Nhật Lạc Vân Hi

Chương 32



Nhìn ly rượu đặt trên mặt bàn, Đường Dịch Thần trước sau vẫn bảo trì một tư thế lặng lặng nhìn chằm chằm nó, dường như chiếc ly trong suốt kia chính là tâm tình hiện giờ của hắn, bình thản không một gợn sóng….Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, cho đến tận lúc vang tiếng gõ cửa, động tác của Đường Dịch Thần cũng không có một chút chuyển biến, tầm mắt vẫn như trước dừng ở cái ly phía trước, chăm chú nhìn thật lâu.

Không để ý bên trong phòng có người đáp lại không, Lâm Hạo Nhiên mở cửa, đi đến trước bàn làm việc, ngồi đối diện với Đường Dịch Thần đang thẩn người “Lần này hãy đối xử thật tốt với Vân Hi, đừng làm cho em ấy phải thương tâm nữa.”

Cầm tờ giấy trong tay đặt ở trước mặt Đường Dịch Thần, Lâm Hạo Nhiên liền đứng lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự tin “Cậu nếu không nắm chắc được cơ hội này…” Khuôn mặt tuấn dật mang đầy vẻ uy hiếp “….tôi đây sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu đấy———-.”

Lời nói nghe qua thật có chút khiêu khích nhưng cũng đồng thời có một sự khích lệ động viên, Đường Dịch Thần khóe môi nhếch lên “Cám ơn.”

Ghi nhớ kỹ địa chỉ ghi trong tờ giấy, Đường Dịch Thần không chần chừ đứng dậy đi tới chỗ cửa, lúc mở cửa thì bên mặt cười đầy tự tin “Tôi sẽ không cho cậu có được cơ hội đó đâu….” bởi vì Vân Hi là của tôi…….

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Lâm Hạo Nhiên thở khẽ một tiếng, cười tự giễu, sao lại có người đem người mình thích nhường cho một người khác chứ, có lẽ loại người như hắn chắc là một kẻ ngốc rất khó để tìm được một cái đích của mình, cũng không thể vì tình cảm lưu luyến mà chết được, thôi có lẽ đây cũng là một lý do tốt để đi uống rượu… Nghĩ thông suốt xong, Lâm Hạo Nhiên liền thoải mái thong thả rời đi……

.

“Ba, nào uống thêm một ngụm nữa thôi.” Giọng điệu dỗ dành như đối với một đứa nhỏ không chịu ăn cơm, mang đầy vẻ ôn nhu cùng sủng nịch.

Nuốt nốt chút súp trong miệng, Vân Hi lắc tay “ Con muốn dưỡng ba ba con thành heo à.“

Vì phụ thân lau khóe miệng, trên mặt Minh Tuyên đã nhiều ngày căng thẳng giờ mới chậm rãi nhu hòa “Ba, con muốn dưỡng ba ba trở thành heo luôn, vậy con trai của ba không phải là heo con sao?” Múc một thìa súp trong chén, đưa tới bên miệng Vân Hi “Ba uống một chút nữa thôi, thân thể hiện giờ của ba rất hư nhược, phải tẩm bổ nhiều loại thuốc bổ.”

Hoàn thành xong công việc trên tay, Bạch Vũ cười khẽ dựa ở cạnh cửa “Minh tuyên, em không phải lại làm khó dễ ba ba đấy chứ.” Nhìn nhìn cặp ***g giữ nhiệt siêu lớn đặt trên bàn đã gần thấy đáy “…Ba em sức ăn thường ngày không lớn, em ép buộc như vậy có khi lại phản tác dụng đấy ”.

Nhìn bộ dạng phụ thân thật sự no lắm rồi, Minh Tuyên đành phải buông bát canh trong tay “Vậy ba ba, con giúp ba đi lấy thuốc.”

Sờ sờ cái bụng đang thấy chương chướng, Vân Hi gật đầu “Ừhm.”

Nhìn đứa con đã bước ra khỏi phòng, Vân Hi mỉm cười với Bạch Vũ, nói lời cảm tạ “Cám ơn, nếu không anh, có lẽ bụng tôi hôm nay không chống đỡ được mất.”

“Đừng khách khí———-.”

Ngồi vào chiếc ghế tựa trên giường bệnh, Bạch Vũ trong mắt lộ ra ý cười “Kỳ thật anh rất hạnh phúc.”

Khóe miệng hơi hơi cong lên, Vân Hi thả lỏng tựa vào tấm đệm sau lưng “Đúng vậy, Minh Tuyên vẫn luôn rất ngoan, trong mắt người ngoài có lẽ họ nghĩ là tôi chiếu cố nó nhưng thực tế, từ lúc nó mười tuổi trở đi vẫn luôn là nó chăm sóc tôi.”

“Anh có muốn nghe kể tôi đã gặp được Minh Tuyên như thế nào không ?” Nhìn Vân Hi gật đầu, Bạch Vũ hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng mỉm cười mang theo một chút thâm ý “…lần đầu tiên tôi gặp Minh Tuyên, lúc đấy tôi đang khá chật vật. Tôi bị người lập mưu làm bị thương, cậu ấy khi đó mười lăm tuổi tuy khá bất mãn nhưng cũng đã ra tay cứu tôi, tôi ban đầu cứ tưởng cậu ấy là một đứa nhỏ không biết trời cao đất dầy * là gì, nhưng tiếp xúc một thời gian dài tôi mới biết là tôi đã coi thường cậu ấy, Minh Tuyên đối với người rất lạnh mạc (lạnh lùng, thờ ơ), vô luận làm cái gì hay nói cái gì thì vĩnh viễn đều là thái độ lạnh băng, tôi cứ nghĩ là do trời sinh đã vậy, nhưng kết quả là lại phát hiện được khi cậu ấy ở trước mặt anh thì mới có thể lộ ra biểu tình phù hợp với tuổi của cậu ấy.”

( * Nguyên tác 不知天高地厚 –bất tri thiên cao địa hậu: không biết trời cao đất rộng; không biết trời cao đất dầy; kiến thức nông cạn mà tự cao tự đại; không biết mức độ nghiêm trọng của sự tình; coi trời bằng vung; kiêu căng ngạo mạn)

Mỉm cười nhìn Vân Hi “Kỳ thật người chân chính ỷ lại, sẽ không ly khai là cậu ấy, anh ở trong lòng Minh Tuyên có một vị trí bất đồng, cho nên anh đừng nên cảm thấy là anh liên lụy tới cậu ấy.”

Đối với lời nói đầy vẻ săn sóc của Bạch Vũ, trong lòng Vân Hi dâng đầy cảm kích “……cảm ơn anh”.

Tất cả vẻ thâm thúy trong ánh mắt đều giống như biển lớn, hài hòa ôn nhu “Đừng khách khí, đừng quên chúng ta là bằng hữu.” (*tiếng lòng* và là con rể – cha vợ…=)))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.