"Nương nương, lần trước xem ra Hoàng Thượng thực sự tức giận, nếu không thì đã mấy ngày liền rồi đều không thấy đến Trường Nhạc cung." Bội Hoàn thấp giọng than phiền nói, cảm thấy không đủ, liền thêm một câu, "Đêm qua nô tỳ còn nghe nói Hoàng Thượng nghỉ ở chỗ Dương Tử cung của Trân tần, sáng nay lại ban thưởng không ngừng".
Diệp Linh Sương cười nhưng không nói, ngược lại Vân Kiều quét mắt nhìn Bội Hoàn, thấp giọng quở trách: "Bớt nói hai câu đi, đây không phải là cố tình khiến nương nương ấm ức sao?".
"Nếu bổn cung không có chút lòng dạ, trong lòng sớm đã tức giận, còn cần gì đợi tới bây giờ?" Diệp Linh Sương khẽ cười lắc đầu một cái, tay phải theo thói quen sờ bụng mình.
"Các ngươi chỉ nói bậy, ai nói trong lòng Hoàng Thượng không có nương nương nữa." Thúy Hoàn một bên đột nhiên xen vào nói.
"Ngươi làm sao biết được?" Bội Hoàn nghi ngờ nhìn nàng.
Thúy Hoàn ngừng một lát, tròng mắt lóe lóe, chân giậm một cái, "Dù sao nô tỳ chính là biết! Hoàng Thượng đau lòng nương nương mà".
Diệp Linh Sương nghiêng mắt nhìn nàng, khóe miệng chứa ý cười, "Tùy Hoàng Thượng đi, nghĩ tới từ nhỏ vẫn luôn là thân phận cao quý, cũng không ai dám đối nghịch hắn, mới dưỡng thành tính tình hỉ nộ vô thương như hiện giờ. Hắn còn cáu kỉnh với bổn cung, bổn cung còn có thể một mực tưởng nhớ sao, khiến bổn cung cảm thấy mình đang ở cùng với một đứa trẻ vậy.".
"Phốc ~" Bội Hoàn che miệng không nhịn được cười một tiếng, "Nương nương, người đây là nhường nhịn Hoàng Thượng như một đứa trẻ sao?".
Diệp Linh Sương cũng mím môi một cái, khóe môi mang ý cười, "Nếu không nhường thì có thể làm sao? Hắn là vua một nước, nghe quen thì thuận tai, cũng không thích người khác không vâng lời hắn. Nhìn tính tình hắn nóng nảy, sớm muộn gì cũng đốt đến tâm can của hắn, đến lúc đó lại để hắn tiếp tục trêu chọc xem. Nếu bổn cung nói không đúng, hắn ôn hòa nói chuyện với bổn cung là được rồi, động một chút là nổi giận, đó không phải là trẻ con thì là cái gì?".
Nghe Hinh phi nói lời có vẻ than phiền và dung túng kia, mấy người rối rít hé miệng cười trộm.
"Vậy sau này nương nương phải bận tâm rồi, trong bụng một cái nhỏ, bên ngoài một cái lớn". Bội Hoàn cười nhẹ nói.
Thần sắc Diệp Linh Sương đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt quét qua mấy người, "Lời này vốn chỉ nên nói ở nội điện bổn cung là được, ở bên ngoài nhớ quản chặt miệng mình, cẩn thận bị người có lòng bắt thóp nghe được".
"Nô tỳ hiểu". Mấy người nhanh chóng đáp, ý cười trên mặt liền thu liễm lại.
Thương Loan điện
Đại Yến Đế nghe Lý Phúc Thăng nói xong chuyện âm thầm dò la được, liền liên tưởng tới Hinh phi mặt mày hớn hở khi ấy, lại không cẩn thận bật cười, sau đó giả vờ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Lý Phúc Thăng, ngươi ra ngoài trước, trẫm muốn yên tĩnh một chút".
Lý Phúc Thăng thấy rõ ràng giữa hai đầu lông mày hắn đều là vui mừng nhưng vẫn cố nén, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt cứng rắn không dám biểu hiện ra, vội đáp tiếng lui ra khỏi Thương Loan điện.
