Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Chương 37



Lão chần chừ nhìn ta hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng “Tatsu việc đôi mắt cô không nhìn được ánh sáng chói vì một lí do”

Ta giật mình, căng thẳng hỏi lão “đừng nói ta, đôi mắt này của ta chính là của hắn?”

Bàn tay của ta Sesshomaru nắm chặt hơn, càng nghĩ càng sợ hãi vậy Huyền chính là hắn nhưng việc này là sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn không phải là người ủy thác của tên ngôi sao mặt người?

Nhưng làm sao hắn có thể biết được giao dịch của ta và tên đó?

Nếu đã là phong ấn sao có thể thoát ra ngoài, hình như mơ hồ có gì đó liên quan tới ta

“nếu có một phần cơ thể thoát khỏi không gian tối đó?” bàn ta càng nắm chặt tay to lớn của Sesshomaru, ta đang sợ hãi, không rõ chỉ là nó đang lan rất nhanh, sự sợ hãi đó khiến ta đứng không nỗi, có khi nào hắn sẽ quay lại không, hắn sẽ đói đôi mắt này vốn dĩ nó là đôi mắt của yêu quái nó sẽ khác hẳn so với mắt của người

Ban đầu ta tưởng hắn bởi không nhìn thấy được ánh sáng nên mới trao đổi mắt với ta, thực ra ngay từ đầu ta đã bị hắn nhắm tới, ta không rõ vì sao hắn lại nhắm tới ta, chả lẽ ta có duyên với mấy yêu quái bị phong ấn lắm hay sao, lúc trước là Huyết Phong, sau đó là đàn xương cá còn lần này lại là Huyền

Nhờ Phác tiên ông ta mới rõ, vốn dĩ ở trong bóng tối quá lâu, khi ra ngoài ánh sáng mắt sẽ không thích nghi được liền những ánh sáng chói dẫn đến việc đau nhức là việc bình thường cộng thêm do hắn ở trong bóng tối mấy trăm năm nên việc hồi phục diễn ra lâu hơn, có thể hắn đoán được điều đó cho nên đến tìm ta trễ hơn

Nghĩa là khi đôi mắt khôi phục hoàng toàn chính là lúc hắn tìm tới ta…

Ta run rẩy nắm lấy tay áo Sesshomaru, yếu ớt nhìn hắn “Sesshomaru nhanh rời khỏi đây”

Sesshomaru cũng nhận ra điều thất thường, ôm lấy ta rời khỏi

Hắn – Huyền từ trên không trung xuất hiện, cản đường bọn ta

Hắn đột ngột tấn công, ta và Sesshomaru kịp tách nhau ra né đòn của hắn, ta sử dụng Hắc Phong đáp xuống đất, chợt không cảm nhận được sức mạnh của nó nữa, nhận ra mình đang rơi tự do ta la to gọi Ah uh

Ah uh rất nhanh bay tới tiếp lấy ta, ta cố gắng trấn an chính mình, Hắc Phong bỗng nhiên không sử dụng được, ta nắm chặt lấy nó tại sao… tại sao nó lại không nghe lời ta

Ta thử lại lần nữa, quả thật khong thể sử dụng được

“ngu xuẩn… ngươi nghĩ nó nhận ngươi làm chủ nhân sao vốn dĩ nó là của ta, ta chỉ đưa nó cho ngươi giữ giúp thôi bây giờ vật phải thuộc về chủ”

Huyền vừa đánh nhau với Sesshomaru vừa cười nhạo ta, cơn lửa giận của ta lấn át cả sợ hãi ban đầu, có ai bao giờ bị lợi dụng mà không tức cơ chứ đã thế còn giúp người ta đếm tiền quả là ngu xuẩn

Muốn ta trả lại sao, được… ta trả lại cho ngươi, ngươi bị phong ấn mấy trăm năm nên đầu bị lú nước rồi, ta cũng là pháp sư đấy việc đối với vũ khí của yêu quái đối với ta không khó đâu

