Cánh cửa bật văng ra, dẫn đầu vào là nhóm người áo đen, người đàn ông chậm rãi vào sau đảo mắt một vòng phòng khách, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, toàn thân toát ra hàn khí lạnh lẽo ghê người.
Lạc Ái Huân bưng chén cháo nóng hỏi thản nhiên đối mặt với người đàn ông cười hỏi:"Tôn Kỳ Dương, anh tới đây làm gì?"
"Ái Huân, đừng làm tôi mất kiên nhẫn. Nguyệt đâu?" Tôn Kỳ Dương lạnh lùng hỏi.
Lạc Ái Huân nhún vai bưng tô cháo đi lên lầu, Tôn Kỳ Dương nhíu mày đi theo sau.
Cạch!
Cửa phòng mở ra trên sofa có bóng dáng người thiếu nữ đang co ro ôm lấy hai chân thất thần nhìn lên giường.
"Thần..." Ái Huân nhẹ giọng gọi, đặt tô cháo sang một bên tiến lại gần ôm cô vào lòng.
Thần? Tôn Kỳ Dương khẽ cau mày. Đó là ai?
"Anh không sao..." Ái Huân tiếp tục nói.
Ánh mắt Nguyệt Thần vẫn dán lên giường, nhẹ đáp:"Ừ..."
Theo hướng nhìn của cô, Tôn Kỳ Dương thấy trên tấm ga trắng tinh màu đỏ đặc biệt chói mắt. Mà trên cổ cô cũng có dấu hôn ngân chi chít, tâm hắn trầm xuống.
"Các người..." Thanh quản như có gì đó nghèn nghẹn lại, Tôn Kỳ Dương bỗng dưng có chút tức giận không rõ nguyên do.
Nhanh phát hiện ra người thứ ba trong phòng. Lấy lại tinh thần, Nguyệt Thần lạnh nhạt hỏi:"Sao anh lại ở đây?"
"Em..."
Thấy tia đỏ vằn hiện lên tròng mắt của Tôn Kỳ Dương, Nguyệt Thần nở nụ cười hứng thú:"Anh đây là tức giận vì không chiếm được lần đầu của tôi?"
"Nguyệt!"
"Nguyệt nhi..."
"Tiểu Nguyệt..."
Âm thanh bất ngờ vang lên vô cùng hài hợp từ ba người ngoài cửa.
Tịnh Khiết - La Hoàng Tu - Mạc Tứ Ly.
Riêng chỉ Tôn Kỳ Dương im lặng nhìn vào mắt cô. Hắn cười nhạt một tiếng:"Nếu đã không chiếm được lần đầu tiên của em, thì tôi đành cướp lấy lần thứ hai vậy?"
Buông lời tuyên thoại xong, Tôn Kỳ Dương xoay người rời khỏi để lại chiến trường cho người mới tới.
Nguyệt Thần run người, mím môi lại. Trong lòng thầm chửi, Tôn Kỳ Dương, anh là đồ biến thái~~
"Nguyệt..."
"Tiểu Nguyệt..."
"Nguyệt nhi..."
Thấy cô thẩn thờ nhìn theo bóng Tôn Kỳ Dương, ba người đàn ông đồng loạt lên tiếng kháng nghị.
"Gì chứ?" Nguyệt Thần cau mày bất mãn. Mấy người có biết mấy người đã cắt đứt bể YY tốt đẹp của cô hay không, mấy người có biết mấy người phiền lắm hay không a!
Tịnh Khuyết:"......"
La Hoàng Tu:"……"
Mạc Tứ Ly:"……"
Khoé môi kéo kéo. Mấy người này làm sao vậy? Ai có thể giải thích cho cô tình cảnh này là như thế nào hay không a?
"Hừ. Anh nhất định sẽ không để Tôn Kỳ Dương chiếm được tiện nghi đó. Em yên tâm." Tịnh Khiết cười nhẹ, gương mặt mê hoặc chúng sinh càng thêm yêu nghiệt. Hắn cúi người hôn lên trán cô, quay người dứt khoát rời khỏi. Đoán chừng là có ý định đi gây rắc rối cho Tôn Kỳ Dương.
