Nhất Lệ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 5



Hồng là nhiệt tình, chanh là sống động, hoàng là mị lực, lục là thanh xuân, thanh là ái muội, lam là tĩnh lặng, tử là nhã trí, cầu vồng bảy màu cơ hồ kéo dài qua cả chân trời đằng Đông, lưu quang dật thải, khí thế không tầm thường. Nam nối Chu Tước thần đàn, Bắc đỡ Huyền Vũ linh cung, bạch điểu kết đàn vờn bay trên dưới như thoi, tao nhã tột cùng, đẹp không sao tả xiết.

“Hồng kiều đẹp quá!”

“Ha ha, ngươi còn chưa biết nhỉ? Đây chính là một trong Thần giới tứ cảnh trứ danh.”

“Ồ? Thần giới tứ cảnh? Nói thử xem nào!”

“Thần giới tứ cảnh này, một là Giá Không hồng kiều hiện tại ngươi đang nhìn, hai là Yên Hà đào lâm, ba là Đoạn Nhật vân nhai, bốn là… Cửu Tinh trường giai…”

“Giá Không hồng kiều, Yên Hà đào lâm, Đoạn Nhật vân nhai, Cửu Tinh trường giai, ba cái trước ta hoặc là đã thấy, hoặc đại khái cũng có thể tưởng tượng ra là như thế nào, chỉ mỗi Cửu Tinh trường giai này, ngài có thể giải thích không, chẳng lẽ là một cái cầu thang rất dài à? Thế thì có gì đẹp mà cũng được liệt vào một trong Thần giới tứ cảnh.”

“… Ngươi đến Thần giới đã nhiều ngày, từng du lãm không ít nơi rồi nhỉ? Ngươi nói đâu là nơi cao nhất Thần giới?”

“Cao nhất? Còn phải hỏi, đương nhiên là Lăng Vân cao đài rồi! Đứng trên đó không phải có thể thấy toàn cảnh Thần giới sao?”

“Với Thần tộc bình thường mà nói, Lăng Vân đài quả thật là cao nhất, bởi vì điểm chí cao chân chính của Thần giới họ không cách nào tới được.”

“Tại sao? Chẳng lẽ điểm chí cao chân chính kia ngài nói là Cửu Tinh trường giai? Cửu Tinh trường giai rốt cuộc ở đâu?”

“Ngươi nhìn về phương hướng kia… Đúng, thấy rồi chứ? Có phải nơi đó có một bạch tuyến cực mảnh nối liền trời đất?”

“Không có đâu…”

“Nhìn lại cẩn thận một chút, xa quá, chỉ có chút bóng dáng vô cùng mông lung… Giờ đã thấy chưa?”

“Ừm… Cái đó à? Lúc nãy ta có thấy rồi! Ta còn tưởng là một chùm ánh sáng chứ.”

“Nếu đến gần, ngươi sẽ thấy rõ đó kỳ thật là một cầu thang rất dài, nối thẳng chín tầng trời cao, ở nơi cao nhất có đặt một viên bảo thạch màu xanh biển, tên của nó là hải thiên chi lệ.”

“Hải thiên chi lệ? Tên thật dễ nghe.”

“Trong bảo thạch có một giọt lệ đang lưu động, truyền thuyết nói rằng đó là giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại sau khi Diễm Hoàng phong ấn Nguyệt Cơ từ vạn năm trước. Nếu ngươi cầu nguyện với nó, nó sẽ giúp ngươi thực hiện, có điều nhất định phải nghĩ kỹ, bởi vì mỗi người chỉ có một cơ hội.”

“Thoạt nghe thật thần kỳ!”

“Cho nên ta nghĩ, có lẽ cái gọi là một trong Thần giới tứ cảnh thật sự chính là viên bảo thạch đó, đạt thành nguyện vọng mới là cảnh sắc đẹp nhất trong lòng mỗi người.”

