Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 75: Chọc giận thái hậu



Edit: Chiêu Tần

Beta: Tâm Quý tần

"Trương Tử Nghi, xem ngươi làm cái chuyện tốt gì đi. Ngươi coi lời trẫm như gió thoảng bên tai phải không?" Đại Yến Đế vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử đang quỳ trên mặt đất.

"Hoàng Thượng, thuộc hạ chắc chắn không phải Trường Nhạc cung để lộ tin tức!" Ngữ khí Trương Tử Nghi khẳng định chắc chắn mà nói, mấy ngày qua vì sợ tin tức bị tiết lộ, hắn đã cử rất nhiều thị vệ giám sát Trường Nhạc cung. Mấy hạ nhân đó, từ kẻ hầu hạ chủ tử cho đến nha hoàn thô sử đều rất ngoan ngoãn, không ra khỏi cung nửa bước, càng đừng nói tới việc để lộ tiếng gió. Vậy thì chỉ có một khả năng, là người sau lưng thích khách kia cố ý tiết lộ tin tức, muốn dồn vị ở Trường Nhạc cung kia vào đường chết.

Đại Yến Đế đương nhiên biết việc này không phải do Trương Tử Nghi, nhưng một bụng tức giận lại không có chỗ phát tiết, nên đành xin lỗi hắn vậy. Đám nữ nhân hậu cung kia lúc nào cũng không an phận!

"Lý Phúc Thăng, truyền lệnh của trẫm, kẻ nào dám đặt điều, nói xằng nói xiên để gây sự thì lập tức kéo xuống đánh năm mươi đại bản." Đại Yến Đế đột nhiên ra lệnh cho Lý Phúc Thăng nãy giờ vẫn đang đứng yên một bên.

"Nô tài tuân chỉ." Lý Phúc Thăng vội vàng đáp, rồi lui ra khỏi Thương Loan điện.

"Trương thị vệ, tra, tiếp tục tra cho trẫm!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Trương Tử Nghi đáp, nhưng trong lòng lại rối bời, nữ nhân trong hậu cung này, người ghen tị Hinh phi đâu có ít. Mấy ngày qua, hắn đều gắt gao theo dõi nhưng cũng không phát hiện được người hạ thủ. Nhiều ngày nay, hắn nhìn Thuỷ Tích cung cùng Trường Nhạc cung đi lại, nhưng ngay cả nửa dấu vết cũng không phát hiện được, chớ nói chi những chuyện khác. Tên thích khách kia thật sự là một con cáo già, mọi chuyện đều làm hết sức cẩn thận.

Được lệnh, Trương Tử Nghi liền bắt đầu điều tra từ các thái giám hầu hạ trong cung, lại tìm thêm vài tên thị vệ nhanh nhẹn để để mắt nơi các thái giám, cung nữ ra vào nhiều thật âm thầm, cẩn thận. Rồi sau đó cũng nhờ có ý chỉ của Hoàng Thượng, lời đồn đó dần dần chìm xuống, nhưng trong lòng người khác nghĩ gì thì lại chịu, không quản được.

Phúc Thọ cung.

Khi Đại Yến đế phất tay áo mà đi, tay Thái Hâu lại không ngừng lần chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay, huyết sắc trên mặt từ xanh trắng mới dần dần khôi phục lại.

"Lúc này, Hoàng Thượng đang quá mức tức giận, nương nương vẫn nên bỏ qua thì hơn, việc mang thai rất quan trọng, người không cần vì một ít việc nhỏ này mà phá hủy tình cảm mẹ con." Lạc Mai thấy Thái Hậu tức giận trong lòng bèn an ủi nói.

Nghe lời này, Thái Hậu hừ mạnh một tiếng: "Tình cảm mẹ con? Ngươi làm như ai gia không biết, trong lòng hoàng đế chỉ coi tiện nhân Liên phi kia là mẫu thân mình, cũng không biết rốt cuộc là ai nuôi hắn khôn lớn!"

