Nhất Lệ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 12



Giữa chiều hôm mỹ lệ thê lương của Thần giới, có tiếng tiêu vang lên, như ti như lũ, như oán như mộ, như khóc như tố, nói không bao giờ hết là tâm sự miên miên của nhân gian kia.

Huyền y nam tử rẽ hoa phất liễu, tìm theo tiếng tiêu, ánh trăng lành lạnh chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng, nhìn kỹ lại, bước chân của y thoáng loạng choạng.

Tiêu thanh yết, Tần Nga mộng đoạn Tần lâu nguyệt. Tần lâu nguyệt, niên niên liễu sắc,Bá Lăng thương biệt. Lạc Du Nguyên thượng thanh thu tiết, Hàm Dương cổđạo âm trần tuyệt. Âm trần tuyệt, Tây phong tàn chiếu, Hán gia cung khuyết.

Thanh y nam tử ôn nhã, đôi mày thật dài nhíu lại, khí chất quanh thân không biết tại sao lại khiến người ta vô cớ an tâm. Một khúc mới ngừng, bích tiêu rời môi, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất như đang ngóng nhìn bỉ ngạn.

Bỉ ngạn, có sắc đỏ tươi đang nhảy múa như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt. Sương mù mê mông nổi lên, là ai, ngâm xướng từ xa thẳm, tận thế buông xuống, là ai, ngàn năm cầu nguyện.

A, bỉ ngạn hoa khai, lại là một năm.

“Rất đẹp.” Một lúc lâu, huyền y nam tử bỗng lên tiếng tán thưởng, “Thanh Long, tìm ta có chuyện gì?”

Thanh Long nghiêng mặt, khuôn mặt nghiêng nghiêng của y đường nét cực kỳ nhã trí, y nói nhàn nhạt: “Khúc này so với ngày xưa Khuynh Thành tấu thì thế nào?”

Thân ảnh Huyền Vũ trong bóng đêm bỗng cứng đờ, chợt hơi ngẩng đầu, “Tiêu khúc của Khuynh Thành, Thiên Đế bệ hạ và Ma giới Thánh Quân còn không cách nào kháng cự, đó là tiếng trời trong sinh mệnh ta chỉ nghe nói.”

Vào một ngày của hơn ba trăm năm trước, giữa biển hoa cúc, thiếu niên thưởng cúc, người và khúc cùng là nhân gian đệ nhất, đế vương Thần giới mới vừa nhìn đã trầm luân.

“Đích xác, đó là tiếng trời, không ai bì được.” Thanh Long gật đầu, rồi y từng chữ chậm rãi nói, “Nhưng ta tình nguyện Thiên Đế bệ hạ chưa bao giờ nghe khúc tiếng trời ấy.”

“Ngươi vẫn… ” Chỉ nói được một nửa, Huyền Vũ lại bùi ngùi than tiếc, “Ta biết ngươi những năm gần đây vẫn canh cánh trong lòng, kỳ thật, thế gian vạn vật đều có quỹ tích vận hành của chúng.” Ngón tay y dường như thờ ơ mà thưởng thức một phiến lá liễu, theo lời nói, phiến lá kia nháy mắt héo rũ biến mất, “Sẽ không cải biến gì cả.”

“Ngươi đừng tránh nặng tìm nhẹ!” Thanh Long bỗng quay người đứng dậy, sâu trong ánh mắt như có mạch nước ngầm đang tuôn ra.

Người ôn tồn lễ độ như y mà cảm xúc kích động như vậy quả thật ít gặp, nhưng y lại từng là một danh tướng phá quân chính trực trung thành! Huyền Vũ im lặng nhìn y, tâm nhanh chóng xoay chuyển, Thanh Long, lại nên đóng nhân vật thế nào đây? “Sao lại nói ta tránh nặng tìm nhẹ?”

“Chập tối hôm nay, lúc ở trên Lăng Vân đài ngươi đã nói gì với Thiên Đế bệ hạ?” Ánh mắt Thanh Long một lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, y trầm giọng hỏi, “Vừa nãy thấy bệ hạ thần sắc cực kỳ ảm đạm, ngài biết rõ Thiên phi Minh Hà không thoát được can hệ với việc của Tinh Chiêm Triêu Nhan, thế mà ngữ khí khi nhắc đến tên Thiên phi lại hết sức hờ hững.”