“Vậy chẳng phải là có rất nhiều người muốn đến đó, xem phân cảnh sắc đẹp nhất thuộc về mình kia?”

“Đúng là như vậy, có điều tiếc rằng viên bảo thạch đó rất kiêu ngạo, trừ phi là người nó cho phép, nếu không mới đi được một nửa Cửu Tinh trường giai là sẽ bị sấm sét vây trở, nửa bước cũng khó dời.”

“Phải là người thế nào mới có thể được nó chấp nhận?”

“Việc này… Ta cũng không rõ lắm. Giọt lệ trong bảo thạch đã là của Diễm Hoàng lưu lại, ta nghĩ nhất định sẽ có linh tính kinh người!”

“Vậy ngài? Có từng đến đó cầu nguyện chưa?” Thiếu niên mà bản thân đã có thể nói là cảnh sắc đẹp nhất trong thiên địa hỏi như vậy.

“Ta đương nhiên đã từng cầu.” Thiên Đế mỉm cười, bàn tay yêu thương, vỗ nhẹ khuôn mặt thiếu niên, “Nó đã giúp ta thực hiện rồi.”

“Là thật sao? Tốt quá! Ta cũng muốn đi!” Thiếu niên cao hứng nói, sau đó y nghiêng đầu nghiêm trang hỏi Thiên Đế, “Ngài nói ta có thể đến nơi đó không?”

“Ngươi muốn cầu nguyện vọng thế nào?” Kỳ thật về điểm này, Thiên Đế cũng không thể khẳng định, vậy là trả lời vấn đề của y một cách khéo léo.

“Đương nhiên… Ta không cho ngài biết!” Thiếu niên cười to, Thiên Đế chưa từng thấy y vui vẻ như vậy, trước kia không có, về sau cũng không. Khuôn mặt y thần thái rạng rỡ, biểu tình vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, y giống như không chờ được nữa, không nói hai lời bay thẳng về phía Cửu Tinh trường giai, một luồng sáng hình cung giây lát lướt qua, biến mất ở chân trời…



Gió sớm ôn nhu hôn khuôn mặt Thiên Đế, y ngóng nhìn phương xa rất lâu, ở đó, có một bạch tuyến như chùm tia sáng vuông góc nối liền trời đất, như ẩn như hiện, trên đỉnh của nó, là một viên bảo thạch màu xanh nước biển bên trong có giọt lệ lưu chuyển, như một người canh gác trung thực, lẳng lặng chờ đợi qua vô số năm tháng. Ngàn vạn năm qua, y vẫn chưa từng nghĩ phải cầu nguyện điều gì với nó, cho đến ngày ấy…

“Nếu ngươi thật sự có thể biến mộng tưởng thành thật, xin cho ta gặp người có thể tiến vào lòng ta.”

Vừa dứt lời, viên bảo thạch màu xanh biển như hiểu được lời y nói, bỗng nhiên sáng rực, nhưng rất nhanh chóng lại khôi phục trầm tịch, bốn phía im lặng như chưa từng xảy ra gì cả. Buồn cười biết mấy, Thiên Đế cúi tầm mắt, vung tay áo, như mất mát mà từng bước đi xuống Cửu Tinh trường giai.

Thứ Thần giới chí tôn sợ hãi, kỳ thật chính là loại cô độc cực hạn đó, vĩnh viễn đứng trên điểm tối cao nhìn xuống, gió lạnh thổi tới cũng chẳng biết tránh vào đâu, thậm chí chẳng có lấy một bờ vai để có thể lưu luyến sưởi ấm! Không biết Vĩnh Dạ có như vậy không? Rất tự nhiên, Thiên Đế Thần Hi nghĩ tới Thánh Quân Ma giới, nếu y cầu nguyện, lại sẽ cầu điều gì đây?