Quả nhiên Hắc Phong biến mất trong tay ta, nhìn lại bàn tay hắn, cây quạt nắm trong tay hắn

“Cuồng Phong” hắn ra chiêu nhưng nó chỉ là con gió yếu chứ không được như tên

“yếu thật” Sesshomaru không quên châm chọc, nhân lúc hắn còn đang lơ là với cây quạt tấn công Huyền “Thương long phá”

Đối với thanh kiếm làm từ quỷ cấp thấp không thể liên tiếp ra chiêu mạnh như thương long phá, nó cần phải có thời gian nghỉ ngơi ta lấy Sơ nha ném qua cho Sesshomaru “Cầm lấy, đừng lo cho ta”

Một lần nữa với Thương long phá, Sesshomaru áp đảo Huyền, hai đại yêu quái đánh nhau long trời lỡ đất, bao nhiêu cánh rừng lụi tàn trước thế tấn công của hai người song ta lại thấy Huyền không mạnh như ta tưởng, nếu một kẻ từng khiến nhân gian rối loạn ta đoán phải mạnh hơn cả Inu no taisho và Yue, có lẽ Huyết kiếm quá mạnh phần nào đó giúp hắn và cũng có thể lúc đó cha Sesshomaru chưa trở thành yêu quái mạnh nhất phía tây nên mới không cản hắn lại được, chứ nếu không việc Inu lấy Tùng vân nha ra đấu xem chừng sẽ không có khoảng thời gian địa ngục ấy nữa

Trên tay của Huyền, hắn đang sử dụng Yêu kiếm của ta, hắn đã nói dối rất nhiều lúc đó ta ngu ngốc tin lời hắn nếu việc viên thiên thạch thực chất không phải của hắn, hắn lừa ta thì sao

Yêu kiếm không phải yếu, nó được làm từ viên thiên thạch năm trăm năm, có cả tim của Yêu quạ trăm năm, so sánh với Sơ nha hay Thiết Toái nha có lẽ không bằng, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường nó bởi sức mạnh của nó không thuộc độ sắc bén mà chính là độc, chất độc một khi đã dính vào người cho dù là thần tiên trên trời chưa chắc gì có thể cứu được ngươi

Trải qua trăm năm, ta không rõ nó còn thuộc về ta không nhưng ta có lòng tin sẽ triệu được nó về, Hắc Phong ta chưa nhận nó bằng máu còn Yêu kiếm thì lại có

Sesshomaru đấu kiếm với Huyền, lâu rồi hắn mới gặp đối thủ ngang cân thế này, hắn nhanh chóng trở nên phấn kích, càng đánh lực chiến đấu càng mạnh và hiểm, hai thanh kiếm đồng thời va chạm nhau, hắn và Huyên đang giằng co ánh mắt đối phương nồng đậm sát khí

Bỗng thanh kiếm của Huyền run, cả hai nhíu mày không hiểu chuyện, Huyền giật mình nhớ ra gì đó, quay đầu trừng cánh cáo với ta, ta cười nửa miệng, mấp môi nói “nó là của ta”

“Yêu Kiếm” ta hét lên, Yêu kiếm nghe lệnh ta nhanh chóng thoát khỏi hắn hướng về ta

Nắm chặt được nó, cảm giác thân thuộc hơn trăm năm trước hiện về cho thấy trăm năm trước ta ngu xuẩn đến dường nào lại tin hắn

Giao dịch đó chính hắn là kẻ phá hủy trước, đừng trách ta bội ước

Nhắm mắt cố nhớ những chiêu thức về độc ta từng học lúc trước

Huyền bỏ qua Sesshomaru lao về phía ta hòng đoạt lấy kiếm, cảm nhận được khoảng cách thích hợp ta mới ra chiêu

“Thập tự độc”

