạng, bộ dạng nàng ta làm sao so được với mẫu đơn xinh đẹp, còn kém xa lắm! Nàng ta làm gì có tư cách tranh giành ở hậu cung? Cũng không nhìn xem kết cục của Uyển Quý tần, bản lĩnh của Hinh Quý tần chỉ đến như vậy thôi, cho dù lấy cái thân phận đê tiện đó ra thì sao, cũng không cách nào vượt qua nổi Tam phẩm. Về phía Hoàng Thượng, cũng chỉ là ngài cảm thấy mới mẻ thôi.
"Cẩm Vũ, Gấm Ngọc, cùng bản cung ra ngoài đi dạo một lát, ở Lưu Vân cung này lâu nên có chút mệt mỏi." Hiền phi đưa tay ra, ngáp một cái, chậm rãi đứng lên. Váy dài sát đất, theo chuyển động của bước chân mà uốn lượn, hai nha hoàn theo sát phía sau.
Vốn Hiền phi chỉ định tuỳ ý đi dạo một chút, không ngờ gặp được An Mỹ nhân. Hôm nay thân thể An Mỹ nhân được chiều chuộng lắm, ngay cả thỉnh an cũng được Hoàng thượng miễn cho.
"Ơ, đây không phải là An Mỹ nhân sao, mấy ngày nay thân thể có tốt không?" Hiền phi mở lời nói chuyện với An Mỹ nhân đang muốn tránh né.
Tay An Mỹ nhân vô ý thức che bụng, đối với Hiền phi hơi khuỵu gối hành lễ: "Tần thiếp gặp qua Hiền phi. Mấy hôm nay thân thể thiếp vẫn tốt, làm phiền nương nương lo lắng." Cùng Hiền phi chung đụng nhiều ngày, An Mỹ nhân biết rõ vị chủ nhân này không phải đèn cạn dầu. Nếu là nàng ta có ý đồ đối với bụng của mình, sợ là mình sẽ không có chỗ tốt, mọi lúc mọi nơi đều phải phòng bị.
"Nếu rảnh rỗi thì nên ngồi nghỉ ngơi trong điện đi, lỡ như ở trên đường không cẩn thận va chạm cái gì thì không hay rồi." Hiền phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua vùng bụng bằng phẳng ấy làm cho An Mỹ nhân kinh hoảng.
"Ngươi là một hạ nhân, thấy chủ tử ăn mặc đơn bạc ra ngoài ngươi cũng không cản. Lỡ may không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, làm ảnh hưởng đến long thai trong bụng thì sao? Ngươi có mấy cái đầu để chém hả?!" An Mỹ nhân còn đang thấp thỏm, đột nhiên Hiền phi nhìn về thiếp thân nha hoàn Châu Ngọc ở sau lưng An Mỹ nhân mà trách mắng.
Lời này vừa nói xong, hai chân Châu Ngọc mềm nhũn, quỳ trên mặt đất: "Hiền phi nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi! Lần sau nô tỳ chắc chắn sẽ hầu hạ chủ tử mặc nhiều quần áo hơn khi ra ngoài."
"Vậy thì tốt, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, bản cung không xử phạt nữa, đứng lên đi." Hiền phi liếc nhìn nàng ta, tỏ vẻ khoan thứ sau tư thái cao ngạo. Cũng không vì một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến sự rộng lượng, đoan trang của mình. Đây chính là Hiền phi.
"Nô tỳ tạ ơn nương nương!" Châu Ngọc vội vàng quỳ trên mặt đất khấu đầu một cái.Đợi Hiền phi từng bước đi xa, An Mỹ nhân mới thu hồi ánh mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nhưng trong mắt là hận ý không che dấu chút nào. Làm sao nàng không nghe ra thâm ý trong lời nói của Hiền phi, chính là giễu cợt nàng có thân phận đê tiện, dù có mắc phải phong hàn chết cũng không đáng tiếc! Được lắm Hiền phi, ngoài mặt thì cười cười nói nói, bên trong lại ẩn chứa dao nhọn.
"Châu Ngọc, đi!" An Mỹ nhân tức giận trừng phía xa xa một cái rồi theo đường cũ trở về.
Hiền phi đi xa, khoé miệng nở một nụ cười trào phúng, loại người không có thân phận địa vị như nàng ta cũng muốn cùng nàng đấu? Quả thật không biết tự lượng sức. Cho dù có thể sinh hạ long thai thì sao, đứa bé kia cũng không đem lại lợi ích gì cho nàng ta. Chẳng bằng nàng giúp nàng ta một lần, giảm đi sự thống khổ của việc hoài thai mười tháng!
Đang trầm tư chợt nghe xa xa truyền đến thanh âm của hài đồng đang chơi đùa. Hiền phi ngẩng đầu nhìn thì thấy Nhị Hoàng tử Minh Hiên vừa tròn năm tuổi đang cầm trong tay mấy hòn đá cuội thực đẹp mắt, chơi đến cao hứng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia làm cho người ta nhìn liền muốn cắn một cái.
"Mấy cục đá kia nhìn cũng thật đẹp mắt." Hiền phi thản nhiên nói.
"Nô tỳ nhớ hình như là ngoài cửa Thuỷ Ngọc cung có một con đường mòn lót đá nhỏ giống thế này." Cẩm Vũ cúi đầu trả lời một câu.
"A? Thì ra là như vậy." Hiền phi đột nhiên nhếch miệng cười, ánh mắt lẳng lặng nhìn mấy cục đá nhỏ đang bị nắm sít sao trong lòng bàn tay hồng hào của Nhị Hoàng tử. Nếu những tảng đá sạch sẽ này không cẩn thận rơi ở nơi không nên rơi, như vậy cũng thật là không hay.