“Ta chỉ nhắc lại một lần với bệ hạ nội dung Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung tiền nhiệm.” Huyền Vũ chăm chú nhìn vào mắt Thanh Long, “Chuyện đó ngươi cũng biết, ngươi có cách nhìn thế nào đây?”

Quá trình Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung chỉ Thiên Đế, Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ ba vị thiên quân là có mặt, nội dung vẫn bị Thần giới bảo vệ như bí mật trọng yếu nhất. Sau đó Ma giới mặc dù cảm thấy rất khó tin với việc Thiên Đế cưới một nữ tử lai lịch không rõ làm Thiên phi, nhưng dò la nhiều mặt vẫn không có kết quả.

Hiện giờ đột nhiên nghe Huyền Vũ nhắc đến, Thanh Long cũng không khỏi ngẩn ra, ngữ khí bất tri bất giác hòa hoãn lại, “Huyền Vũ, ngươi nói thật cho ta biết, có phải Triêu Nhan năm đó đã nói gì với ngươi? Hiện giờ ngươi ta đều hiểu được, vận số trong thiên địa chợt biến, hơn nữa khí hậu năm nay quá là thất thường.” Y ngừng một chút rồi trầm giọng nói tiếp, “Trong ấn tượng của ta, tình huống khí hậu xuất hiện quỷ dị như năm nay chỉ có một lần, không phải sao? Ta thật sự rất lo lắng, lúc này Triêu Nhan bất chấp tất cả Bích khung ngự không, ta không có lý do nào để không cho là sắp có một trường hạo kiếp sém lông mày!”

… Giữa minh mông, hồng quang rạn nứt, trên xanh dưới đen, thiên địa bắt đầu phân chia. Trong thiên địa tự nhiên sinh thành chính lệ hai khí, hai khí giằng co lẫn nhau, sau phân hóa thành hình người.

Lệ khí hóa thân nữ tử, tên Nguyệt Cơ, mắt ngọc mày ngài, giò trắng tóc đen, khoác mộng trạch yên sa, đeo chuông vàng hợp hoan, yêu mị vô song. Nhưng thuật pháp độc địa, hút tinh phách người sống để tu hành, mỗi ngày hại mấy trăm sinh linh, những nơi đi qua oan hồn ngập trời, lại dựng Cửu Tinh đài làm nhiễu nhật nguyệt, mưu toan khống chế mệnh số thiên địa…



“Nguyệt Cơ dựng Cửu Tinh đài, nhật nguyệt vô quang, âm dương mất cân đối, khí hậu vì thế thay đổi thất thường.” Thanh âm của Thanh Long lộ ra nỗi sầu lo tuyệt đối không phải chuyện đùa, “Tình cảnh này dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng tình hình năm nay thật sự rất giống với truyền thuyết!”

Huyền Vũ vẻ mặt không còn chút máu, thân thể hơi loạng choạng.

“Ngươi cũng đã nhắc đến Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung. Nhược thủy kim liên ngàn năm nở hoa, ngàn năm rơi hạt sẽ thế nào? Ngươi ta đều rõ ràng như nhau!” Thanh Long nói, “Huyền Vũ, ngày xưa Triêu Nhan ở trước trận địa hai quân thất thường như rối gỗ, ngươi biết là vì sao, đúng không? Thẳng thắn với ta đi! Thần trí tuệ cũng cần hỗ trợ, lực thủ hộ đang đứng bên ngươi!”

Nhìn thấy Thanh Long như vậy, Huyền Vũ không khỏi nở nụ cười chua xót mà ấm áp, đúng vậy, y biết Thanh Long phán đoán chính xác, hơn nữa, y tin Thanh Long, “Còn nhớ Chỉ Sát Ma Nhan?”

“Chỉ Sát Ma Nhan?” Thanh Long kinh ngạc, “Kẻ thần bí nhất trong Địa ngục thất quân chủ, chưa từng dùng chân diện mục, ta còn nhớ, hình như lúc Phi Thiên xâm phạm Thần giới, ngoại trừ Đãi Đọa Công Tước vì ngăn trở ngươi mà đến muộn thì thất quân chủ chỉ có y là khuyết tịch nhỉ?”

