(tên truyện được đặt theo tên ngoại truyện ạ do tui lười nghĩ tên wa)
(trong truyện tác giả dùng từ 太太 để gọi tác giả, mình tra thì từ này dùng để gọi các tác giả nữ như kiểu dùng Ms/Mrs còn tác giả nam gọi là 大大, nên mình gọi là chị gái trong này nha.)
2.
Tôi nịnh đầm không đúng chỗ đang vô cùng hoảng sợ, hơn nữa, dù vô tình hay cố ý đã lấy lòng được anh ấy.
Mặc dù đến nay, không nhìn thấy có chuyển biến tốt hơn nào.
Nhưng, trời không phụ lòng người.
Sau 6 tháng, cuối cùng tôi đã thành công trở thành nhân viên chính thức, trở thành một thành viên của tổ thư ký.
Tuần tôi được chuyển lên làm nhân viên chính thức, cuối tuần tôi tự cho phép bản thân xả hơi thoải mái, đặc biệt vung tay vô cùng hào phóng nạp 50 tệ đọc truyện, quyết định thức thâu đêm đọc hết tất cả các truyện của tác giả mình yêu thích nhất.
Tác giả của tôi, ánh sáng trong đời tôi, ngọn lửa khát khao của tôi.
Tôi nằm nghiêng trên giường, bật đèn ngủ, điện thoại sạc đầy pin.
Đọc không sót một chữ từ chương một, nhìn thấy dòng “Tác giả có lời muốn nói” ở chương cuối cùng.
Ngoài chính văn, tôi còn vào weibo của tác giả, lưu ảnh ngoại truyện, bản sao, lướt lên lướt xuống, quay ngược cả điện thoại.
Ánh sáng trắng thuần không tì vết của điện thoại rọi chiếu sự kích động rạng rỡ tỏa ra từ trong mắt tôi.
Aaa~~~
Đây mới là cuộc sống chứ.
Món ăn tinh thần tác giả cho tôi thật sự rất tuyệt.
Tôi bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím, ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một bình luận dài 100 ký tự.
“shhh aaa shhh aaa ~ [biểu tình sắc quỷ] α đây là alpha, β là Beta, γ là gamma, Δ là delta, з là cái miệng nhỏ của tác giả thân yêu ~chị à, chị dẫn em theo với! Không có chị em sống thế nào! Xa chị em giống như cá xa nước, moa moa moa ~ thêm chút nữa đi ~ nữa đi, bọn em rất thích đọc hihihi [biểu cảm rất háo sắc]”
—- “Cô Đản Đản(*), cô tới rồi.”
*nickname của nữ chính trên weibo, cũng có nghĩa là trứng
—- “Nếu như hiệu sách mà không có tác phẩm của cô Đản Đản, nên đáng bị dẹp tiệm.”
—– “Lầu trên nói đúng, nếu như hiệu sách mà không có tác phẩm của cô Đản Đản và vợ của “uống nhiều nước ấm”(*), nên đáng bị dẹp tiệm.”
(*) nickname của tác giả aka sếp
Tôi vui vẻ chào hỏi những người cùng sở thích với mình. Vừa nửa đùa nửa thật trả lời người cuối cùng:
“Huhuhu mọi người đừng quá trớn, mọi người cứ lần lượt quấy rối vợ tui, trước đây không nói là vì không muốn công khai thân phận của mình gây ra phiền nhiễu với cô ấy, nhưng với tư cách là chồng của cô ấy, tôi không thể nào nhịn được nữa, tôi mới là chồng của cô Nước ấm(*) [rơi lệ]”.
(*)nickname của sếp
“Uống nhiều nước ấm(*): (⊙o⊙) Hình như mọi người hiểu nhầm rồi! Tôi là con trai.”
“Uống nhiều nước ấm: Hơn nữa, tôi tôi tôi muốn chia sẻ cho mọi người một chuyện. Hình như tôi có người mình thích rồi! ⁽⁽ ଘ ( ˊᵕˋ) ଓ ⁾⁾Sau này sẽ “hoàn lương”, chỉ viết truyện trong sáng thôi!”
Không muốn đâu!!! Tôi chợt bật dậy khỏi giường, đầu đụng mạnh vào tủ đầu giường.
Trượt tay gửi đi một loạt [biểu cảm háo sắc] (˘❥˘), vô cùng nổi bật giữa một hàng bình luận chúc phúc, “cố gắng lên”, “sớm thoát FA”.
“Uống nhiều nước ấm: Đản Đản, (•̀⌓•) シ, thân thể của tui chỉ thuộc về người tui thích thôi, người khác không được chạm vào đâu nhóa ~”
Tôi bất lực ngửa đầu nằm liệt trên giường, hận không còn gì để nói, khóc ngàn dòng sông.
Chị gái yêu thích nhất của tôi.
Chị gái ngây thơ được độc giả khen cũng rất ngại ngùng.
Chị gái vô cùng đáng yêu.
Lại là con trai.
Trong đầu tôi không ngừng phác họa ra hình tượng của anh ấy.
À, chắc là kiểu con trai mặc áo khoác lông dê mềm mại, đeo kính cận màu đen, tóc mái che kín lông mày, thậm chí là chàng trai trắng nõn.
Người chơi hệ ăn cỏ(*).
*nhút nhát, thụ động trong tình yêu.
Chắc chắn là người chơi hệ ăn cỏ.
Tôi miêu tả, càng nghĩ càng thấy hình tượng của “tác giả uống nhiều nước ấm” với thực tập sinh mới tới trùng khớp với nhau.
Mấy hôm nay có thực tập sinh mới đến, học năm ba, hơi ngốc nghếch, ít nói, khi tôi dạy cậu ta cách dùng máy photocopy, vô tình đụng phải mu bàn tay cậu ấy, cậu ấy lặng lẽ xấu hổ.
Giống, quá giống.
Tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, điện thoại chợt rung lên.
“Uống nhiều nước ấm: @ hai quả trứng mới đủ(*), Đản Đản, tôi có thể mượn dùng bình luận hôm nay của bạn không?•ᴗ•”
(*) nickname dài của nữ chính, gọi tắt là Đản Đản =)))
“Hai quả trứng mới đủ: Bạn cứ thoải mái! Chị… à xin lỗi, thầy “nước ấm” cứ dùng thoải mái.”
Tôi tiếc nuối sờ avatar của thầy nước ấm.
Có lẽ đây chính là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng tôi.
Huhu
3.
Thứ hai đi làm tôi hơi mất tinh thần.
Đây là ngày đầu tiên tôi chính thức làm thư ký quèn trong tổ thư ký.
Thư ký trưởng cẩn thận bàn giao công việc cho tôi.
“Tổng giám đốc Tiết uống cà phê Ameriacano, 20% đường, sếp ấy yêu cầu quán cà phê cao cấp ở tầng dưới, nhưng—”
Thư ký trưởng lặng lẽ cúi người xuống, nét mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Khi cô bận, lấy hai gói cà phê nestle lừa gạt cũng được, mồm miệng sếp kém lắm, uống không phát hiện đâu.”
Tôi trợn tròn hai mắt.
Thư ký trưởng đứng thằng người, nói tiếp: “Tài liệu của tổng giám đốc Tiết phải được sắp xếp ngăn nắp, tài liệu màu đỏ là tài liệu cần giải quyết gấp, màu xanh da trời là bình thường, màu xanh lá cây thì đọc hay không cũng được nhưng…”
Anh ta tiếp tục nói nhỏ: “Nếu như cô phân loại sai cũng không sao, cứ nói tài liệu màu nào đó không có, tổng giám đốc Tiết không trách đâu.”
Tôi lại trợn tròn hai mắt.
Vị thư ký già dặn am hiểu sâu sắc chuyện giở trò xấu nơi công sở thở dài một hơi: “Tôi sắp nghỉ hưu rồi, từ sếp Tiết lớn đến sếp Tiết nhỏ cũng xem như là chăm sóc suốt chặng đường. Cô đừng thấy sếp Tiết nhỏ bây giờ nói năng thận trọng, mấy năm trước thật sự rất phản nghịch, còn giấu giếm sếp Tiết lớn viết mấy cái kỳ quái…”
“Khụ!” Từ trong phòng phát ra tiếng ho khan.
Thư ký trưởng im lặng.
“Đi đi, bài học nghiệp vụ thứ nhất, tôn trọng sếp nhưng đừng sợ sếp!” Chú ấy đưa văn kiện cho tôi, ra hiệu cho tôi đi vào.
Tôi đẩy cửa vào.
Ánh mắt Tiết Nghễ Văn hơi động.
Hôm tôi bất cẩn đá sếp ngã, mặc dù tôi đã làm rơi kính râm của sếp, nhưng không nhìn kĩ.
Bây giờ nhìn lại, hóa ra Tiết Nghễ Văn là con lai, mặt mũi như tạc tượng, rất đẹp trai, đôi mắt xám tro thiên màu bạc.
Anh ấy nhìn tôi.
Sau đó gương mặt lạnh lùng, bắt đầu run chân.
Theo lý thuyết, run chân để xoa dịu sự căng thẳng.
Tuy nhiên Tống Nghễ Văn lại giữ khuôn mặt kiêu ngạo, cực kỳ lạnh lùng, nhếch miệng nhìn tôi, càng giống như đang run chân, sẵn sàng xông lên đánh nhau với tôi bất kỳ lúc nào.
Tôi run rẩy đặt tài liệu xuống.
Tống Nghễ Văn từ từ đưa ra một quả đấm.
Tôi khiếp sợ nhìn chằm chằm anh.
Anh ấy cố hết sức đè nắm đấm lên đầu gối của mình.
Chân, cuối cùng cũng không run nữa.
Anh im lặng không hề lên tiếng đẩy tờ giấy trắng qua, “Đây là cái gì?”
Tôi xích lại gần nhìn ký tự vẽ trên giấy: “Alpha.”
Anh ấy lại viết một chữ, “Kia thì sao?”
“Beta.”
…
“Gama.”
“Delta.”
Tôi không thể nghĩ ra, nhưng vẫn nhận biết từng cái một giống như trả lời câu hỏi thời cấp ba.
Nhận biết đến cái cuối cùng, đã học được cách cướp lời.
Sau khi Tống Nghễ Văn vẽ xong, hai chân lại bắt đầu run, anh ấy hít một hơi thật sâu, chỉ ký hiệu trên giấy, mặt không cảm xúc, lạnh như băng, run lẩy bẩy, khó khăn mở miệng: “Tôi muốn nói, đây là…”
3.
Tôi cướp lời đáp: “Đây là Epsilon. Đôi khi nó được dùng để thể hiện các đại lượng biến thiên ngẫu nhiên trong toán học.”
Tiết Nghễ Văn nhìn tôi không nói gì.
Tôi kiêu căng nhìn anh, đầy tự hào và mang theo vẻ mặt tranh công, “Sếp à, hồi thi đại học, môn toán của em được 140 điểm, không thể nào nói sai được.”
Tiết Nghễ Văn nhìn tôi, đôi mắt màu xám tro đờ đẫn, giống như một vũng nước đọng.
Cuối cùng tôi đã hiểu, chẳng lẽ Tống Nghễ Văn không muốn nghe câu trả lời này sao?
Tôi có cảm giác kỳ quái, chậm rãi mở miêng, “Sếp…sếp, sao anh đột nhiên muốn hỏi em chuyện này?”
Tiết Nghễ Văn im lặng nhìn tôi, “khụ” một tiếng, sau đó lạnh lùng nói, “Hôm nay tình cờ nghe được cậu thực tập sinh nói bèn tùy tiện hỏi xem.”
Tôi ngơ ngác đi ra khỏi phòng làm việc.
Có gì đó sai sai.
Tôi đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua tác giả “nước ấm” mượn lời tỏ tình sến sẩm của tôi, chính là câu này.
Khoan khoan…
Sẽ không trùng hợp thế chứ.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ!
Tim tôi bỗng đập nhanh, đôi mắt sáng lên.
Chẳng lẽ thực tập sinh mới đến là tác giả mà tôi rất thích, “uống nhiều nước ấm”???