Lạc Mai thở dài trong lòng, không đáp lại. Thực ra Đại Yến đế tuy chỉ được Liên phi nuôi nấng bảy năm, nhưng đoạn thời gian ngắn ấy lại đúng là khoảng thời gian tình cảm một người trở nên phát triển, đặc biệt là hài tử trong nhà đế vương. Sau khi Liên phi mất, Tề Thiên Hữu được Phùng hoàng hậu nuôi dưỡng, khi đó Tề Thiên Hữu đã bắt đầu chương trình học của một hoàng tử, được đưa vào Hoàng tự của Đại Yến quốc, Tề Thiên Hữu đương nhiên phải vào Trọng Thanh cung, Phùng hoàng hậu và hắn càng hiếm gặp nhau, mỗi ngày Tề Thiên Hữu đều dựa theo theo lẽ thường mà đến thỉnh an hoàng hậu. Như vậy thì hai mẹ con làm sao có thể bồi dưỡng tình cảm?

"Lạc Mai, đi Trường Nhạc cung gọi Hinh phi kia tới đây, nhớ tránh cơ sở ngầm của hoàng đế." Khi Lạc Mai đang trầm mặc, Thái Hậu đột nhiên lên tiếng.

Lạc Mai cả kinh, lĩnh mệnh rồi lui ra ngoài, đi lại mấy vòng, tránh tới né lui mới tới Trường Nhạc cung. Nhưng hiện tại thủ hạ của Trương Tử Nghi ở chỗ này quá nhiều, Lạc Mai tự biết không thể tránh khỏi, việc bị phát hiện bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Diệp Linh Sương không nghĩ tới, người thiếu kiên nhẫn trước lại là Thái Hậu, bèn khách khí nói với nữ nhân trước mắt: "Lạc Mai cô cô vất vả, bản cung đi theo cô cô vậy."

Lạc Mai cũng được coi là lão nhân trong cung, gặp Hinh phi khách khách khí khí đối với mình, lại không hề cố gắng nịnh nọt, trong lòng cảm thấy dễ chịu, bèn nói một câu, "Hinh phi yên tâm, Thái Hậu chỉ là muốn gặp Hinh phi một lần, không có chuyện lớn gì."

Diệp Linh Sương liền cười, "Làm phiền cô cô."

Diệp Linh Sương theo Lạc Mai ra Trường Nhạc cung mới không bao lâu, Mặc Vân liền vội vàng ra cung. Vân Kiều cùng Bội Hoàn ở lại chờ, trong lòng thì tràn đầy run sợ.

Vào Phúc Thọ cung, Diệp Linh Sương cung kính hành lễ, nhưng người ngồi ghế chủ vị hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, nàng liền phúc thân: "Nô tì gặp qua Thái Hậu." Diệp Linh Sương lặp lại lần thứ hai.

Đợi một hồi lâu, rốt cục mới nghe Thái Hậu thản nhiên cho cho miễn lễ, đùi Diệp Linh Sương run lên một chút nhưng không dám nói ra nửa câu, nếu nàng bị phát hiện, không chừng sẽ bị răn dạy, đành chậm rãi đứng lên, lui sang một bên.

Thái Hậu khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Ngươi đến gần một chút, ai gia muốn nhìn một cái."

Diệp Linh Sương nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu bước nhanh đi qua, lễ nghi cử chỉ đoan trang, làm cho người ta không thể nào soi mói.

"Ngẩng đầu lên."

Diệp Linh Sương nghe lời liền ngẩng đầu, chống lại nàng là một đôi chứa đầy căm hận, đây coi như là lần đầu tiên nhìn thấy Thái Hậu lộ ra biểu tình này trước mặt mình. Trong lòng cười một tiếng, quả nhiên, khi thay đổi túi da, thay đổi thân phận, người trước mặt cũng liền thay đổi biểu tình.