Chất độc màu tím từ thanh kiếm xuất ra hình dấu thập, lâu rồi ta không sử dụng thanh kiếm có chút không quen tay nên uy lực không được mạnh mẽ như ta mong đợi song bởi vì do ta đánh bất ngờ,dù hắn tránh được nhưng vẫn trúng chiêu ở bả vai

Sesshomaru đến bên cạnh ta từ lúc nào, hắn không để Huyền thoát liền cho "lôi long trảm" tấn công Huyền

Chiêu liền tiếp chiêu khác, cộng với hắn ban nãy bị thương khi giao đấu với Sesshomaru, thứ vũ khí trên tay hắn, Hắc Phong đã bị ta động tay động tay động chân, nó có lẽ tạm thời thời không sử dụng được à mà không phải là vĩnh viễn không sử dụng được

Sao ta lại nghĩ có thể triệu hồi Yêu kiếm trở về, rất đơn giản, Huyền lần đầu gặp ta hắn không sử dụng nó, khi đó ta không để ý đến song lần này hắn đấu với Sesshomaru, ngoài sức mạnh vốn có của hắn, thì Yêu kiếm hắn sử dụng để đỡ chiêu của Sesshomaru, hắn không hề sử dụng sức mạnh của thanh kiếm, có thể hắn mới thoát khỏi phong ấn, không quen với thanh kiếm mà cũng có thể Yêu kiếm không nhận hắn là chủ, không có sự liên kết tinh thần nên hắn không hề biết ưu thế của kiếm chính là độc

Ta ôm lấy ngực, từ hồi bị tên khốn kia đánh lén, Hắc Phong không còn bảo vệ ta khiến ta rơi tự do, cho dù được Ah uh đỡ, do va chạm hơi mạnh nên đụng phải vết thương rồi

Sesshomaru thấy ta không ổn, nhanh chóng bế ta đến nơi ở của Mai, Mai như biết được ta và hắn hôm nay sẽ đên đã ngồi sẵn ở bên ngoài chờ, gương mặt in rõ nguyên dòng chữ “ta biết hai người sẽ tới mà”

Ta sờ mũi ngại ngùng, chào Mai một tiếng, Sesshomaru không có dấu hiệu để ta xuống, khư khư ôm ta đến chỗ Mai, ta bèn giật giật tay áo hắn nhắc nhở “này Sess ngươi để ta xuống”

“ngươi đang bị thương” hắn không hề cho ta xuống, lạnh giọng nhắc ta còn đang trong tình trạng như thế nào

****

Vết thương được Mai chữa trị, cơn đau đớn phần nào vơi đi bớt, ta thở phào nhẹ nhõm

Ta vô tình nhìn thấy bụng Mai, đã mấy tháng rồi bụng Mai vẫn như vậy, không giống như người đang mang thai

Yêu quái mang thai khác con người đôi chút, nếu còn người mang thai 9 tháng 10 mới sinh thì thời gian của yêu quái lại lâu hơn rất nhiều có khi thời gian giống con người có khi lại lâu hơn, 1 năm hay 2 năm thậm chí lên đến 5 năm (cái này Thỏ chém =))))

“Tatsu… ta có chuyện riêng muốn nói với tiểu thư”

Mai căng thẳng nói nhỏ bên tai ta, sợ Sesshomaru sẽ nghe được lời yêu cầu của Mai, ta nghi hoặc… chuyện gì đến nổi cần phải nói riêng với ta, với nét mặt của Mai ta cẩn thận nghĩ xem chuyện gì mà khiến nàng căng thẳng như vậy

Mai chậm rãi nói “có liên quan tới người và thiếu gia Sesshomaru”

Nghe vậy ta mở kết giới, ngăn cho cuộc nói chuyện giữa ta và Mai lọt ra ngoài

“chuyện gì?”

“chắc người không biết, phu quân ta có khả năng biết trước tương lai”

Ta hơi ngạc nhiên, quả là ta không biết, gật đầu bảo nàng tiếp tục

“chàng dạo này mơ thấy giấc mơ về người và thiếu gia, mơ… nhìn thấy thiếu gia đâm người và đẩy người xuống cửa địa ngục”

Cơ thể ta căng cứng, hoang đường… giấc mơ thật hoang đường Sesshomaru mặc dù hắn lúc nào cũng lạnh lùng tàn nhẫn nhưng đối với người bên cạnh hắn, sẽ không có chuyện hắn làm như vậy trừ khi… trừ khi làm chuyện gì có lỗi với hắn vả lại vị trí của ta có phần đặc biệt, không thể nào hắn lại tàn nhẫn như vậy và ta nhất định sẽ không gây tổn thương với hắn

Ta thả lỏng một chút, vẻ mặt hoang mang khi nãy biến mất, nhẹ nhàng nói với Mai “ Mai, đó chỉ là mơ thôi, ta biết khả năng phu quân cô nhưng đôi khi sẽ có sự sai sót”

“không, tiểu thư… phu quân ta chưa bao giờ đoán sai gì cả… ta không rõ vì sao người và Sesshomaru sẽ xảy ra sự tình đáng tiếc đó, ta nói ngài biết để người cẩn thận có thể có kẻ gian nào hãm hại giăng bẫy, thiếu gia Sesshomaru đã tận mất chứng kiến ngài đi một lần rồi, không thể để ngài ấy lại tiếp tục nhìn người chết thêm lần nào nữa”

Mai khiến ta nhớ lại khoảng thời gian đó, nhìn thấy Sesshomaru đau lòng, lồng ngực ta lại nhói lên khó chịu, Mai nói xong chuyện cần nói cũng rời đi, còn ta thì ngồi đó rất lâu

Khoảng thời gian yên tĩnh đó ta nghĩ được rất nhiều chuyện như… ngôi sao mặt người đó có quan hệ gì với hắn, sau đó sao hắn có khả năng đem ta từ thế giới thật vào trong thế giới ảo này

Ta suy nghĩ rất lâu, hình như đã có đáp án cần tìm ta mới thả lỏng trở lại, định mở kết giới thì đã thấy Sesshomaru đứng sau lưng ta từ lúc nào

Ta có chút giật mình, hắn nhìn ta rất lâu rất lâu như thể nếu ta vẫn cứ ngồi ngẩn ngơ chỗ này mãi hắn vẫn sẽ đứng cạnh mà che chở, tự dưng nhớ đến chuyện Mai nói, ta có chút buồn bã đứng lên vươn tay ôm cổ hắn

Hắn vỗ lưng ta trấn an, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường song đã dịu đi rất nhiều “Mai đã nói gì với ngươi?”

Ta lắc đầu, ta vẫn ôm chặt lấy hắn “không có gì đâu, tự dưng muốn ôm ngươi thôi”

Ta không muốn tin những gì Mai nói nhưng sự xuất hiện đột ngột của Huyền khiến ta phần nào tin tưởng, ta có cảm giác ta quên thứ gì đó quan trọng, lâu lâu cứ loáng thoáng trong đầu rồi lại nhanh chóng vuột mất, cứ như bị quên mất vậy

Mai từ xa, chăm chú nhìn hai bóng lưng đang dựa sát vao nhau thầm buồn rầu, cô đã chăm sóc, chữa bệnh cho Tatsu nhiều lần, tuy nhiên cô cứ cảm thấy cơ thể của Tatsu cứ làm sao ấy, vừa thật lại vừa giả

Cô quay sang hỏi ý kiến của phu quân, hắn đưa mắt xa xăm hướng về phía Tatsu và Sesshomaru, khẽ nhắm lại rất lâu “ta không thấy được tương lai của nàng ấy”

Hắn đã nằm mơ, thấy Tatsu bị đâm bởi thiếu gia Sesshomaru, nàng to mắt ngạc nhiên lẫn kinh ngạc nhìn về phía ngài ấy tuy nhiên hắn lại thấy ánh mắt của nàng lại không có sự thù hận, chỉ đơn thuần là không thể tin được thôi xen lẫn sự nghi hoặc

Không có sự hối tiếc, điểm cuối trong giấc mơ chính là ánh mắt của nàng ấy nhìn về hướng khác, tràn ngập đau khổ, thê lương chứ không hề nhìn thiếu gia Sesshomaru, người đã đâm nàng

Chắc chắn có vấn đề gì đó nhưng hắn vẫn không nhìn ra, hôm nay hắn quan sát nàng trong bóng tối, lặng nhìn tương lai của nàng, quả đúng như vậy, một màu sắc hỗn loạn sau đó là màu trắng xóa

“có lẽ thiếu gia và tiểu thư có duyên nhưng không phận rồi” Mai buồn bã nép vào lồng ngực phu quân nhà mình, cô là người duy nhất chứng kiến từng ngày thiếu gia Sesshomaru lớn lên, từng ngày Tatsu bước đến bên cạnh ngài ấy, tâm sự bầu bạn, cùng nhau vượt qua những trận chiến sinh tử và là người tận mắt chứng kiến khung cảnh ngày Tatsu ra đi, thiếu gia lúc ấy tuy bề ngoài không biểu hiện gì nhưng nội tâm chắc chắn không được yên ổn như vậy

Ngài lao vào chém giết kẻ địch, nếu lúc trước ngài cho kẻ địch còn chút hơi thở thì lần này chính là tiệt đường sống của bọn chúng, cuộc chiến giữa hai tộc kết thúc, ngài ấy cũng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết và cang ít nói hơn

Mai không rõ, làm sao thiếu gia sao có thể phát sinh tình cảm lên con người, hẳn ngài phải rõ rằng dòng thời gian của con người rất ngắn ngủi, kết quả của một người một yêu tất nhiên không phải là tốt đẹp

Sau trận chiến hai gia tộc một lần Mai giúp phu nhân, mẫu thân của thiếu gia chữa trị vết thương cơ thể, buộc miệng nói ra nhưng lời suy nghĩ của bản thân, người chóng ta lên trán hồi lâu, ta cứ nghĩ ngài ấy sẽ không để trong lòng suy nghĩ vu vơ của ta, không ngờ đột nhiên ngài lại nói chuyện, giọng ngài ấy man mác buồn “không hổ là cha con, giống nhau thật”

Mai lúc ấy không rõ vì sao phu nhân lại nói như thế, thiếu gia cùng ngài Inu no Taisho là cha con tất nhiên là giống nhau song Mai lại cảm thấy lời nói của phu nhân lại có một tầng nghĩa sâu xa khác

Phải rất lâu Mai mới hiểu, ngài Inu đang qua lại với một cô gái loài người, nàng ta hiện tại đang mang cốt nhục của ngài ấy

Đứng từ xa nhìn khung cảnh ngài và cô gái đó cạnh, từng cử chỉ, ánh mắt âu yếm của cả hai nhìn nhau, họ như là đôi phu thê hạnh phúc nhất thế gian không giống như ngài ấy cùng với phu nhân, bao nhiêu năm trôi qua hai người tuy là vợ chồng nhưng vẫn tương kính như tân

Sesshomaru cũng đang ở đây, chứng kiến hình ảnh ấy, ánh mắt người trở nên xa xăm như nhớ về ai đó, có lẽ là tiểu thư, nếu bây giờ tiểu thư còn thì có lẽ hai người đã thành hôn và có thể sẽ có thêm một tiểu thiếu gia rồi, đáng tiếc chỉ là nếu mà thôi

Trở lại hiện tại, Mai được phu nhân đưa vào phòng, việc của riêng thiếu gia, hai người họ cũng không thể nhúng tay vào được

P/S: Thỏ thật không ngờ mình có thể chém đến mức như vậy =))))

hãy cổ vũ Thỏ để Thỏ có thể tung sức chém thêm nữa nhé ┌(^o^)┘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.