Nhật Lệ

Chương 3



“Gia tộc ta trước kia ba đời chế tạo vũ khí. Thanh kiếm này là niềm tự hào của ông nội ta, là thành phẩm ưng ý nhất của ông với tên gọi Thương Hải. Vẻ ngoài không có gì đặc biệt nhưng là báu vật bao kẻ mơ tưởng, bởi nó có thể phát ra uy lực cực kì mạnh mẽ. Ta chẳng sống được bao lâu nữa, giữ nó bên mình cũng vô dụng, chi bằng trao cho con.”

“Thầy…”

“Cầm lấy đi. Trời ban cho con tư chất hơn người. Hãy chăm chỉ rèn luyện, đừng để lãng phí tài năng của mình cũng như phụ lòng kỳ vọng của ta và người đã đưa con tới đây.”

“Vâng, cảm ơn thầy.”

Chàng trai trẻ khuỵu gối quỳ xuống một chân, hai tay nâng cao trịnh trọng đón lấy thanh kiếm. Ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm sắc lạnh. Khóe môi nở nụ cười hiếm hoi.

Cảnh thay đổi. Giữa màn đêm vô tận sừng sững cây cổ thụ tán lá sum suê đỏ rực như ngọn nến đốt cháy cả khoảng không. Từng đôi trai gái đứng bên nhau chật kín quanh gốc cây. Họ ngước nhìn những chiếc lá bay lên tựa đèn trời, niềm vui sáng rực trong đáy mắt. Cách đó không xa, bóng người cô đơn ngồi trên tảng đá lớn ngẩn ngơ nhìn chiếc lá đỏ trong tay. Thi thoảng nàng ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm ai đó. Đến tận khi dòng người náo nhiệt đã tản bớt, nàng vẫn lặng lẽ ngồi đấy, mi mắt cụp xuống vừa hụt hẫng vừa tủi thân. Cuối cùng nàng đứng dậy, lá đỏ biến thành nắm bụi tản theo cơn gió.

Nàng dịch chuyển đến không gian khác. Mấy căn nhà xếp liền kề nhau như các khối lập phương im lìm chìm trong bóng tối. Viên dạ minh châu trên tay nàng từ từ bay lên thắp sáng căn phòng. Liếc thấy bóng người vừa ngang qua, nàng vội chạy ra cửa, nét mặt rầu rĩ hỏi. “Thưa thầy, Hải Phong đang ở đâu? Hắn đã hứa sẽ gặp con ở gốc cây Nhân Duyên, vậy mà con đợi từ chiều đến giờ vẫn không thấy.”

Người đàn ông day day huyệt thái dương, đuôi mắt lộ vẻ mệt mỏi, đáp. “Cả ngày nay nó ở trong phòng tu luyện, không tiện ra ngoài.”

“Lại tu luyện.” Cô gái hơi lên giọng, hiển nhiên đang tức giận. “Ngày này mỗi năm chỉ có một lần, hắn không thể dành chút thời gian ở cùng con sao? Không được. Con phải hỏi cho rõ ràng.”

Chân vừa chuyển động, tay áo đã bị túm lại. Người đàn ông nghiêm giọng nhắc nhở. “Nó đang tu luyện đến giai đoạn cuối cùng, càng lên cao càng khó, chẳng may bị gián đoạn sẽ có thể nguy hại tới tính mạng.”

Cô gái mím môi do dự, rốt cuộc gật đầu rời đi mang theo vẻ mặt không cam lòng. Người đàn ông khe khẽ thở dài, lướt qua bậc thềm đến bên tủ gỗ, lục tìm mấy lọ nhỏ rồi xuyên tường tiến vào căn phòng khác. Ở đó, chàng trai trẻ đang khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn, khuôn mặt trắng bệch cùng vầng trán lấm tấm mồ hôi. Tay áo màu xanh nhạt thoáng có vệt máu chưa khô. Nghe thấy tiếng động, đôi mắt hắn chậm rãi mở ra, bình thản và an tĩnh. Người đàn ông ngồi đối diện hắn, lấy ra hai viên thuốc từ hai bình khác nhau rồi dung hòa làm một. Thuốc vừa nuốt xuống mồ hôi đã tan đi. Khuôn mặt khôi phục sắc thái thông thường.