Cửu Tinh trường giai dài đằng đẵng, Thiên Đế chẳng biết mình đã đi bao nhiêu bước, bao nhiêu lâu rồi. Y không bay về Yên Hà cung, mà bay về phía phàm giới, chẳng hề có mục đích, có lẽ chỉ muốn thả lỏng một chút. Sau đó, giống như bình minh đã hiện ra giữa không trung u ám trong sinh mệnh y! Y nhìn thấy, chỉ nháy mắt đã minh bạch, nguyện vọng của y đã được thực hiện!

Đó là cảnh sắc mỹ lệ nhất chân chính, thiếu niên nhã lệ vô song giữa biển hoa cúc, tay áo tung bay, một khúc tiêu nức nở thổi lòng y bay lên mây. Thiên Đế chậm rãi đến gần, trong mắt lưu động vẻ bi thương thấp thoáng, y hỏi: “Là Ảo cảnh chi chủ, Già Lâu La vương Khuynh Thành điện hạ của Ma giới sao?”

A, tại sao, vận mệnh phải tàn khốc trêu đùa chúng ta như vậy?! Tại sao không để người gặp ngươi trước, là ta?

“Là huynh, trở về rồi ư?…” Khuynh Thành nhìn y, bích tiêu rời môi, nói một câu thật khó hiểu, như kinh hỉ, lại như không tin, dáng vẻ động lòng người tột cùng. Nhưng sau khi nhìn rõ người tới, ánh mắt y nhanh chóng ảm đạm, khiến tim Thiên Đế đau nhói, “Hóa ra là ta nhận sai.”

Khuynh Thành…

Lúc đó y đã nhận mình thành ai, Thiên Đế đến nay vẫn không biết. Y nôn nóng muốn lên Cửu Tinh trường giai để cầu nguyện điều gì, cũng chẳng biết. Trong ký ức chỉ có hình ảnh y nhanh chóng bay lên Cửu Tinh trường giai, so với mình còn ung dung hơn, nhưng rất nhanh, thân ảnh mong manh của y lại xuất hiện trong tầm mắt Thiên Đế, đang rơi thẳng xuống như hoa rụng điêu linh.

“Khuynh Thành…” Thiên Đế nhanh chóng tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, vội bay đến đỡ lấy thân thể y. Chỉ trong chốc lát, thân thể y đã trở nên lạnh băng, run rẩy không ngừng, ánh mắt tán loạn, bởi vì không có nước mắt, cho nên đau thương sắc bén như đao nhọn.

“Ta bị cự tuyệt rồi.” Y nói khe khẽ, đầy tuyệt vọng.

Y vô thanh vô lệ mà khóc thút thít, dường như đã khó chịu đến cực điểm.

Viên bảo thạch kia cự tuyệt người đến phải là quang cảnh thế nào, Thiên Đế thật sự không tưởng tượng ra được, y chỉ có thể siết chặt tay hơn, bất đắc dĩ nhìn người trong lòng từ từ nhắm mắt…



“Bệ hạ, chính là đang nhìn Cửu Tinh trường giai?”

Thiên Đế không quay đầu, từ lúc người phía sau còn ở đằng xa chậm rãi đến gần, y đã biết người đến là ai.

Mà người này, ngay từ đầu, y đã luôn lảng tránh theo bản năng.

Đúng vậy, là y tự mình đi đón nàng tới Thần giới, y áp đặt thân phận cho nàng, nàng vui vẻ chấp nhận, người luôn trốn tránh vai diễn, ngược lại là y.

Đối xử với nàng quả thật không công bằng, nhưng nghĩ đến phong tư tuyệt thế của Khuynh Thành, y chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng. Công bằng? Đi đâu mà tìm thứ không thực tế kiểu này?

Trong không khí lững lờ một loại hương vị độc đáo, giống như hơi nước trong lành lạnh.

