Hắn bất thình lình làm hành động ấy, làm Diệp Linh Sương giật mình, phải kêu lên một tiếng, vội vàng vòng tay ôm cổ hắn.
"Hoàng Thượng, thần thiếp còn đang hoài thai đấy." Diệp Linh Sương sau khi lấy lại thăng bằng liền nhìn hắn. Bởi vì hắn nhẹ nhàng ôm nàng, nên đầu liền tựa vai hắn, tóc đen xoã xuống tựa dòng thác. Mắt hắn đầy ý cười, mũi kề mũi, hơi thở hai người như hoà cùng nhau. Cánh môi hồng đào căng mọng ấy hơi tiến gần lại cũng làm hắn phải gồng cứng cả người.
"Trẫm đương nhiên biết trong bụng Sương nhi là hoàng nhi bảo bối của trẫm. Không phải vừa rồi Sương nhi bảo bị đau thắt lưng sao? Có lẽ là do đứng quá lâu. Bây giờ có trẫm ôm nàng. Hoàng nhi cùng ái phi, ai cũng sẽ không mệt." Đại Yến đế cười nói, nhìn đôi môi quyến rũ dụ hoặc trước mắt, lập tức hít thở không thông, thanh âm trở nên trầm thấp.
Diệp Linh Sương kêu lên một tiếng, cúi đầu cười, một tay rời khỏi cổ hắn, chạm vào một bên mặt của hắn, muốn hắn ôm chặt hơn nữa, lại học động tác vừa rồi của hắn, đôi môi nàng nhẹ lướt qua cánh môi lạnh lẽo. Đại Yến đế lập tức hồi hồn, hôn trả, như muốn nuốt trọn đôi môi nàng. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, sau lại luồn lách mở hàm răng nàng ra, quấn chặt, mút mát lưỡii nàng, mang tho một tia điên cuồng. Nếu đôi tay của hắn không phải đang nâng mông nàng, nhất định sẽ một tay chế trụ vòng eo tinh tế kia, tay còn lại giữ chặt ót nàng, không chừa nửa đường lui nào cho nàng. Hô hấp trở nên dồn dập hơn, hắn điên cuồng hôn nàng, đồng thời, đôi tay kia chỉ có thể dùng lực vuốt ve bờ mông dưới lớp váy dài để phát tiết một chút. Không khí bỗng chốc tràn ngập mùi ái muội, dâm mỹ.
Hoàng... Hoàng Thượng... Đừng, đừng như vậy, thiếp không thở nổi nữa." Thấy được sự biến hóa rõ ràng ở nửa thân dưới của hắn, Diệp Linh Sương liền thu liễm lại, rời khỏi đôi môi đang công thành chiếm đất ấy, lại không biết rằng đường lui này lại đổi lấy một sợi chỉ bạc rơi ra từ đầu lưỡi hai người, dính lại trên cằm hắn.
Đại Yến đế xấu hổ, đầu lưỡi bị nàng dụ dỗ rụt về, ho nhẹ hai tiếng. Diệp Linh Sương cúi đầu cười, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào cằm hắn. Đại Yến đế phát hiện được hai sợi chỉ bạc trên cằm mình, liền trừng mắt nhìn nàng. Dường như bất mãn với ý cười trong mắt Diệp Linh Sương, nên vốn định dùng tay lau, thì đột nhiên nghĩ ra điều gì, khoé miệng nhếch lên, khẽ cúi đầu, chôn mặt trong ngực nàng, cọ đầu qua lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn nàng, cười, như thực hiện được mưu kế.
Diệp Linh Sương giật mình, trừng mắt nhìn hắn. Hắn lau nước miếng bằng quần áo của nàng, thế mà còn dám cười sáng lạn như vậy hay sao?!