“Dục tốc bất đạt. Con hãy nhớ kĩ câu này. Quyết tâm là tốt nhưng không ai có thể trở thành kẻ mạnh trong một sớm một chiều. Thời gian còn dài, việc gì phải làm khổ bản thân như thế.”

Hắn im lặng không đáp, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn thẳng về phía trước. Người đàn ông lắc đầu rời khỏi. Căn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu. Hồi lâu, đôi môi hắn khẽ mấp máy, phát ra thanh âm rất nhỏ tựa như lời thì thầm. “Trở nên mạnh mẽ… vì muốn bảo vệ một người.”

Ánh nắng chói chang rọi qua ô cửa kính kéo tôi ra khỏi giấc mộng. Vị trí Sói Tuyết nằm trống trơn, có lẽ nó đang ở ngoài tu luyện. Thông thường sau khi tỉnh dậy, người ta sẽ quên gần hết giấc mơ mình vừa trải qua và chỉ còn sót lại vài chi tiết vụn vặt không rõ ràng. Thế nhưng, hai giấc mộng gần đây gắn chặt vào trí óc tôi như thể biến thành một phần kí ức, tùy thời đều có thể khơi gợi. 

“Hải Phong. Hải Phong.” Tôi âm thầm lặp lại cái tên lạ lẫm, suy nghĩ xoắn xuýt giữa những mảnh mơ hồ.

Việc kiếm tiền không thể trì hoãn thêm nữa. Ai dám nói tiền không quan trọng, tôi sẽ tặng ngay cho anh ta một cuộn băng dính để tự dán kín miệng mình. Thứ không quan trọng mà có thể khiến người ta đổ mồ hôi sôi nước mắt vì nó sao? 

May thay hành trình kiếm tiền của tôi diễn ra khá thuận lợi. Tinh Hoa đài cách chỗ trọ không quá xa, nhưng vì tôi không có tiền thuê vật cưỡi nên phải đi bộ gần nửa tiếng mới tới nơi. Tòa nhà sừng sững ven sông được thiết kế cong cong như những vỏ sò trắng muốt phơi mình trên mặt cát. Lối kiến trúc độc đáo đủ để khắc sâu ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Tôi theo đoàn người bước trên hành lang lát đá tiến vào phòng xét duyệt. Quá trình tuyển chọn khá nhanh chóng. Tiết mục của tôi được xếp vào khoảng thời gian cuối cùng trong lịch trình, mà tôi thì ghét chờ đợi nên không mấy vui vẻ với kết quả này. Giữa lúc rảnh rỗi, tôi đi dạo loanh quanh rồi đứng từ trên tầng cao ngó xuống vũ đài.

Sân khấu được dựng lên bởi phép thuật nên không có hình dạng cố định mà thường xuyên thay đổi theo bối cảnh biểu diễn, lúc là tảng băng khổng lồ phủ lớp tuyết trắng xóa, lúc là con thuyền lênh đênh trên mặt biển, khi thì là thảm cỏ trải đầy hoa rơi vô cùng sống động. Bên dưới xếp các dãy bàn với lớp trong cùng cỡ nhỏ nhất, càng mở rộng ra kích thước càng tăng dần cùng số lượng người. Trên khăn trải bàn trắng tinh đặt giá nến ba tầng khiến không gian lay động thứ ánh sáng lung linh, mờ ảo. Ở đây không cần phục vụ. Người ta dùng thuật Truyền âm để gọi đồ, rồi chúng theo phép Di chuyển – Tàng hình bay ra từ nhà bếp và được đặt chuẩn xác lên từng vị trí. 