"Trước khi em trai về. Anh sẽ bảo vệ em thật tốt." Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên tia cười, La Hoàng Tu vỗ đầu Nguyệt Thần hứa hẹn. Xoay người vừa đi vừa thầm quyết tâm, nhất định phải tạo ra rắc rối cho Tôn Kỳ Dương làm hắn ta không có thời gian bám theo cô.
Riêng Mạc Tứ Ly ngắn gọn súc tích:"Tôn Kỳ Dương sẽ không có cơ hội đó."
Nguyệt Thần câm nín nhìn ba người đàn ông bất ngờ xuất hiện rồi kéo nhau bỏ đi về. Cô nhất thời lâm vào tình trạng dở mếu dở cười.
Nguyệt Thần gật đầu giành lấy tô cháo chậm rãi ăn, rì rì nói:"Anh đang bị thương, không nên cử động."
"Ừ." Đáp ứng một tiếng, anh lẳng lặng nhìn cô ăn.
Trải qua bao nhiêu chuyện, anh mới biết giây phút bình yên hiện tại quý giá đến nhường nào.
"Ái Huân....làm sao anh còn sống?" Chính bản thân cô cũng thấy vấn đề này khó mở miệng, lời này chẳng khác gì nguyền rủa người ta sao còn chưa chết.
Ái Huân than nhẹ. Cuối cùng cũng tới.
"Ngày đó anh rơi xuống biển, thật không tệ như em nghĩ đâu. Bên dưới có sẵn du thuyền, cùng lắm trải nghiệm cảm giác rơi từ trên cao xuống thôi. Rất an toàn! Sau đó anh lái đến hòn đảo gần đó tấp vào dưỡng thương thuận tiện tiết kiệm nhiên liệu. Chẳng qua không ngờ khi trở lại du thuyền đã biến mất nên mới trì hoãn lâu không về..."
Nguyệt Thần nhàn nhạt nhìn Lạc Ái Huân bình tĩnh vạch trần:"Anh nói dối. Chẳng có chiếc du thuyền nào ở đó cả."
"Thần..."
"Nói dối tốt lắm sao?" Cô cười nhạt một tiếng.
Anh thực sự không biết...không biết cảm giác tuyệt vọng khi nhìn xuống mặt biển gợn sóng...
Tất cả hoàn toàn tĩnh lặng trong giây phút đó. Âm thanh sóng biển đập vào vách đá vang lên tựa như chê cười cô ngu ngốc, tự đại luôn cho rằng mình đúng. Nỗi mất mát chiếm cả phần áy náy...đau siết tâm can, nghẹn ngào đến chẳng thể nói lời nào.
"Anh không sao..."
Bốp! Nhìn máu thấm qua lớp áo rỉ rơi xuống sàn nhà, cô chua xót cười:"Anh đúng là không sao..nhưng em có.."
Tại sao hết lần này đến lần khác cô luôn khiến người yêu thương mình đau đớn, luôn hại người nọ phải gánh lấy phần hậu quả của cô.
Sắc mặt Ái Huân thoáng tái nhợt nhưng anh vẫn cười:"Không giống Thần chút nào...Thần mà anh biết sẽ chẳng bao giờ cam tâm chịu thua."
Con người thật kỳ lạ. Có loại người vừa gặp đã tận tâm ghét, có loại người vừa gặp đã quyết định yêu thương đối phương thật lòng.
Nguyệt Thần cô may mắn gặp được người vế sau - Lạc Ái Huân. Cô đơn thuần thương anh như anh thương cô, chỉ vậy thôi. Cho nên cô không thể nhẫn tâm nhìn anh chảy máu đến sống dở chết dở, cô đứng dậy lấy thùng cấp cứu tỉ mỉ dùng cồn rửa sạch vết thương cho anh, sau đó cẩn thận băng bó lại.
"Cho em chừa. Rõ ràng đau lòng mà vẫn xuống tay được." Thấy cô nhăn mặt nhíu mày khi nhìn vết thương ngay vai mình, Lạc Ái Huân cười trêu tức.