“Biết đâu cầu nguyện của bệ hạ trên Cửu Tinh trường giai kỳ thật là ứng trên người ta?” Cánh tay mềm mại không xương như nước chảy vòng qua hông Thiên Đế ra trước, người phía sau dán mặt lên tấm lưng rộng lớn ấm áp của y, “Ta vẫn luôn muốn lên đó để cầu điều này.”

Thiên Đế quay phắt lại, túm lấy tay Thiên phi Minh Hà, nhấc lên, không giận mà uy, lạnh lùng hỏi, “Làm sao nàng biết nguyện vọng của ta là gì?”

“Đương nhiên là khi đó biết bệ hạ đã cầu nguyện, mới nhờ Tinh Chiêm Triêu Nhan tính giúp… Cô ấy vốn không muốn cho ta biết, nhưng không chối được khi ta cứ cầu mãi.” Minh Hà rụt tay về, cúi đầu cười khẽ, dung nhan diễm lệ cũng phủ lên vẻ thảm đạm, “Khi đó thật khờ, sau khi nghe được lại còn hết sức cao hứng, kỳ thật chỉ cần hơi động não là sẽ nghĩ ra, ta vốn vẫn bồi bên cạnh bệ hạ, nếu trong lòng bệ hạ có ta, cần gì phải cầu nguyện nữa?”

Chẳng biết là vì sao, Thần tộc bình thường cho dù không thể lên tới đỉnh, chí ít cũng lên được chừng một nửa Cửu Tinh trường giai mới bị sấm sét vây trở, chỉ riêng Minh Hà, Thiên phi cao quý, vừa đi đến gần dưới chân Cửu Tinh trường giai đã có sấm sét cản bước chân.

“Kỳ thật có lẽ, ta muốn tới đó hơn bất kỳ ai, nhưng cự tuyệt ta nhận được lại triệt để hơn bất kỳ người nào.” Minh Hà yếu ớt nói, ngay cả ánh sáng của thái dương mới mọc cũng chiếu bóng mờ trên mặt nàng.

Đúng vậy, còn nhớ ngày ấy sau khi nàng mới thấy y và Khuynh Thành đứng cùng nhau, quỳ trước Cửu Tinh trường giai uống máu cầu xin, nữ tử rơi lệ đầy mặt, thân ảnh bi thương gần chết, ai khuyên cũng không có ý nghĩa.

Ngàn năm qua không phải không biết tâm ý của nàng, cũng chẳng phải người vô tình, nhưng vẫn không thể yêu được nàng. Thiên Đế để tay lên ngực tự hỏi, cưới nàng ngay từ đầu đã là một kế hoạch căn bản không công bằng với nàng, y không yêu nàng, không phải bởi vì lai lịch của nàng, y không thể trả lời vấn đề này. Y bình đạm nhìn nàng bi thương, đột nhiên cảm thấy minh bạch, dù nàng đã làm chuyện gì mình cũng không hề chán ghét nàng như trong tưởng tượng, mà là rất tội nghiệp nàng.

Tội nghiệp nàng như mình lúc đó, vì quá yêu mà hạ thấp bản thân, y thở dài, bỏ xuống tôn nghiêm của Thần giới vương giả để rồi cuối cùng chỉ đổi lấy một câu của Khuynh Thành “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân.”

Ha, ha ha…

“Ngài đang tội nghiệp ta?” Minh Hà cắn môi lui lại hai bước, đúng là một người tâm tư mẫn cảm, ánh mắt nàng kỳ thật rất động lòng người, “Ta muốn ngài yêu ta! Không cần ngài tội nghiệp ta!” Nói rồi quay đầu bay đi như chạy trốn, phía sau có thứ gì đó lóng lánh lướt qua.

Thiên Đế xòe bàn tay đón lấy giọt nước mắt của nàng, nở nụ cười, ngàn năm qua, y ngược lại thích nhất Minh Hà hôm nay.

Không hổ là lấy từ chấp niệm của Nguyệt Cơ, Thiên Đế nghĩ như vậy, chậm rãi nắm tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.