"Chậc chậc, quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khó trách hoàng đế che chở ngươi như thế. Hinh phi ngươi cũng có bản lĩnh nhỉ, khiến hoàng đế vì ngươi mà tức giận với ai gia, tốt, tốt, tốt lắm!". Thái Hậu đột nhiên nắm cằm của nàng, cười lạnh, gằn một tiếng, nói.

"Nô tì tuyệt đối không dám, Thái Hậu lo lắng quá nhiều rồi ạ." Diệp Linh Sương hơi lui về phía sau, cúi đầu nói. Năm ngón tay nắm cằm khiến nàng có chút đau.

"Nhớ rõ những gì ai gia nói với ngươi lúc trước không? Nếu ngươi ở cung của ngươi an phận thủ thường, ngoan ngoãn làm Hinh phi, ai gia cũng không thèm quản mấy cái động tác nhỏ của ngươi, nhưng ngươi lại dám đánh chủ ý lên Hoàng tôn của ai gia. Có bầu rồi, liền lớn gan mà lên mặt phải không? Nếu ai gia muốn cái thứ trong bụng ngươi chẳng là cái gì thì nó chắc chắn sẽ không là cái gì."

"Hồi Thái Hậu, nhị hoàng tử gặp chuyện không may không có quan hệ gì với nô tỳ, là có người muốn vu hãm, làm hại nô tì. Thái Hậu nhìn rõ mọi việc, xin người đừng nghe lời tiểu nhân nói." Diệp Linh Sương trả lời, thanh âm run run, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng.

Thái Hậu vừa chuyển ánh mắt, bỗng dưng lại quét về phía nàng, khuôn mặt nghiêm khắc, "Ai gia mặc kệ trong lòng ngươi gảy bàn tính chuyện gì, lần này ai gia gọi ngươi đến, chính là muốn ngươi nhìn nhận rõ thân phận của mình. Cho dù hoàng đế sủng ái ngươi, ngươi cũng không nên có ý tưởng nào khác, ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện mẫu bằng tử quý, đến giờ, ai gia chỉ thừa nhận Minh Hiên là Hoàng tôn thôi."

Sắc mặt Diệp Linh Sương dường như lại trắng thêm mấy phần, cúi đầu nói: "Thái Hậu giáo huấn phải, nô tì sẽ ghi nhớ trong lòng."

Xem bộ dáng của nàng sợ hãi do bị chính mình dọa, Thái Hậu lúc này mới hơi hơi thả lỏng, hoàng đế không vui khi nàng quản việc này thế thì nàng liền mặc kệ, nhưng là cảnh cáo nàng ta thì vẫn có thể.

"Nô tài ra mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế ——" Bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm thỉnh an của một thái giám, khi nghe ngữ điệu thì liền biết là thông báo với người bên trong.

Chỉ trong chốc lát, cửa đã bị Đại Yến Đế đẩy ra, sau đó hắn bước nhanh vài bước, đến nơi, đầu tiên là nhìn chung quanh điện một vòng, thấy sắc mặt Hinh phi đang tái nhợt, khom người đứng, còn vẻ mặt Thái Hậu đoan chính, ngồi yên trước mặt nàng.

"Thái Hậu kim an." Đại Yến Đế vội vàng thỉnh an, sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: "Không biết Thái Hậu bỗng nhiên tìm Hinh phi đến là có chuyện gì, thân mình Hinh phi không tiện, hành động không dễ dàng, trẫm đã miễn cho nàng việc thỉnh an Thái Hậu mỗi sớm, Thái Hậu lại phái hạ nhân đến Trường Nhạc cung triệu nàng đến là có chuyện gì không?" Dứt lời, ánh mắt lại tức giận nhìn Lạc Mai đang đứng bên cạnh một cái.

Thân mình Lạc Mai run lên, đầu càng cúi thấp. Hổ phụ không sinh khuyển tử, Đại Yến Đế hôm nay lại càng giống tiên hoàng hơn.