Thấy biểu tình giật mình của nàng, Đại Yến đế mới hiểu được hành động vừa rồi của mình là gì, lập tức tràn đầy hối hận. Chậm rãi thu tay lại, nhấc nàng lên lần nữa, đặt trên tháp hương, xong xuôi, hắn cũng ngồi xuống.
Diệp Linh Sương trông thấy bộ dáng này của hắn, trong lúc hắn không để ý, khoé miệng nhếch lên.
"Hôm nay tâm tình Hoàng Thượng có vẻ rất tốt, xem ra thiếp không cần lo lắng hôm qua nói sai chọc giận người?" Diệp Linh Sương nhích lại gần Đại Yến đế, dựa sát vào người hắn, nhỏ giọng hỏi, mang theo vài phần lấy lòng.
Nghe lời này, Đại Yến đế chậm rãi xoay người nhìn nàng, đôi mày nhướn lên thật cao: "Trẫm là loại người hỉ nộ vô thường hay sao? Chuyện lần trước là lỗi tại nàng, trẫm không tức giận mới là bất bình thường đấy."
"Vâng, vâng, tất cả đều là lỗi của thiếp, là thiếp sai rồi. Hoàng Thượng là người có tấm lòng bao la rộng lớn, sẽ không chấp nhặt chuyện này với thiếp, phải không?" Diệp Linh Sương gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt thoả hiệp.
"Đây là thái độ gì vậy?" Đại Yến đế nhíu mày, bất mãn nhìn nàng. Tiểu nữ nhân này là đang dỗ con nít sao? Mà đối tượng nàng dỗ... Không thể nghi ngờ là hắn!
"Đương nhiên là thái độ dỗ con nít rồi." Diệp Linh Sương than thở một câu.
"Nàng nói cái gì?" Chân mày Đại Yến đế nhíu lại.
"Ha ha, thiếp nói lần trước là thiếp không phải, Hoàng Thượng đừng để trong lòng nhé." Diệp Linh Sương cười nói.
"Nàng biết đó là lỗi của mình là tốt rồi." Đại Yến đế dựa theo lời nàng nói. Hắn cực kỳ hưởng thụ, tựa người ra phía sau, dựa lưng lên tháp, tay lại vẫy vẫy nàng, giọng điệu biếng nhác, "Lại đây, nằm trong lòng trẫm."
Diệp Linh Sương nhu thuận đáp một tiếng, tay chân thả lòng trên nhuyễn tháp, đầu gối lên đùi hắn, trên đầu vì búi thành vãn thành kế nên có cài vài cây trâm. Đại Yến đế cảm thấy chân bị đè nên động thủ, rút hết mấy cây trâm ra, toàn bộ đều ném qua cái bàn tròn nhỏ bên cạnh, sau đó lại tháo búi tóc của nàng ra. Tóc rơi xuống như thác nước, dọc theo đùi hắn mà rơi xuống, trải đầy khắp chân hắn.
"Hoàng Thượng, người làm gì vậy?!" Diệp Linh Sương sờ soạng mái tóc mình, bất mãn hỏi: "Xem ra lát nữa, thiếp lại phải để Vân Kiều búi tóc lại lần nữa rồi." Nàng thấp giọng than thở.
Tâm tình Đại Yến đế rất tốt, liền trả lời: "Trẫm bị các món trang sức này cấn hơi đau, cho nên trẫm quyết định tháo nó."
Diệp Linh Sương trong nhất thời không nói được gì.
"Về sau, nếu nàng muốn biết điều gì thì trực tiếp đi hỏi trẫm, không cần phải cố gắng tự đi tìm hiểu, đồ chọc người phiền lòng này." Đại Yến đế đột ngột thả chậm ngữ điệu lại.
Diệp Linh Sương kinh ngạc, há miệng thở dốc, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. "Hoàng Thượng đang nói đến... Chuyện tình năm đó của Liên phi?"
Sau một hồi trầm mặc, Đại Yến đế mới thản thiên ừ một tiếng.
