Thuốc hạ sốt của Đinh Tiếu cũng không có tác dụng, thương thế của Giới tuy không nhẹ, nhưng cũng thương tổn tới nội tạng, hơn nữa thuốc bột tiêu độc của hiến tế đích xác hữu hiệu mười phần, cho nên tuy sau cũng sốt cao, nhưng uống thuốc vào lại giảm. Các loại bệnh trạng cảm nhiễm khác cũng không xuất hiện. Chỉ là nửa tháng sau mới có thể khôi phục hình người, điều này khiến cho Điềm bạn lữ của hắn lo lắng hồi lâu.
Trong thôn vì Tĩnh Hổ rời đi mà tinh thần sa sút một đoạn thời gian, ngay cả các tiểu ấu tể cũng không cười đùa vui chơi bên cạnh thiết bị vận động nữa, một vài tiểu ấu tể giống đực bắt đầu đem rèn luyện thể lực trở thành đề tài chính. Một đám đều giống như dùng hết sức lực, khiến người nhìn qua liền thấy vẻ hướng tới sức mạnh. Nhưng thật ra người lớn thì tâm tình tốt không ít.
Vì bị thương cần phải tẩm bộ cho tốt, hiến tế và Đinh Tiếu cùng nhau nghiên cứu, lợi dụng vài loại dược liệu bổ máu tập trung làm canh, cũng lấy danh nghĩa của hiến tế đi dạy Điềm bạn lữ của Giới. Đương nhiên thảo dược đều là hiến tế hữu nghị cung cấp, làm cho Giới và Điểm vừa cảm động vừa cảm kích.
Tĩnh Hổ chết khiến cho Đinh Tiếu xúc động rất lớn, khi thương thế của Giới hoàn toàn khôi phục vững vàng, cậu cùng Khôn và ba với cha thương lượng một chút, cuối cùng quyết định kiên định quyết tâm đem đồ vật của mình đều giao cho hiến tế. Trong đó bao gồm cả quyển. Vốn dĩ cậu muốn đem quyển sách này vẽ lại rồi đưa cho hiến tế, hiện tại nghĩ đến, vẫn là trực tiếp đưa thì tốt hơn. Dù sao ảnh chụp bên trên vĩnh viễn so với vẽ tay chân thật hơn nhiều. Hơn nữa bọn họ đều tin tưởng hiến tế sẽ tuyệt đối che chở Tiếu Tiếu, sẽ không để cho người khác nhìn thấy quyển sách này.
Mà trên thực tế nếu không có hiến tế và thôn trưởng che chở, mình sao có thể nhẹ nhàng mà sinh hoạt như bây giờ chứ? Điều này Đinh Tiếu minh bạch mười phần.
Cho nên cậu cũng thực may mắn, sau khi mình xuyên tới, không những không có vì là "dị tộc" mà bị căm thù, ngược lại được các trưởng bối bao dung và che chở. Đây có lẽ là việc rất khó có được đi.
Thuốc mỡ tiêu độc cầm máu cũng không làm hiến tế cảm khái quá nhiều. Dù sao loại đồ vật này cũng biết làm. Đinh Tiếu mua là trung dược, cho nên nhìn thành phần, hiến tế tỏ vẻ rất dễ dàng có thể chế tạo ra.
Thuốc trị cảm trừ bỏ một ít thành phần hóa chất nàng không biết là gì ra, thì thành phần trung dược vẫn tương đối thường gặp. Chỉ là ở chỗ này không có cách nào tiến hành tinh luyện tinh tế, về cơ bản khó khăn cũng lớn.
Chỉ có hộp hạ sốt là không có biện pháp, dưới sự trợ giúp của Đinh Tiếu đem bản thuyết minh nhìn kỹ một lần, hiến tế chỉ có thể cau mày lắc đầu. Đinh Tiếu cũng cười khổ, cho dù có thể lấy ra nguyên liệu, nhưng lấy trình độ sản xuất hiện tại mà nói quả thực là vô nghĩa. Nhưng thứ này có thể lưu lại coi như di sản quan trọng truyền thừa đi xuống. Có lẽ chờ một ngày Thú Thế cũng phát triển đến trình độ như xã hội hiện đại, vậy liền có tác dụng.
Vì thế hộp thuốc này được hiến tế thận trọng cất ở một nơi bí mật, cũng quyết định dùng văn tự bản địa sao chép lại một bản thuyết minh lên cuốn da dê. (Hiến tế à囧!)
Cồn là thứ tốt, hiến tế khi nghe đến Đinh Tiếu nói thứ này là đồ vật từ rượu tinh luyện ra, lập tức lâm vào hưng phấn. Chẳng cần Đinh Tiếu lần nữa tỏ vẻ mình tuy rằng dùng râu quả làm ra rượu gạo, nhưng làm thế nào để đem độ tinh khiết đề cao lên một độ cao khác là hoàn toàn không hiểu, hiến tế đại nhân cũng không có bất luận dấu hiệu sa sút tinh thần gì: "Loại thang thang thủy thủy này muốn tinh luyện đơn giản là nấu!"
Đinh Tiếu ho nhẹ: "Chính là cồn thực dễ dàng bay hơi...nói đúng ra là nếu ngài mở ra cái nắp, thứ này sẽ biến thành khí bay đi." Khi nấu ăn cho chút rượu vào không phải là đạo lý này sao, bay lên vị cay của rượu, chỉ để lại vị rượu thơm tinh khiết.
Hiến tế xua tay: "Dù sao chuyện này giao cho ta đi, ta có biện pháp, con liền phụ trách làm ra rượu là được rồi, yên tâm, muốn dùng thứ gì ta sẽ nói với đại bá của con."
"Đợi đến đầu xuân đi, hiện tại không phải thời điểm dùng nhiều lương thực." Đinh Tiếu đúng sự thật trình bày ý nghĩ của mình: "Một lọ này dùng tiết kiệm cũng có thể dùng thật lâu." Đương nhiên đó là miệng vết thương bình thường, nếu giống như Giới, một lọ cũng không đủ. Nhưng mà nếu thật sự dùng cồn để tiêu độc, như vậy miệng vết thương lớn phỏng chừng cũng đau đến chết cũng nên. Run~~
Khiến cho hiến tế kinh ngạc cảm thán chính là cuốn "sách" mà Đinh Tiếu mang tới. Khi biết được quê nhà Đinh Tiếu đều dùng loại đồ vật giống diệp giấy này đóng thành quyển sách, hiến tế cũng cảm thấy diệp giấy là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa một tờ nhỏ nhỏ lật lật lên so với cầm cuốn da dê thật dài thoải mái hơn nhiều. Vì vậy khi chưa thấy được nội dung, nàng trước suy xét chính là muốn đem y cuốn của mình một lần nữa viết lên quyển diệp giấy. Nàng lúc trước thấy Lục Hi lấy quyển diệp giấy kia luyện chữ khá tốt.
Rất nhiều nội dung văn tự trong sách hiến tế đều biết, vì đây vốn chỉ là thảo dược hay dùng, đồ vật bên trên đều không khó tìm, số lượng cũng không lớn. Nhưng vẫn có một số loại ở Thú Thế không dùng làm dược liệu khiến nàng rất là mới lạ. Đương nhiên khiến nàng chấn động nhất chính là hình ảnh trong sách.
Nhưng hình vẽ này thoạt nhìn giống y như thật, khiến hiến tế hô to thần tích: "Tiếu Tiếu, bức vẽ này là vẽ lên sao?!"
Đinh Tiếu liền biết sẽ như vậy, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nói đây là ảnh do máy ảnh chụp ra, lại đưa vào trong máy tính tiến hành sắp chữ, sau đó trải qua máy móc in ấn in ra, cuối cùng đóng thành sách gì đó. Cậu còn không muốn làm tế bào não của mình bị tra tấn đến chết. Cho nên cậu trả lời: "Ở chỗ chúng con bên kia có người chuyên môn làm ra cái này, người khác không biết. Cho nên con không hiểu." Xem đi, cỡ nào dễ hiểu, ta không biết a là xong!!!
Hiến tế thở dài: "Aiz! Đáng tiếc! Nhưng mà con dạy chúng ta vẽ cũng đã thực không tồi."
Đinh Tiếu hắc tuyến, vậy cũng không sao. Đây là không có máy tính, có rấ nhiều người vẽ CG (đồ họa vi tính) cũng giống như đúc với ảnh chụp kìa.
"Viết rõ ràng thì tốt rồi, dù sao mấy thứ này tốt nhất đều là làm thành sách cùng nhau đại đại tương truyền. Con tin tưởng nơi này của chúng ta sớm muộn cũng sẽ có người biết cách làm ra vật này như thế nào." Nhưng không biết là bao nhiêu thế hệ nữa thôi. Lấy thọ mệnh của thú nhân...tất nhiên là muốn càng xa một chút.
Trừ bỏ giữ lại thuốc thần kinh và thuốc ngủ, Đinh Tiếu đem tất cả các loại đồ vật có quan hệ tới chữa bệnh đều giao cho hiến tế. Bí mật giao cho người có địa vị, cảm giác lập tức nhẹ nhàng đi không ít.
Mùa đông năm này tuyết rơi thực sự cần mẫn, vừa vào đông được 1 tháng rưỡi, tuyết đã rơi bốn lần. Cho dù chỉ có vào mùa đông này thiên hạ mới có cái gọi là tuyết lớn, nhưng từng chút tích lũy xuống, rừng rậm liền có vẻ có ít chỗ cho người có thể đặt chân.
Cũng liên quan tới Tĩnh Hổ, thôn trưởng và hiến tế năm nay lại một lần nhắc lại, tuyệt đối bất cứ một thôn dân nào cũng không được tới gần sơn cốc Tử Vong. Hơn nữa quy định phạm vi săn thú xa nhất, cho dù là mùa đông, trừ bỏ một vài loại động vật hình thể không lớn lại không sợ lạnh không ngủ đông không di cư có thể ngẫu nhiên săn bắt được, còn lại những đại hình dã thú khác đều lui vào giữa sơn cốc. Cũng may trước khi bắt đầu mùa đông này mọi người tích trữ đồ vật so với các năm còn nhiều hơn, hơn nữa mọi nhà đều chuẩn bị quả trân châu và bạch đậu gì đó, có một số nhà cũng thu thập ít quả gạo. Mùa đông này trong thôn không có nhiều khả năng có người bị đói, hoàn toàn không cần phải theo đuổi tích trữ càng nhiều da thú trân quý. Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân mà tất cả mọi người đều cảm thấy Tĩnh Hổ chết và Giới bị thương là không đáng.
Các thôn dân cũng cẩn thận hơn, trong lúc nhất thời "đoàn đội" giống đực ra ngoài săn thú nhân số tăng lên gấp đôi, nhưng số lần đi ra ngoài săn thú lại giảm bớt rất nhiều. Đặc biệt có mấy nhà nhìn thấy Đinh Tiếu bọn họ nuôi dưỡng động vật rất khá, người ta cũng đều động tâm, liền càng không thích cho bạn lữ và con trai giống đực nhà mình ra ngoài động lạnh mạo hiểm.
Kỳ thực Khôn nói với Đinh Tiếu, săn thú có nguy hiểm hay không từ trước tới này đều là muốn xem tâm thái và năng lực của thợ săn. Cho nên cho dù Đinh Tiếu bị chấn kinh, lại không hoài nghi tính an toàn khi Khôn ra ngoài săn thú. Hơn nữa cậu cảm thấy, nhóm giống đực nếu vừa lòng với hiện trạng, ỷ lại gieo trồng và chăn nuôi, vậy chỉ sợ bộ phận gen thuộc về dã thú sẽ dần dần thoái hóa, thậm chí hoàn toàn mất đi dã tính mà tiến vào một loại hình thức sinh hoạt mới.
Dù sao nơi này và địa cầu đều có nguồn gốc Bàn Cổ đại thần, tương lại có thể phát triển giống như địa cầu nơi mình đã từng sinh sống hay khôngm, Đinh Tiếu không thể nào biết được. Nhưng cậu tin, xã hội phát triển vĩnh viễn đều là hướng tới phương hướng càng thêm phương tiện mau lẹ an toàn mạnh mẽ. Nhưng những cái đó thay đổi, chắc chắn không liên quan tới cuộc đời mấy trăm năm của mình này.
Chợ vào đồng có vẻ hơi tiêu điều một chút, tuy không có quy tắc không thể mua bán món chính như chợ Đông, nhưng các thú nhân đã quen với việc dự trữ đồ ăn vào mùa đông, cho nên trừ bỏ một vài vật dụng hàng ngày cùng quần áo da thú mua bán không rồi ra, thông thường đều là mang lên đều sẽ bán sạch trơn, sau đó chủ quán nên làm gì thì làm.
Đinh Tiếu và Khôn hôm nay liền dọn quán phi thường sớm, vào đông Đinh Tiếu chỉ bán thịt heo chà bông. Nhưng mỗi lần mở hàng cậu đều mang theo hai bình tương nướng thịt ngũ vị hương lại đây. Nước chấm vào mùa đông cũng chỉ có thứ này, cậu trữ hàng có nhiều thì cũng có lúc tiêu hao hết. Đối với việc sau khi nước chấm ngon đột nhiên khẩu vị giảm bớt, số lượng lại càng khan hiếm, mọi người chỉ có thể cướp mà mua, lại cũng không có người nói qua "có thể làm nhiều thêm chút không" như vậy.
Sớm đem nước tương nướng thịt bán đi, Đinh Tiếu bắt đầu đi dạo chợ. Có xe đưa đón, lưu lượng người trên chợ không ít, ví dụ như quầy bán quần áo của Màu và một số quầy cũng bán quần áo khác người mua vẫn tương đối nhiều. Các loại tiểu sạp cũng đều bày ra da thú nhà mình thừa cho mọi người lựa chọn.
Đinh Tiếu tránh đi tới những địa phương náo nhiệt, quyết định lựa chọn một bên chợ của người thôn khác xem thử họ bán cái gì.
Khôn đi theo sau Tiếu Tiếu, vẫn luôn quan sát bạn lữ nhà mình có nhìn trúng thứ gì hay không. Chỉ tiếc đi non nửa vòng, Tiếu Tiếu trừ bỏ tâm tình cũng không tệ ra tựa hồ cái gì cũng không có hứng thú thì phải.
"Tiếu Tiếu, thích cái gì thì mua, lấy thịt đổi với bọn họ cũng được."
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em chỉ là xem mà thôi, nhà mình cũng không thiếu gì." Vừa dứt lời, cậu liền phát hiện một quầy hàng của người ngoài thôn có một cái túi hạt giống nhỏ, thiên nhãn biểu hiện đó là hạt giống rau cải, cũng chính là Giới Tử. Đột nhiên nhớ tới đây chính là nguyên liệu làm mù tạt vàng, cậu lập tức hứng thú. Đi tới trước quầy hàng, ngồi xổm xuống hỏi: "Cái này bán như thế nào?"
Chủ quán là một bán thú nhân trẻ tuổi, thoạt nhìn hẳn là đã thành niên, ít nhất Đinh Tiếu cảm thấy người ta đứng lên nhất định cao hơn mình không ít. Lúc này rốt cuộ thấy có người đối với phát hiện mới của mình có hứng thú, lại còn là bán thú nhân ấu tể bán thịt chà bông và tương thịt nướng nổi tiếng nhất chợ kia, y vội vàng nhiệt tình tiếp đón: "Cái này là hái được ở trên núi sau thôn chúng ta, có thể ăn. Cậu nếu thích, có thể dùng một ít tương thịt nướng đến đổi."
Đinh Tiếu lập tức liền cười: "Đương nhiên có thể! Khôn, anh về nhà dùng ống trúc đựng chút tương nướng thịt lại đây, đúng rồi, ngươi thích ăn hương vị gì? Chua ngọt hay là cay mặn?"
Không nghĩ tới Đinh Tiếu lại sảng khoái như vậy, còn tưởng rằng hiện tại mỗi lần mở chợ đều hcir có hai bình gia vị bán, bán thú nhân ấu tể này sẽ luyến tiếc chứ. Dù sao mình thu tập cái hạt rau dại này, ở núi gần thôn bọn họ cứ gọi là mọc khắp nơi.
"Bạn lữ của ta trước kia ở quầy hàng của cậu mua loại tương chua ngọt, hình như gọi là tây hồng...cái gì ấy, ta thật đúng là không nhớ kỹ."
Đinh Tiếu xua tay: "Tương cà chua thịt nướng sao! Nhà ta vừa lúc còn có một chút, Khôn anh lấy đi, em ở chỗ này chờ anh."
Khôn lập tức gật đầu, xoay người chạy về quầy hàng nhà mình lấy cái bình không liền đi. Trong lòng còn đang cân nhắc, không biết Tiếu Tiếu lần này nhìn trúng chính là thứ gì. Bán thú nhân đều nói là có thể ăn, khẳng định chính là thứ tốt đi? Nếu không Tiếu Tiếu nhà mình đã chướng mắt rồi! Tương cà chua thịt nướng trong nhà còn có vài vại mà ~!
Kỳ thực ý của Khôn ca chính là, nếu trong nhà không còn nhiều lắm, hắn cần phải cò kè mặc cả o(╯□╰)o cơ hồ dùng giá cả thấp nhất để đổi lấy hai cân hạt rau cải về. (Bí: anh ơi em mua hạt giống rau cải 10k có một túi nhỏ 20g thôi, anh mua hai cân cơ đấy!)
Đinh Tiếu vui không chịu được, tuy khu an toàn thôn Thiên Hà bọn họ có rau cải, cậu cũng hái xào ăn, nhưng thật đúng là quên mất việc thu thập hạt giống.
Đinh Tiếu tuy cũng không thực thích ăn mù tạt, nhưng hiện tại với cậu mà nói mỗi một loại gia vị và hương liệu đều là trân quý. Hơn nữa mù tạt vàng hương vị không tồi, cho dù không làm thành sốt mù tạt chấm, lấy tới hầm canh cũng có thể giảm vị tanh, hơn nữa vẫn là một loại dược liệu không tồi.
Khôn đi theo sau Tiếu Tiếu, một bên đi một bên dò hỏi: "Thứ này ăn như thế nào?"
Đinh Tiếu trả lời: "Trước xay thành bột, em nhớ rõ sau đó còn phải ủ một chút. Thử xem xem sao. Thứ này là cay, nhưng vị cay không giống với ớt cay. Em không miêu tả rõ được, chờ tới khi làm ra anh nếm thử sẽ biết." Cậu luôn cảm thấy vị cay của mù tạt là bốc lên trên, mà vị cay của ớt là theo yết hầu đi xuống. Dù sao ớt cay cậu ăn nhiều cùng lắm dạ dày đau thì uống nước một trận, nhưng cậu nhớ rõ có một lần đi ăn mù tạt xanh liền đau đớn muốn chết không biết phải làm sao. May mắn mù tạt vàng hương vị ôn hòa đáng yêu hơn nhiều.
Khi Đinh Tiếu xay đi xay lại năm sáu lần, bột mù tạt rốt cuộc xay đến thập phần nhắn mịn. Dùng nước sôi trộn đều, đậy nắp lên trên, Đinh Tiếu quyết định đặt ở tủ bát nửa ngày thử xem. Nghe nói thứ này thời gian ủ càng lâu hương vị càng lên, mình cũng không cần hương vị quá khoa trương, đại khái non nửa ngày cũng được rồi. (Này cũng không ngắn ---)
Trước bữa cơm chiều, Đinh Tiếu đem chén nhỏ mù tạt ra, nhấc nắp lên, một cỗ mùi mù tạt nồng đậm bay lên. Dùng đũa chấm một chút nếm thử, cảm giác còn được, đúng là rất cay, nhưng còn không đến mức cay đến nhảy cẫng lên. Dựa theo hương vị mù tạt vàng trong trí nhớ, Đinh Tiếu bỏ thêm đường, muối, dấm và tiêu xay vào chén, lại cho thêm chút dầu mè vào trong. Dùng sức quấy một hồi rồi lại nếm thử, hương vị còn rất là vừa ý.
Dùng bát giác, hoa tiêu và hành, gừng nấu một nồi thịt ba chỉ. Sau khi thịt chín lấy ra để nguội cắt miếng, dùng tương mù tạt và nước tương trộn chung, hoàn toàn không có chút cảm giác ngán mỡ, ngược lại đặc biệt ngon miệng.
Sau khi Khôn ăn thử một miếng cũng cảm thấy không tồi, nhưng trong lòng hắn lại nói, vẫn là tương thịt bò cay ngon hơn o(╯□╰)o.
Vợ chồng son đang định tính toán nướng mấy cái quả màn thầu kẹp thịt ba chỉ trộn mù tạc thử xem hiệu quả thế nào thì hiến tế đại nhân tự mình quang lâm...