"Đây là thái độ mà hoàng đế nên có đối với ai gia sao? Như thế nào? Chẳng lẽ sợ ai gia ăn thịt nàng ta sao?" Thái Hậu nghe Đại Yến Đế khẩu khí như đang chất vấn, tức giận vốn nghẹn trong lòng liền bộc phát.

"Trẫm nào dám, chỉ là thủ đoạn của Thái Hậu khiến trẫm thật không dám khen tặng, trẫm đương nhiên sẽ không dám để Hinh phi đang hoài thai Hoàng nhi của trẫm ở Phúc Thọ cung của Thái Hậu quá lâu." Đại Yến Đế lập tức giải thích.

Giải thích này lại càng khiến Thái Hậu trợn tròn mắt, lấy tay chỉ vào hắn, đầu ngón tay bởi vì giận dữ mà run run, âm thanh lại cao hơn vài phần, "Ngươi là muốn ai gia tức chết mới chịu vừa lòng phải không?!"

"Trẫm thân là con, đương nhiên không dám làm việc bất hiếu đến bậc này. Cẩu nô tài, đứng đó làm gì hả? Còn không nhanh đi thỉnh thái y, nếu thân mình Thái Hậu không khoẻ, trẫm sẽ lập tức chuyển nhà cái đầu của ngươi!" Đại Yến Đế tức giận nói. Thái Hậu thích Lạc Mai hầu hạ bên người nhất, lúc này nội điện Phúc Thọ cung chỉ còn mình nàng ta là cung nhân, lời nói này Đại Yến Đế đương nhiên là nói cho nàng ta nghe. Thân mình nàng ta run lên vài cái, mới lên tiếng trả lời, chạy ra khỏi Phúc Thọ cung, đi Thái Y viện.

Đại Yến Đế nói một lời như vậy làm Thái Hậu tức giận đến đau ngực, trong nhất thời lại không nói nên lời.

"Nếu không còn chuyện gì, trẫm cùng Hinh phi liền cáo lui, Thái Hậu nên nghỉ ngơi sớm chút." Đại Yến Đế nói thêm một câu, liền túm cánh tay Diệp Linh Sương kéo ra ngoài.

Diệp Linh Sương bị hắn túm thì cánh tay có chút đau, không khỏi nhăn mày lại, đi nhanh một chút theo kịp bước chân hắn, nói: "Hoàng Thượng, thiếp không có việc gì."

Cước bộ Đại Yến Đế dừng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh giá, "Về sau ngoan ngoãn ở trong Trường Nhạc cung của ngươi, có chuyện gì cũng đừng đi, hiểu hay không?! Mặc kệ ai đến kêu ngươi đi, cũng không được đi, nói là ý chỉ trẫm!"

Diệp Linh Sương hơi giật mình, chậm rãi cúi đầu, "Thiếp đã biết..."

Đại Yến Đế lúc này mới bỏ cánh tay của nàng ra, ra lệnh cho Lý Phúc Thăng nãy giờ vẫn theo sát phía sau, nói: "Đưa Hinh phi hồi Trường Nhạc cung đi!"

"Nhưng Hoàng Thượng, người..." lời còn chưa nói dứt, Lý Phúc Thăng đã dừng lại, bởi vì lúc này Hoàng Thượng tuyệt đối là không thể chọc, vội vàng nhận lệnh, Lý Phúc Thăng liền nhỏ giọng nói với Diệp Linh Sương: "Hinh phi nương nương, thỉnh đi cùng nô tài."

Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế một cái, hành nửa lễ, phúc thân, sau đó đi về Trường Nhạc cung.

Đại Yến Đế cảm thấy tâm tình phiền chán trước nay chưa từng có, về Thương Loan điện rồi liền nằm trên nhuyễn ghế mà thở ngắn thở dài.

Không ai hiểu rõ thủ đoạn của Thái Hậu hơn so với hắn, vài sủng phi của phụ hoàng đang tốt lành, không hiểu sao lại không cẩn thận mà trượt chân, dẫn đến sinh non, làm phụ hoàng ghét bỏ,... mấy chuyện đó đều không thoát được có liên quan với nàng. Ngay cả mẫu phi của hắn... Nghĩ như vậy, hai tay Đại Yến Đế vô lực dựa vào hai bên tay ghế. Ngay cả lúc người chết, Phụ hoàng cũng không thèm nhìn người một cái, ngay cả hắn, sau năm bảy tuổi đó, cũng không được gặp lại người, người phải cô độc một mình, đợi một hồi lâu, cuối cùng, đợi đứa con duy nhất của mình ngồi lên ngôi cửu ngũ, người lại đi trước rồi.

Hắn hận, hận người kia, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu không có sự ủng hộ, duy trì của nàng ta, hắn căn bản không có khả năng đi lên ngôi vị hoàng đế. Nếu không phải nhờ dựa vào quan hệ với nàng ta, năm đó Hoa lão tướng quân Hoa Thi Vũ sao lại giữ phe trung lập trong cuộc đoạt đích đó chứ, càng sẽ không gả nữ nhi bảo bối mà lão hết lòng thương yêu cho hắn sau khi đăng cơ.

Nhưng, nếu không phải tại nàng ta, mẫu phi hắn sao lại rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy. Lúc ấy hắn còn quá nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, sau này mới điều tra rõ dần dần mọi chuyện trong đó, đương nhiên, khi biết được, trong lòng liền có lửa giận ngập trời, hừng hực thiêu đốt. Nàng ta gán cho mẫu phi một cái tội danh hết sức buồn cười! Rõ ràng nàng ta và Hoa Thi Vũ mới là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cùng ngoại thần thông dâm cũng là nàng ta mới đúng. Vì sao chỉ cần một phong thư nguỵ tạo thành thư từ thông dâm, phụ hoàng đã lập tức đem mẫu phi đánh vào lãnh cung, đây chính là tình yêu mà phụ hoàng dành cho mẫu phi? Buồn cười biết bao nhiêu, người mà phụ hoàng bảo luôn đặt trong lòng lại bị chính tay hắn nhốt vào lãnh cung, mỗi ngày một tiều tuỵ hơn mà chết!

Nếu nàng ta đã nhớ mãi không quên Hoa Thi Vũ, hắn liền cho nàng ta nếm thử tư vị giống như vậy. Phải, là hắn dụ dỗ một người bên cạnh Hoa Lê Nguyệt, tên là Tiêu Trân, cung nữ đó đã trộm thư nhà mà Hoa Lê Nguyệt và phụ thân viết cho nhau, sau hắn lại sai người nhại lại chữ viết hoa thi vũ, giả thành một phong thư thông đồng với địch, lại sao chép ấn của hắn Hoa Thi Vũ, khiến cả một nhà hắn lưu đày biên quan, hắn không chỉ muốn kích thích Thái Hậu, mà hắn còn muốn lấy lại vật kia trong tay Hoa Thi Vũ. Phải biết, lúc xét nhà thân tín của hắn căn bản không có tìm được vật kia ở Hoa phủ. Hắn đương nhiên sẽ không để cho Hoa gia mang vật kia đi, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Lần này, dù là kẻ nào bày ra việc ám sát nhị hoàng tử thì Tề Thiên Hữu hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha. Cuộc đời hắn ghét nhất là bị người khác tính kế. Ai là người dám tính kế hắn đây? Là Kỳ quý phi luôn nhìn chằm chằm hậu vị? Hay là Ngạn phi chưa bao giờ chịu an phận? Hay lại là Đức phi không có đầu óc kia? Ngay lúc Đại Yến Đế đang tập trung suy đoán, Trương Tử Nghi bỗng nhiên cầu kiến.

"Hoàng Thượng, sự việc có tiến triển, thần tra được một chút manh mối."

Đại Yến Đế cười lạnh một tiếng, sát ý lộ rõ trong mắt, "Nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.