“Y khuyết tịch, chính bởi vì pháp lực vừa tiêu hao quá mức, chưa khôi phục.” Huyền Vũ quay mặt đi, ánh trăng chỉ có thể chiếu lên cổ và tai y, dường như y tận lực không để Thanh Long thấy vẻ mặt thống khổ mà y ẩn nấp trong bóng tối.

Triêu Nhan, Triêu Nhan… Cái tên vừa nhớ đến là tim sẽ vỡ nát.

“Quả nhiên, nguyên nhân khiến pháp lực của y tiêu hao quá mức chính là Triêu Nhan?” Thanh Long không hề ngốc, ngay sau đó lại hỏi, “Nhưng Triêu Nhan không thể yếu như vậy! Chỉ Sát Ma Nhan không có cơ hội tự mình đến Thần giới để thi triển pháp thuật mê hoặc tâm trí cô ấy, viễn trình thi thuật đối với thần nhân bình thường tự nhiên uy lực không thể khinh thường, nhưng đối với Triêu Nhan thân là Tinh Chiêm của Thần giới, chỉ sợ tác dụng có hạn?”

“Bởi vì, Triêu Nhan lúc đó, đang trong thời điểm suy yếu.” Rốt cuộc, cánh cửa ký ức mở ra, từng màn tràn ra như hồng thủy, vừa ra thì không thể vãn hồi…

“Triêu Nhan, cô sao rồi?!” Huyền y nam tử kích động chạy đến, ôm chặt hồng y mỹ nhân tiều tụy trong lòng, tình cảm thân thiết bộc lộ trong lời nói, “Khí sắc của cô kém quá!”

“Đã tiễn bước bình an rồi.” Hồng y mỹ nhân mở tinh mâu, thở ra một hơi, trên khuôn mặt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi lạnh là nụ cười vui mừng, “Đừng trách ta được không? Mộ Yên, đừng trách ta, hóa lệ chi huyết thật sự quá trọng yếu.”

Cánh tay đang vòng qua vai nàng bỗng nhiên siết chặt, “Đừng nói nữa.” Huyền Vũ vùi mặt thật sâu vào bên gáy nàng, “Đừng nói nữa, Triêu Nhan.”

“Mộ Yên, hình như có tiếng nói chuyện?” Triêu Nhan chật vật ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, “Ngài có nghe thấy không?”

“Không…” Huyền Vũ cả kinh, đang định hỏi.

“Báo…” Một tiểu binh xông vào, khuôn mặt bẩn thỉu nhễ nhại mồ hôi, gã chật vật quỳ xuống đất, hô to, “Huyền Vũ đại nhân, không hay rồi! Quân Phi Thiên đến Vân Tiêu quan! Thiên Đế bệ hạ nguy cấp!!”

“Cái gì?!” Huyền Vũ tâm tư rối bời, nhưng rời khỏi Triêu Nhan vào lúc này…

Tiến thoái, lưỡng nan.

“Ngài mau đi đi.” Huyền Vũ bỗng nhiên quay người, giữa hào quang, Triêu Nhan mang lệ mà cười, khuynh quốc khuynh thành, “Ta sẽ không đi đâu, ta ở đây chờ ngài.”

Gật đầu, Huyền Vũ ngự phong đi về phương hướng Vân Tiêu quan, trong đầu toàn là hình bóng nàng, chưa từng nghĩ đến tương lai vậy mà…

“Đừng chạy nữa, lừa ngươi thôi.” Tiểu binh theo sau bỗng cười khẽ, “Quân Phi Thiên vừa đến, Thiên Đế cũng chưa đến nỗi dễ dàng nguy cấp như vậy chứ? Thánh Quân vẫn chưa tới mà.”

Huyền Vũ ngạc nhiên nhìn lại, nào còn bóng dáng của tiểu binh, chỉ còn một nam tử yêu dã mê người đang cầm một đóa hồng.

“Ngươi vẫn giống như trước đây, không hề thay đổi!” Nam tử nọ cười nói, “Quan tâm tất loạn.”

“Là ngươi…” Tim Huyền Vũ nhỏ máu.

