Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 16: Ước nguyện



Vừa bước vào hình ảnh hai người như tranh vẽ đập vào mặt làm Kiêu Chi Hàn bỗng thấy chói mắt vô cùng.

Người đàn ông tựa bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ từng nét đều tinh tế rắn rỏi khoẻ khắn, lại có chút âm nhu của nữ nhân làm người ta bị mê hoặc. Cô gái kia dựa vào vai người đàn ông, khoé môi lúc nào cũng nhếch lên dịu dàng đẹp đẽ, mi mắt chớp động vui vẻ, hơi nhìn ra ngoài cửa sổ nét ngài mềm mại ưu tư rung động.

Quả thật đẹp đến chói mắt, làm hắn chỉ muốn xé nát, phá hoại khung cảnh thơ mộng này.

"Hàn, tiền bối không sao chứ? Còn có, Mã Ni ổn chứ!?" Nguyệt Thần lo lắng hỏi. Dĩ nhiên vế trước chỉ hỏi cho có lệ, dù sao hắn cũng vì cô mà bị thương.

"Rất tốt. Mai có thể xuất viện rồi." Kiêu Chi Hàn ôn nhuận trả lời, thanh âm làm người ta yên tâm phần nào.

"Cảm ơn tiền bối. Phiền anh chăm sóc cô ấy giúp tôi." Nguyệt Thần mỉm cười nói.

"Được." Kiêu Chi Hàn gật đầu đáp ứng. Cô cười rộ lên, nói tiếp giọng điệu hăm he ẩn chứa đe doạ:"Không được để cô ấy bị thương, nếu không....tôi cắt!" Tay phối hợp biểu tượng, giơ hai ngón làm động tác cắt.

Chi Hàn ngẩn người. Phải biết Cổ Nguyệt Thần ở trường còn nổi danh lạnh lùng cao ngạo đâu, hôm nay thấy cô cười đã vậy rất tươi vui nhiều nữa.

Tuy biết độc tố trong não của Nguyệt Thần đã lấy ra, nhưng Kiêu Chi Hàn không biết rằng một phần do độc tố nên Nguyệt Thần không thể tuỳ tiện thể hiện cảm xúc, chính vì như vậy khi Nguyệt Thần cười đùa thoải mái làm cho hắn nhận lấy một trận bất ngờ.

Nguyệt Thần bĩu môi không thú vị, Tịnh Khiết khẽ cười nựng má cô, sủng nịnh:"Chỉ loại người như Đại ca mới mắc bẫy em thôi."

Vậy Kiêu Chi Hàn anh ta còn thuần khiết ư?

Bất chợt bị cô phóng ánh mắt nóng rực tới săm soi chi tiết như muốn nhìn thấu mọi thứ ở hắn, Chi Hàn không được tự nhiên, tìm cớ bỏ chạy:"Tôi còn có việc. Hẹn vào ngày mai."

Cổ Nguyệt Thần nhướng mày, chuyện này...có nghĩa là Du Thanh Nhi vẫn chưa thuần phục mấy nam chủ. Cô hơi mâm môi suy tư, lạ nhỉ đáng lẽ mấy nam chủ phải tình cờ qùi dưới váy cô ta rồi chứ.

Hm...Sao lại thế này nhỉ?

Suy nghĩ vẫn là suy nghĩ a, nghĩ mãi chẳng ra làm Nguyệt Thần phiền muộn đôi chút. Nếu biết chút tình hình hiện tại thì sẽ dễ dàng tránh đi hào quang của Du Thanh Nhi, đồng thời sẽ thoát khỏi mớ bẫy u ám của cô ta, nhưng hiện tại đâu?

Cổ Nguyệt Thần buồn bực dậy sớm đi xuống dưới bệnh viện, tản bộ trong công viên của bệnh viện. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ thở ra bằng miệng, chậm rãi bước đi.

Lập lại mấy lần động tác liền cảm thấy lòng ngực nhẹ nhõm hơn, ưu phiền vơi đi phân nửa.

Ngước nhìn bầu trời trong veo, cảm thấy thật thích, không còn gánh nặng hay âu lo quấn thân nữa. Hiện tại...chỉ còn tự do vui chơi thoả thích.

Ai, nói ra thì mấy nam chính thực đáng thương. Ngây thơ nghĩ khỏi bệnh Nguyệt Thần luôn vui vẻ họ hạnh phúc thay cô, mà không hề biết rằng họ chính là niềm vui thú của cô.