"Em thích tự ngược. Ai cấm?" Nguyệt Thần bĩu môi đi thu thập ga giường lộn xộn dính máu.
Lạc Ái Huân nhướng mày nụ cười trong suốt:"Bọn họ a..." Nhìn thấy hiện trạng này đã nghĩ gì?
♪
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống phản xạ màu sắc của bầu trời lên mặt hồ bơi, đặc biệt trong veo mát mẻ.
Giữa hồ bơi có tấm phơi nổi màu trắng, trên đó một người con gái đang ngủ say. Chiếc cổ trấn ngần hơi ngửa lộ ra vài vết hôn ngân chưa nhạt.
Hyroin vui sướng khi người gặp hoạ:"Y tiểu thư rốt cục cũng thoát khỏi kiếp xử nữ rồi?"
Nguyệt Thần chậm rãi mở mắt đồng thời lấy tay che mắt tránh khỏi nắng mặt trời, cô ôn nhu cười:"Hyroin cậu ngứa da rồi phải không? Có cần tôi cho người đặc biệt chăm sóc hoa cúc của cậu hay không?"
Hyroin lập tức ôm mông giương ánh mắt thuần khiết, mếu máo:"Cô không thể đối xử với tôi như vậy a."
"Cậu nói xem~" Tay vẫy nước, cô thích ý cười một tiếng.
Hyroin câm nín. Ngay cả khi ở bản địa nhà mình còn không an toàn, huống chi đây là nhà Yue a!
Anh ta chân chính là một người cười trên đau khổ của người khác! Có phải hắn chọn sai bạn rồi hay không a~~
"Y tỷ...huhu~anh trai thật đáng sợ! Cầu cất chứa! Cầu bao dưỡng~" Kỳ Đan tiếp tục sự nghiệp bứt hoa, một bên càng kêu rên lớn hơn mong kéo được sự quan tâm của hai người đang xem cô như không khí.
"Suỵt..." Hyroin kéo Kỳ Đan sang một bên ra hiệu giữ im lặng.
Kỳ Đan như tiểu bạch thỏ mở to mắt tròn xoe nhìn Hyroin chờ đợi hắn nói tiếp.
"Suỵt...suỵt, đại sói xám tới rồi." Hyroin nháy mắt ra hiệu. Kỳ Đan gật gật im lặng.
Yue vừa đi tới cứ như mang theo hi vọng đến, ánh sáng ập theo đến chói mắt đến mù loà, nụ cười rực rỡ trên môi cũng vạn phần sáng sủa. Anh ta vứt bài báo cho Nguyệt Thần sau đó khoanh tay ôm ngực chờ kịch vui.
Không hiểu ý Yue là gì nhưng cô vẫn cúi đầu nghiêm túc đọc. Đọc xong cô ngẩng đầu xả ra nụ cười tà ác.
Chỉ bằng hình ảnh cô ôm Thác Viễn ngày kia, bước lên xe La Hoàng Tu ngày hôm qua mà cột huy hiệu dâm đãng nhờ thân thể bước vào giới shobiz cho cô.
Du Thanh Nhi, xem ra cô rất nhàm chán rồi.
Màn hay này cũng nên khởi đầu rồi chứ hả?
"Em gái em thật biết cách lấy lòng nha~"
Liếc mắt nhìn Yue, cô kéo dây, phao theo chuyển động tiếp đến bờ.
Trong đầu nhấp nháy tia tín hiệu nguy hiểm, chưa kịp lùi lại đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo giật chân về phía trước.
Nguyệt Thần phủi tay cười cười, gác tay lên vai Kỳ Đan vừa đi vừa nói:"Nhà Yue có phòng chiếu phim, chúng ta đi xem phim. Khẳng định rất đặc sắc, rất hấp dẫn."
Hyroin run rẩy theo sau lại nhìn Yue ướt đẫm chật vật thở phì phò, sâu sắc rút ra một bài học xương máu.
- Chỉ cần Nguyệt Thần tới nhà người nào, kẻ đó liền định sẵn nhận lấy hết thảy xui xẻo.