Vậy Triêu Nhan…

“Mộ Yên, thần trí tuệ ngươi có thể hiểu thấu bí mật của thiên địa, lại chẳng hiểu được bí mật lòng người.” Đãi Đọa Công Tước chậm rãi mở rộng hai tay, đóa hồng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, “Bất kể ngươi muốn làm gì, phải qua cửa của ta trước đã!”…



“Triêu Nhan đã phát hiện bí mật của hóa lệ chi huyết, cô ấy vì giữ lại hồn phách Khuynh Thành điện hạ mà hao hết tâm lực, khiến Chỉ Sát Ma Nhan có thể thừa cơ!” Thanh Long chấn động rất lâu, “Mà bước chân ngươi thì bị Đãi Đọa Công Tước vướng víu?!”

“Những chuyện khác, ngươi đều đã biết.” Huyền Vũ buồn bã nói, đã lâu như vậy mà y vẫn chẳng cách nào tiêu tan, hận bản thân, tại sao mắc mưu, tại sao không ở lại bên Triêu Nhan?!

Mộ Yên, thần trí tuệ ngươi có thể hiểu thấu bí mật của thiên địa, lại chẳng hiểu được bí mật lòng người.

Câu này người kia nói giống như ma chú.

“Vậy ngươi và Đãi Đọa Công Tước là quan hệ gì?” Câu hỏi của Thanh Long luôn sắc bén.

Đãi Đọa Công Tước?

Bao nhiêu năm trước? Bản thân cũng sắp không còn nhớ nữa. Khi đó còn ở trên băng nguyên Bắc quốc hoang vắng, y không phải Trí Tuệ Thiên Huyền Vũ, người kia cũng chẳng phải là Đãi Đọa Công Tước trong Địa ngục thất quân chủ.

Khi đó thứ người kia cầm trong tay, không phải hoa hồng yêu dã, mà là tuyết liên thánh khiết, bởi vì mình lúc ấy đang tận lực suy nghĩ trong băng động, toàn dựa vào tuyết liên này để duy trì sinh mệnh.

“Sợ cái gì? Đệ đưa cho huynh cả đời là được.” Trong vẻ tươi cười của y có nét ấm áp hòa tan băng tuyết.

Luôn tận lực để không suy nghĩ chuyện y tốt với mình.

Mộ Yên, thần trí tuệ ngươi có thể hiểu thấu bí mật của thiên địa, lại chẳng hiểu được bí mật lòng người.

Ai ngờ lời y một ngữ thành sấm. Lúc còn ở trên băng nguyên, y từng khóc mà nói với mình: “Ta hận huynh! Hận huynh! Huynh vĩnh viễn chẳng hiểu tâm tình của người ta!” Thanh âm của y phiêu tán trong gió, giữa hoa tuyết lả tả, “Vĩnh viễn chẳng hiểu lòng ta!”

Lại chẳng hiểu được bí mật lòng người.

Lại…

Huyền Vũ lặng im không nói gì.

“Vừa nãy ta đã trông thấy một người.” Thanh Long bỗng nói.

Huyền Vũ ngạc nhiên nhìn Thanh Long, chờ y nói tiếp.

“Đãi Đọa Công Tước.” Thanh Long chậm rãi nói từng chữ, “Vừa rời khỏi Nghê La cung của Thiên phi, lúc này, biết đâu còn chưa ra khỏi Vân Tiêu quan!”

Huyền Vũ vung tay áo, hóa thành luồng sáng hình cung mà bay đi.

Vùng trời Vân Tiêu quan, từng phiến mây đỏ quỷ dị nổi lên, Thanh Long hưng trí nhìn, ý cười trong đáy mắt dần sâu thêm.

Thật ngu xuẩn! Tất cả những kẻ này, lại vọng tưởng chống chọi lực lượng của vị đại nhân kia. Rõ là… không biết lượng sức!

Câu “Thần trí tuệ cũng cần hỗ trợ, lực thủ hộ đang đứng bên ngươi!” vừa rồi nói với ngươi, không hề là nói dối để lừa ngươi, chẳng qua đó là lời của một người khác, ta chỉ thuật lại thôi.

“Ha, nơi đó có lẽ đang phát sinh chuyện thú vị! Ha ha…” Giọng nữ nhỏ đột nhiên vang lên bên cạnh Thanh Long, nhưng chỉ nghe tiếng chứ chẳng thấy người.

“Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay đại nhân.” Thanh Long cung cung kính kính, nghiêng người hành lễ với hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.