Những đĩa thức ăn đẹp mắt khiến dạ dày tôi cồn cào. Tôi chờ tới gần trưa mới đến lượt mình biểu diễn, khi ấy, sự hồi hộp đã hoàn toàn chế ngự cơn đói. Bài múa tôi luyện nhiều tới nhuần nhuyễn nhưng đây là lần đầu tiên biểu diễn trước đông người như thế. Trong đầu gợi nhắc lời ai đó từng nói. “Chú ý lắng nghe âm thanh, con sẽ nhận biết được nhịp điệu. Hòa mình theo âm nhịp sẽ giúp động tác của con chuẩn xác như người nghệ sĩ đánh từng nốt nhạc. Rồi thế giới xung quanh con chỉ còn ngập tràn những giai điệu ấy.”

Bản hòa tấu du dương bắt đầu vang lên. Dạ minh châu lơ lửng trên trần bay về tụ thành một khối hình trăng khuyết, rọi xuống vị trí tôi đang đứng quầng sáng mờ mờ. Tôi nhún chân di chuyển theo điệu nhạc, khóa mình trong thế giới ngập tràn sắc màu âm thanh để quên hết mọi e dè về hàng trăm cặp mắt đang dõi theo ngoài kia. Chỉ khi vứt bỏ mọi lo lắng, tôi mới có được màn biểu tự tin và thành công nhất. Tiếng nhạc ngừng lại là lúc tràng vỗ tay như pháo hoa nở rộ khắp các dãy bàn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có cảm giác thật hạnh phúc. Sự tán thưởng của khán giả là món quà tuyệt vời nhất dành cho người nghệ sĩ, để họ thấy rằng mỗi phút giây nỗ lực luyện tập đều đáng giá. 

Đang lúc tâm trạng bay bổng trong niềm hân hoan, ánh mắt tôi lơ đãng lướt qua tầng hai rồi khựng lại, chạm phải bóng người quen thuộc. Cảm xúc chẳng khác nào chơi trò tàu lượn cao tốc, từ trên đỉnh thoáng chốc rớt xuống đáy khiến nụ cười tôi tắt ngấm.

Tên áo đen nhìn thẳng vào tôi. Rượu sóng sánh trên tay hắn đỏ sậm như màu máu. Hắn tao nhã nâng ly hướng về phía tôi làm động tác mời rồi ngửa cổ uống cạn. Một giọt rượu chầm chậm lăn xuống thành thủy tinh trong suốt. Sau đấy các ngón tay buông ra, ly rượu rẽ đôi, biến mất giữa không trung không một tiếng động. Tôi rùng mình vội vã rời khỏi sân khấu. Ánh mắt hắn vẫn lởn vởn trong đầu như quỷ ám.

Cuối buổi, người quản lý vui mừng thông báo tiết mục của tôi có lượng tiền thường lớn nhất trong mười năm trở lại đây, chủ yếu do một vị khách vung tay hào phóng. Số tiền của tất cả những người khác cộng lại cũng không bằng một mình người ấy. Tôi được nhận bảy phần, ba phần thuộc về ban quản lý vũ đài. Ánh mắt quản lý nhìn tôi sáng rỡ như người thợ khai quật được mỏ vàng, thái độ cũng trở nên quá mức nhiệt tình. Tôi chẳng mấy để tâm tới hắn, chỉ sung sướng cất hết đống Tinh tú cầu to nhỏ vào túi Càn Khôn. 

Bỗng có người đi vào thì thầm với hắn điều gì đấy. Hắn nghe xong hướng về phía tôi mỉm cười, dùng giọng điệu thân thiện nói. “Tiểu thư, vị khách đặc biệt kia đang chờ ngươi. Xem chừng là một nhân vật giàu có, ngươi nên…”

“Được thôi.” Tôi ngắt lời. “Dẫn ta đi gặp hắn. Ta cũng đang tò mò.”

Tôi bước theo bọn họ ra tới cửa, liếc thấy Sói Tuyết lon ton chạy theo thì cúi đầu bảo. “Ngươi ở đây chờ ta, lát nữa ta trở về.” Nó tròn xoe mắt, nhìn tôi hồi lâu rồi mới tiu nghỉu nhảy phốc đến vị trí cũ, lười nhác nằm phịch xuống chiếc nệm êm ái. Tôi vừa đi vừa thầm suy đoán về vị khách sắp tới. Ai cũng được, chỉ cần không phải tên áo đen quái đản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.