"Lần trước Hoàng Thượng giận thiếp là do thiếp vụng trộm hỏi thăm chuyện của Liên phi hay sao?"
"Ừ, còn nữa là..."
"Cái này thiếp biết, sau đó Hoàng Thượng có nói, là do thiếp tự cho mình là đúng."
"..."
Diệp Linh Sương khẽ xoay người, thay đổi tư thế nằm trong lòng hắn, mặt vừa vặn chôn trước thắt lưng hắn, che giấu hết những cảm xúc trên mặt. "Sau khi Hoàng Thượng rời đi rồi, thiếp tự suy nghĩ lại, Hoàng Thượng cho thiếp cả sự sủng ái độc nhất vô nhị, cùng với quyền lợi, địa vị. Thiếp thật sự không nên có những suy tâm vọng tưởng khác. Chuyện lần trước Hoàng Thượng coi như là thiếp hồ ngôn loạn ngữ đi. Thiếp quả thật không nên làm tiêu phí sự sủng ái của người." Thanh âm ôn nhu như gió xuân, thoảng qua tai để lại vô số cảm xúc, làm cho người nghe cảm nhận được tia cô đơn cùng sự bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi nảy sinh thương tiếc.
Đại Yến đế ngẩn người, đôi tay ở eo nàng đột nhiên siết chặt hơn.
"Sương Nhi, chuyện lần trước là trẫm nhất thời nóng giận mới nói nặng nàng như vậy. Thật ra thì trẫm cũng không có phủ nhận những gì nàng nói."
"Hả? Không có phủ nhận những gì thiếp nói... Vậy là sao?" Diệp Linh Sương vẫn vùi mặt vào trong lòng hắn, thấp giọng hỏi, thanh âm có chút run run.
Đại Yến đế luồn năm ngón tay qua mái tóc dài của nàng, sợi tóc mềm nhẵn mang đến một xúc cảm kì lạ. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Mọi người đều nói, năm đó phụ hoàng yêu nhất chính là mẫu phi của trẫm. Nhưng mẫu phi lại gây sai lầm, cô phụ sự sủng ái đấy của người. Nhưng Sương nhi, chuyện này nàng cũng biết, điều mẫu phi đã làm sai là điều gì?" Năm ngón tay đang vuốt ve tóc nàng chậm rãi dừng lại, tựa như cây lược đang vấn trên đầu nàng.
Diệp Linh Sương khó hiểu, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, không khỏi nghiêng mặt nhìn sang hắn, "Thiếp chỉ biết Liên phi phạm vào một tội tày trời, không thể tha thứ. Mặc dù thiếp không rõ nội tình, nhưng thiếp tin tưởng Liên phi là bị người vu khống, hãm hại. Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại không tin Liên phi hay sao?"
Đại Yến đế cười ha ha, trong mắt là có mấy phần hèn mọn, "Trẫm tin, trẫm tin chứ, sao trẫm lại không tin người? Trẫm vẫn tin tưởng mẫu phi. Bởi vì người là một mẫu thân đầy từ ái. Theo đúng như lời nàng nói. Tất cả là do phụ hoàng không có khả năng bảo hộ người, thêm nữa, phụ hoàng lại không tin tưởng người.
"Hoàng Thượng, người..." Diệp Linh Sương dừng một chút, nói: "Nếu như người không muốn nói vậy thì đừng nói, về sau thiếp cũng sẽ không gạt người, lén lút tìm hiểu chuyện xưa của Liên phi."
"Không, nàng nhất định phải nghe!" Tay hắn nắm lại thật chặt, vô tình giật mạnh tóc nàng. Diệp Linh Sương đau đớn nhíu mày, chịu đựng không kêu ra tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Vẻ mặt của hắn chớp mắt một cái liền vặn vẹo, bực tức cất giọng: "Bà ta dám vu khống mẫu phi cùng người khác tư thông, nàng ta thật sự rất thủ đoạn, rất ác độc! Trẫm sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta, trẫm lại càng không tha thứ cho phụ hoàng, là vì hắn vô dụng, để cho người khác có thể hãm hại mẫu phi, tổn thương một mảnh thâm tình của bà với hắn, nên mới có thể định tội mẫu phi dễ dàng đến như vậy!"