Độc tố hại gì đó chấm dứt chính thức mở màn cho cuộc phiêu lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của Nguyệt Thần.

Chỉ có thể nói, nam chính gặp được Cổ Nguyệt Thần là xui xẻo mấy đời.

Nguyệt Thần nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành. Đột nhiên cô chạy nhanh về phía cây lớn chân đạp lên thân cây mượn lực tung người lên không trung vừa vặn tránh được làn đạn hai phía bắn tới.

Màn kinh điển diễn ra trong vài giây, khi cô đứng yên ổn trên mặt đất, lá vàng từ trên cây không bám trụ nổi rơi xuống lả tả. Nguyệt Thần cười ngớ ngẩn, này cứ như phim tiên hiệp vậy a.

"Không ngờ người như ngài ấy lại thích cô." Thanh âm bất chợt vang lên không hề có thiện ý, chỉ hoàn toàn là lời trào phúng cùng khinh thường.

"Cảm phiền cô tránh xa vị hôn phu của tôi ra." Một người khác thân thiện nói, song lại như bị thần kinh phân liệt uy hiếp trắng trợn:"Cô dám lại gần anh ấy tôi sẽ khiến cô chịu không nổi. Du thị sẽ sụp đổ, xem cô còn ai làm chỗ dựa."

Nguyệt Thần ngoắc môi tựa tiếu phi tiếu, rất thoải mái đáp:"Thỉnh tự nhiên!" Nhà đó sống chết có liên quan gì với cô đâu.

Dù họ đã cố phát âm sai lệch nhưng cô vẫn nhận ra họ là người Anh quốc.

"Hừ, tiện nhân còn ra vẻ cô muốn bao nhiêu? Triệu bảng Anh, thế nào!?"

Nguyệt Thần lắc đầu, không đợi cô ta cáu gắt cô tiếp lời:"Cho cũng không thèm."

"Cô..."

Gió nhẹ lướt thối tung lớp lá dưới đất, nơi ánh nắng hạ trên lá phát sáng màu diệp lục của hy vọng - cũng là nơi hai người tranh đoạt tình cảm, người còn lại hững hờ nhìn họ cãi vã.

- * -

Tịnh Khiết gằn giọng đập bàn tiếp tân, trong mắt đều là tức giận, phận nộ tột độ.

Nhân viên tiếp tân đau khổ nhìn Tịnh Khiết nổi điên, mở miệng khuyên nhủ.

"Cô ấy đã khoẻ tốt rồi, sẽ không sao."

"Im đi." Ai có thể hiệu được tâm trạng hắn lúc này chứ, tìm được đồ vật trân quý như sinh mệnh, nay lại biến mất vô thanh, sao hắn có thể bình tĩnh!?? Nhìn đến phòng bệnh tĩnh vắng không có cô bêm trong, hắn suýt nữa phát điên.

Cô thế nhưng bỏ hắn đi. Nguyệt Thần, tôi mà tìm được em, em chểt chắc.

Chỉ là hai nữ y tá vừa đi ngang phòng, nội dung đối thoại lọt vào tai làm hắn đau đớn khôn nguôi. Ả Isellintz ỷ bản thân là hôn thê hợp pháp liền đến đây doạ Nguyệt của hắn chạy mất.

Còn có, nhấc máy gọi một cuộc lạnh giọng cảnh cáo:"Quản lí tốt phụ nữ của cậu, Mạc Tứ Ly."

Người khiến mọi người đau lòng lúc mày lại đang trên máy bay xuyên suốt thẳng tới Australia trong tâm trạng phấn khích, còn có một ít hả hê đan xen.

Cô luôn muốn đi Australia, khi hết bệnh thì niềm mơ ước đi khắp sáu Châu càng mãnh liệt hơn. Nhưng với tính cách của Tịnh Khiết cùng dây dưa thi Quốc gia gì đó của Kiêu Chi Hàn...thì phải đợi đến năm nào mới có thể như chim tung cánh bay tự do trong không gian bao la.

Lại nói tiện nghi dâng tận cửa ngu gì không lấy.

Insellintz gắt giọng:"Rốt cục cô muốn gì mới chịu rời khỏi Nhị điện hạ."

"Làm tôi thoát khỏi phòng bệnh vẫn tránh được tay mắt của Tịnh Khiết rồi hãy nói."

"Tôi đáp ứng cô." Insellintz gật đầu. Thế nên hiện tại mới có chuyến bay vượt Châu cao cấp miễn phí a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.