Lúc hắn bắt đầu bẩm báo, còn có chút bận tâm, không nghĩ tới Hinh phi lại nói ra lời đại ngịch bất đạo như vậy. Vốn tưởng Đại Yến Đế nhiều hoặc ít cũng có chút tức giận, vậy mà căn bản là hắn suy nghĩ nhiều, Hoàng Thượng nghe xong lời này nhưng lại vui vẻ a.
Hắn giống trẻ con? Đại Yến Đế dở khóc dở cười, rốt cuộc ai mới là đứa trẻ, nàng một đại tiểu nha đầu chưa qua mười sáu tuổi, lại dám nói hắn giống trẻ con? Còn nói hắn tính khí thối, hỉ nộ vô thường, vẫn là nàng nhường nhịn mình? Thật là nói bậy!
Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Đại Yến Đế nhướng nhướng mày, cũng không thể trách hắn nổi giận, nha đầu kia rõ ràng được sủng mà kiêu, lời gì cũng dám nói với hắn.
Thong thả thở dài, nằm ngửa trên ghế mềm, đột nhiên Đại Yến Đế cảm thấy mình phiền não ít hơn lúc trước rất nhiều, không cẩn thận liền nảy ra ý muốn đi Trường Nhạc cung. Nhưng nghĩ lại một chút, mình không thể quá nuông chìu nàng, trước lạnh nhạt thờ ơ nàng một đoạn thời gian rồi hẵng nói.
Cảm thấy suy nghĩ ổn thỏa rồi, khóe miệng mới chậm rãi câu lên, khá tự đắc.
Chợt nghĩ tới điều gì, Đại Yến Đế hơi ngồi dậy, hướng cửa điện gọi:"Lý Phúc Thăng, đi vào cho trẫm".
"Hoàng Thượng, không biết gọi nô tài có chuyện gì?" Lý Phúc Thăng khom người hỏi.
Mu bàn tay Đại Yến Đế chụp trên bàn, bộ dạng giả vờ nhàm chán hỏi một chút, "Lúc trước vừa qua sinh thần trẫm, lúc rãnh rỗi, ngươi đem sổ ghi chép sinh thần của hậu cung phi tần tới đây, trẫm tùy ý xem xem".
Lý Phúc Thăng chốc lát sợ run, trong lúc đang hồi phục tinh thần, thấy Đại Yến Đế đang liếc mắt nhìn mình, vội vàng nói, "Nô tài đi Nội vụ phủ lấy ngay".
Lý Phúc Thăng vội vã trở lại, Đại Yến Đế đã nghiêm trang cầm một quyển tấu chương xem. Nhưng Lý Phúc Thăng lại cảm thấy quyển tấu chương kia Đại Yến Đế đã xem qua rồi, ánh mắt kia mặc dù thẳng tắp nhìn chằm chằm tấu chương, nhưng lại giống như không nhìn gì cả.
"Đặt trên bàn cho trẫm". Đại Yến Đế nhàn nhạt nói, mắt nhìn thẳng. Lý Phúc Thăng còn chưa kịp lên tiếng, Đại Yến Đế đã lên tiếng trước một bước.
Lý Phúc Thăng tự nhiên nhanh chóng đặt sổ ghi chép sinh thần lên bàn, ở nơi tay của Đại Yến Đế có thể đụng tới, sau đó lui về đứng một góc trong điện, cúi đầu.
Đại Yến Đế vừa xem xong quyển tấu chương lúc trước, để tấu chương sang một bên, lấy sổ ghi chép sinh thần kia xem, đầu tiên tùy ý lật một cái, ánh mắt đột nhiên dừng ở nơi nào đó một chút, tiếp theo sau thì cứ thờ ơ xem tới cuối, càng lật càng nhanh, cuối cùng ném vào trong ngực Lý Phúc Thăng.
"Trẫm thấy gần đây sắp có mấy cái sinh thần sắp tới, đến lúc đón hết thảy đơn giản, tùy tiện bày một bàn tiệc rượu là được rồi, không nên quá phô trương lãng phí. Nữ nhân hậu cung này trẫm nuôi là có thể vì trẫm nối dõi tông đường, cũng không phải là tiểu thư yêu kiều". Đại Yến Đế nhàn nhạt nói.
"Nô tài hiểu rõ, đến lúc đó nhất định dặn dò nhiều hơn." Lý Phúc Thăng sắp xếp gọn gàng trang giấy trong sổ ghi chép bị Đại Yến Đế làm nhăn, vội đáp lại.
Đại Yến Đế nhàn nhạt ừ một tiếng, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Khi nào gần đến mùng bốn tháng ba năm nay thì nhắc nhở trẫm một tiếng".
"Nô tài nhớ kỹ".
......
Diệp Linh Sương ở trong điện bực bội đến phát hoảng, để Vân Kiều đi tới đi lui cùng mình ở Lê Lạc viên. Mới tới Lê Lạc viên không lâu, liền thấy trong đình đối diện một nữ tử phấn trang, nhìn dáng người xinh đẹp thanh thoát, đã biết là mỹ nhân chọc người trìu mến mà. Đợi nữ nhân kia càng đi tới gần, nụ cười của Diệp Linh Sương càng sâu thêm mấy phần.
"Đã lâu không gặp, Diệp muội muội, a, không đúng, hôm nay nên kêu một tiếng Hinh phi mới được". Liễu Lạc Đan nhìn nàng cười một cách tự nhiên, hôm nay thời tiết tháng mười đã hơi lạnh, nhưng nụ cười trên mặt kia vẫn kiều diễm như mẫu đơn tháng ba vậy.
"Hôm nay chỉ có hai người ta và người, Liễu tỷ tỷ không cần khách khí như vậy". Diệp Linh Sương cười một tiếng, trả lời.
Liễu Lạc Đan quen thuộc cầm tay nàng, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên kia, "Hậu cung tự có quy củ của hậu cung, sao có thể theo chúng ta được, Hinh phi hôm nay không như ngày xưa, thân mình cũng đã có mấy tháng rồi, sau này vẫn nên ít đi lại mới tốt".
"Trời lạnh, Hinh phi nhớ mặc nhiều xiêm áo..." Liễu Lạc Đan hàn huyên với Hinh phi thật lâu, mới đi một hướng khác.
Diệp Linh Sương như có điều suy nghĩ, đánh giá bóng lưng càng lúc càng đi xa của Trân tần.
"Nương nương, Trân tần này ngược lại là một người hiền hòa, cũng khó trách gần đây Hoàng Thượng một mực cưng chìu, cơ hồ cũng muốn át đi ngọn gió kia của Kỳ Quý phi". Vân Kiều thấy Hinh phi vẫn nhìn chằm chằm vào Trân tần kia, không khỏi nói một câu.
Diệp Linh Sương gật đầu một cái, khoan thai nói: "Chẳng qua không biết Trân tần rốt cuộc là có tính tình này thật, hay là bị hậu cung bức thành tám mặt lả lướt".
"Có lẽ nương nương nghĩ quá nhiều rồi, hậu cung cũng không phải ngay cả tỷ muội tốt cũng không có..." Vân Kiều vươn tay đỡ Hinh phi, nhẹ giọng nói, cuối cung than thở thêm một câu, "Lòng phòng bị của nương nương quá nặng rồi, một mình chẳng lẽ không mệt sao...".
Bước chân của Diệp Linh Sương hơi dừng một chút, rồi sau đó lại chậm chạp đi về phía trước, ánh mắt u ám nhìn phía trước. "Lòng người là một thứ rất phức tạp, hơi lơ là cũng sẽ ngã xuống. Mặc Nguyệt từng một mực trung thành với bổn cung, bổn cung cũng hết sức tín nhiệm nàng, nhưng nàng cuối cùng làm cái gì? Vân Kiều, mọi việc không thể tùy tiện tin tưởng người khác, chính là ngươi..... bổn cung cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng".
Vân Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, từ một bên chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, lông mi không chớp một cái, tựa hồ như chuyên chú nhìn về phía trước, nhưng lại không biết tột cùng là có phải nhìn về nơi đó không.
"Trong hậu cung có lẽ cũng sẽ có tỷ muội, nhưng khi đối mặt với tình yêu, có tốt hơn tình tỷ muội cũng sẽ không bằng tình yêu luôn thật vất vả khao khát có được. Ngươi nói, nữ nhân hậu cung không có người nào không mong đợi Hoàng Thượng sủng hạnh, thì như thế nào lại trở thành tỷ muội tốt được...? Bổn cung có lẽ rất mệt mỏi, nhưng là, từ một khắc khi tiến cung trở đi, bổn cung vốn chưa từng nghĩ sẽ được thoải mái...".
Không biết có phải là ảo giác hay không, Vân Kiều nhìn vào mắt Hinh phi thấy được một loại tang thương, khiến người ta rất đau lòng.
Lại qua mấy ngày, tiền triều bỗng nhiên truyền tới tin tức, Minh Vũ quốc phái sứ thần tới, mà sứ thần kia chính là Diệp Hào, Minh Vũ quốc Trấn quan tướng quân, phụ thân của Hinh phi.
Trên triều đình, văn võ đại thần đồng loạt nhìn Diệp Hào Trấn quan tướng quân này đã chém giết không ít tướng sĩ của họ, nhìn ông ấy mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, khôi giáp đổi thành đồ thường, nhưng vẫn anh tư hiên ngang như cũ, khí thế không thua người khác.
"Minh Vũ quốc sứ thần Diệp Hào ra mắt Đại Yến Đế". Diệp Hào ôm quyền nói, thanh âm cao lãng, vang vọng.
"Ha ha... Sớm nghe nói Đại tướng quân Minh Vũ quốc khí vũ bất phàm, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả, Đại tướng quân không nên khách khí, nếu vì Minh Vũ sứ thần, trẫm tự nhiên không thể chậm trễ ngươi. Tối nay trẫm mở tiệc mời quần thần, đón gió cho Đại tướng quân".
"Đa tạ Đại Yến Đế". Diệp Hào vội nói.
"Đại tướng quân không cần đa lễ. Người đâu, Đại tướng quân một đường mệt nhọc, còn không mau đưa đi hành cung nghỉ ngơi". Đại Yến Đế hướng một bên quát.
Diệp Hào vội vàng cắt đứt, "Hồi Đại Yến Đế, thần có việc cùng Đại Yến Đế...".
"Ai!~ Không gấp, không gấp, Đại tướng quân một đường phong trần mệt mỏi, có chuyện gì trong dạ tiệc nói sau không muộn".
Diệp Hào còn muốn nói gì, đều bị Đại Yến Đế từng cái đánh trở lại. Đại tướng quân Diệp Hào trong lòng nhịn một hơi, nhưng hôm nay người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được, không thể làm gì khác hơn là tùy hai tiểu thái giám đặc biệt đưa mình tới hành cung chuyên chiêu đãi sứ thần.
Tiểu thái giám dẫn đường kia thái độ cung kính, làm việc lão luyện, chắc là Đại Yên Đế đặc biệt chọn người.
Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, Diệp Hào không khỏi hỏi một câu, "Không biết Minh Vũ quốc đưa tới hai mươi nữ nhân kia như thế nào, Hoàng Thượng có an trí hay không?".
"Hồi tướng quân, Hoàng Thượng sớm đã cho an trí tốt, hôm nay Trân tần Liễu thị vinh sủng đang thịnh, Hinh phi lại mang long tự, được Hoàng Thượng yêu thích sâu sắc".
Cuối cùng, tiểu thái giám kia đặc biệt thêm một câu, "Nô tài trong lúc vô tình nghe Hoàng Thượng nhắc tới Hinh phi nương nương, Hinh phi nương nương hình như chính là tướng quân ngài.....".
"Thật không?" Diệp Hào đột nhiên cắt đứt lời của tiểu thái giám, mặt đầy khó tin.
"Nô tài không dám lừa tướng quân". Tiểu thái giám dường như không nhìn thấy kinh ngạc của hắn, cung kính trả lời.
Đứa bé Sương nhi kia hôm nay lên làm Hinh phi phân vị không thấp, còn mang long tự? Diệp Hào không nói ra tâm tình gì, chua ngọt khổ cay đều có. Ban đầu giao nữ nhi này ra cũng là hạ ngoan tâm, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này so với tưởng tượng của hắn còn sống tốt hơn.