"Hoàng Thượng..." Diệp Linh Sương nhỏ giọng gọi một tiếng. Đại Yến Đế dần dần trấn tĩnh lại, nhắm mắt lại, sau khi mở ra đã khôi phục sự tĩnh lặng trước đó. Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử đang im lặng gối đầu trên đùi mình, thấy tia lo lắng trong mắt nàng, khoé miệng khẽ nhếch lên. Đôi môi kề sát vào vành tai nàng, khẽ cắn vành tai của nàng hết sức ôn nhu, nói: "Sương Nhi, nàng là một nữ tử còn hoàn hảo hơn cả mẫu phi, trẫm sẽ không dối gạt nàng, có lẽ, trẫm thật sự thích nàng..."
Diệp Linh Sương kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy ong ong trong tai, dường như trước đó toàn bộ đều là ảo giác.
"Hoàng Thượng, người vừa mới nói điều gì?" Nàng thì thào, khẽ hỏi.
Đại Yến đế thấy nàng quá mức ngạc nhiên, những buồn bực trong lòng trước đó đều trở thành hư không, cười ha ha ra tiếng. Bạc môi khẽ chạm vào môi đào của nàng, giống như là dán vào nhau, ôn nhu lặp lại: "Sương nhi, trẫm thích màng, trẫm cũng tin tưởng rằng bản thân có năng lực bảo hộ nàng." Không đợi nàng kịp hoàn hồn, hắn đã cạy hàm răng nàng ra, điên cuồng hôn. Môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi, tạo ra tiếng, hoà cùng tiếng cô lỗ của yết hầu, thành một âm thanh dâm mỹ ngập tràn khắp nơi.
Hơi thở của Diệp Linh Sương hỗn loạn. Nàng đứng lên, đẩy mạnh hắn một cái, thở hổn hển nhắc hắn: "Bây giờ thiếp còn đang có bầu đấy." Ngay sau đó đã bị hắn nuốt hết âm thanh. Thừa dịp có một khoảng cách, hắn nói: "Trẫm đã hỏi qua thái y rồi, sau ba tháng là có thể." Vừa nói dứt lời, liền ôm nàng đến bên giường, vung tay áo, màn trướng liền buông xuống. Âm thanh truyền ra một hồi, long bào của minh hoàng và chiếc váy hồng đào bị ném ra, rơi xuống đất.
Diệp Linh Sương bị hắn hôn đến thần trí mơ màng, lúc này mới thanh tỉnh chút út, cả kinh: "Hoàng Thượng, hiện tại là ban ngày ban mặt đó!"
Động tác của Đại Yến đế không ngừng lại, đem nàng đặt dưới thân, mê luyến mà hoài niệm quan sát một phen, sau mới vô tình nói một câu, "Trẫm tưởng gì, kẻ nào dám ăn nói huyên thuyên, trẫm liền cắt đầu lưỡi của hắn." Dứt lời, liền bao bọc nàng dưới thân, tứ chi hơi cử động, lại giữ một khoảng cách nhỏ với bụng nàng. Hôn từ cánh môi hồng phấn đến hai nụ hoa nhỏ trước ngực, vừa tham lam lại vừa bá đạo, lưu lại trên cơ thể nàng một đường những dấu hôn.
Cuối cùng, hắn thật cẩn thận, nhẹ nhàng tiến vào cơ thể nàng, kết hợp lại thành một, hắn thoải mái than nhẹ một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng nhưng kiên định chuyển động.
Tay Diệp Linh Sương nắm chặt bờ vai hắn, thân mình dao động theo từng nhịp đong đưa của hắn. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ.