Nhất Lộ An Ninh

Chương 29: 29: Chạy Băng Băng




Thời tiết buổi trưa rất tốt, dường như ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của mọi người, lúc hơn bốn giờ, mặt trời ẩn trong tầng mây, ánh mặt trời nóng bỏng không còn chiếu thẳng xuống mặt đất nữa, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Những đám mây trắng như tuyết trên nền trời bao la lấp đầy cả một khoảng trời, từng đám mây cuộn tròn như những viên kẹo bông, khoảng trống giữa những đám mây để lộ ra một nền trời trong xanh, những cánh đồng lúa mì trải dài mênh mông bất tận, tòa lâu đài trắng mộng mơ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Nó đẹp như một thế giới mộng mơ trong phim.
Thu Đồng nói rằng sẽ đưa An Ninh đi cưỡi ngựa.

Trong trang viên này, thứ duy nhất thu hút cô là chuồng ngựa với khuôn viên bạt ngàn để cưỡi ngựa.
An Ninh tràn đầy phấn khởi, lúc tới chuồng ngựa liền nhìn thấy nhiều chú ngựa khỏe khoắn đang ngẩng cao đầu, tràn đầy khí phách.

Đôi mắt nàng sáng lên.

Mặc dù ngựa không phải là loại động vật hiếm thấy, nhưng nàng chỉ mới nhìn thấy chúng trên TV và rạp xiếc thú mà thôi, trên thực tế nàng chưa bao giờ chạm qua chúng.
Thành phố Hải gần biển, từ xưa đến nay không ai nuôi ngựa mà ngược lại có rất nhiều ngư dân.
Nhân viên chăm sóc chuồng ngựa đã mang trang bị đến cho họ, Thu Đồng chỉ mang mũ bảo hiểm và roi da, không cần trang bị nào khác, cô đã đến đây nhiều lần để cưỡi ngựa, đối với khả năng cưỡi ngựa của mình cô rất tin tưởng.
So sánh lại, An Ninh được trang bị đầy đủ mọi thứ, mặc áo bảo hộ, áo khoác, trang bị bảo vệ ống quyển, găng tay, mũ bảo hiểm, không bỏ sót cái nào, nhưng Thu Đồng lại không đưa roi cho em ấy.
"Đầu tiên, tôi sẽ tìm một con ngựa cho em cưỡi, đừng dùng roi, nếu không ngựa sẽ hoảng sợ mà làm em ngã xuống", Thu Đồng nói.
Trong chốc lát, cô thực sự từ hàng chục con ngựa mà tìm ra một con ngựa cái nhỏ, nhân viên cũng nói rằng con ngựa này rất hiền lành ngoan ngoãn, rất phù hợp cho người mới bắt đầu cưỡi.
Con ngựa này có bộ lông màu nâu bao phủ toàn thân, cao ngang với An Ninh, đứng ở nơi đó rất ngoan ngoãn, Thu Đồng dắt nó đi ra, nó lộc cộc lộc cộc cất bước, đôi mắt to tròn ấm áp và tĩnh lặng phản chiếu trời xanh mây trắng cùng bóng người.
Cô gái nhỏ toàn thân được trang bị đầy đủ, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp, đôi tay đeo găng cẩn thận chạm vào bụng ngựa nhỏ, đáy mắt tràn đầy phấn khích cùng yêu thích.
Chú ngựa cũng nhìn nàng một cách mới lạ, hai cặp mắt trong veo ấm áp nhìn nhau, trông giống hệt nhau.
Thu Đồng bật cười, đem dây cương đưa vào tay nàng, giơ tay sửa lại tóc trên trán nàng, dặn dò: "Chờ tôi ở đây một chút, tôi đi dắt ngựa của tôi đến".

Thấy An Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cô xoay người rời đi.

Con ngựa của cô được nuôi ở một nơi khác, có người chuyên chăm sóc cho nó, chỉ để cô cưỡi, đó là con ngựa dành riêng cho cô.

Theo lý thuyết, gia nghiệp nhà họ Thu đồ sộ như thế, không thiếu một cái trang trại thế này, càng sẽ không đến mức để đại tiểu thư Thu gia đến trang trại nhà người khác cưỡi ngựa như vậy.

Sau khi Hạ Thục Vân qua đời, trong số tài sản để lại cho cô có hai trang trại nhưng cô chưa bao giờ đến xem qua.

Những sản nghiệp đó đa số đều có người của Thu Văn Sinh, cô cực kỳ căm ghét ông ta cho nên loại kinh doanh bất động sản thế này cô chưa bao giờ tự mình đi quản lý.
Cũng chính phong cách làm chủ mà không quan tâm tài sản thế này của cô đã làm cho Thu Văn Sinh đối với cô bớt cảnh giác hơn, nếu một ngày cô đột nhiên hăng hái tiến về phía trước thì hẳn là ông ta sẽ lo lắng không biết sau khi cô tích lũy đủ sức mạnh thì liệu có uy hiếp ông ta không nên nhất định sẽ hết sức đề phòng và kiêng kỵ cô.
Khi cô không có sức uy hiếp ông ta mới có thể chứa chấp cô đến tận bây giờ.
Thu Đồng kéo dây cương và dắt ra một con ngựa.

Con ngựa này cực kỳ cao, đứng còn cao hơn nàng, bộ lông toàn thân đỏ thẫm, không có một chút màu tạp nào khác.

Khi nó bước đi, móng guốc của nó va vào phiến đá, cạch cạch vang vọng.

Thân thể khỏe mạnh, thon dài, toàn thân đẹp không tỳ vết.

Nó đứng cùng một chỗ với con ngựa nâu của An Ninh phong cách hoàn toàn khác biệt.


Đại khái sự khác biệt này chính là một bên là kẻ tập thể hình cơ bắp cuồn cuộn và một bên chỉ là đứa nhóc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ giống nhau ở đôi mắt to thôi.

(thật ra tôi nghĩ tác giả chém chứ ngựa nào màu lông vậy, hoặc do tôi kiến thức hạn hẹp)
An Ninh nhìn con ngựa lớn, mặc dù rất ấn tượng bởi vẻ uy nghiêm của nó, nhưng vẫn thích con ngựa nhỏ của mình hơn.

Con ngựa lớn kia tinh thần phấn chấn, toàn thân toát ra hơi thở của việc được chăm sóc tỉ mỉ, ánh mắt tuy rằng trong veo nhưng ẩn chứa nét kiêu căng.

Khí thế nó vô cùng uy phong, nhìn chỗ nào cũng thấy kiêu ngạo, đứng đó một lúc thì mất kiên nhẫn, đá móng khịt mũi, dáng vẻ tính khí không một chút nào.
Chú ngựa nhỏ thì tính tình rất hiền lành, Thu Đồng đỡ cô gái nhỏ ngồi lên, cô vịnh eo An Ninh, bắt em ấy đạp lên bàn đạp, chỉ một lần đã có thể đưa người ngồi lên lưng ngựa.

Trong thời gian này, ngựa nhỏ không nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng ở đó.
Sau khi ngồi lên, An Ninh cười híp mắt sờ sờ cổ chú ngựa, Thu Đồng cũng vỗ nhẹ vào mặt nó như một cách khen ngợi, sau đó bước đến bên con ngựa đỏ của mình, nhấc chân giẫm một cái, nước chảy mây trôi ngồi lên lưng ngựa.

Hai người đặc biệt thay quần áo để cưỡi ngựa, hai chân của cô được bao trong một chiếc quần màu đen ống ôm, trông càng thon dài thẳng tắp.
Quào! Ngầu quá chừng! An Ninh cảm thán trong lòng một tiếng, hình như Thu Đồng cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn về hướng nàng, trong đôi mắt hoa đào mang theo ý cười sâu xa, cong môi đỏ mọng cười: "Đến, đưa dây cương của em cho tôi".
Cô gái nhỏ cầm dây cương duỗi tay đưa qua, Thu Đồng một tay kéo dây cương ngựa của mình, một tay dắt ngựa nhỏ của nàng, dẫn cả hai người đến trường đua phía trước.
Một bên hướng dẫn nàng: "Ngồi thẳng lưng, đừng để người nghiêng nghiêng ngã ngã, thả lỏng một chút, đừng căng thẳng, ngựa nhỏ của em rất ngoan, sẽ không có nguy hiểm đâu".
Tốc độ của ngựa nhỏ chầm chậm, chú ngựa to cũng bị Thu Đồng kéo dây cương để duy trì tốc độ thong thả như đang đi dạo.

An Ninh ngồi ở trên lưng ngựa tim đập rất nhanh, cảm nhận được động tác lắc lư dưới dưới thân, vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Thu Đồng dẫn nàng đi một lúc đã đến bên mép trường đua, mãi đến lúc này con ngựa đỏ thẫm không nhịn được bắt đầu bồn chồn, vì vậy cô thả dây cương ra để An Ninh tự mình nắm, nói rằng: "Em nắm dây cương để nó chậm rãi đi, đừng vội vàng, đợi tôi ở đây, tôi sẽ chạy hai vòng rồi quay lại".
An Ninh vội vàng ngoan ngoãn đáp lại, "Ừm!"
Thu Đồng siết chặt dây cương, cuối cùng quay người lại và mỉm cười: "Ngoan".
Cô gái nhỏ da mặt mỏng lặng lẽ đỏ hai má, đáy lòng dâng lên một niềm vui sướng thẹn thùng bí ẩn.
"Đi!", cô gái khí thế ngầu đét hô lên một tiếng, vung roi ngựa về phía sau, con ngựa đỏ không ngừng rướn thân kích động, hưng phấn hí lên một tiếng, phút chốc như mũi tên rời khỏi dây cung phóng bay đi mọt cách nhanh chóng, nữ nhân trên lưng ngựa cúi thấp người, hai chân kẹp lấy bụng con ngựa, theo con ngựa đi xa mà hình ảnh cô cũng thu nhỏ lại, tại trường đua rộng lớn thế này cả hai nhanh chóng hóa thành một chấm nhỏ.
Gió rít qua tai, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi xa, con ngựa dưới thân phi nước đại chạy băng băng, phảng phất như không bao giờ dừng lại.

Trong cuộc chạy cực hạn này, Thu Đồng cảm nhận được sự vui sướng cùng tùy ý.

Thời khắc này, thế tục hỗn loạn ầm ĩ đã cách xa cô, trong đầu của cô không còn phải nghĩ đến những mưu tính, chỉ muốn chạy, chạy, chạy càng lúc càng nhanh, nhanh lên chút nữa.

Thu Văn Sinh, Thu Nguyên, Hạ Thục Vân, những thứ quấn lấy và ràng buộc cô đều bị cô bỏ lại phía sau.
Khi cô chạy hai vòng quanh trường đua mà không chút không kiêng dè nào, thở hổn hển quay lại thì cô gái nhỏ non nớt ngồi trên lưng ngựa đang nắm dây cương đi từng bước chậm rãi, khuôn mặt trắng nõn nhìn về phía cô, cách hơi xa không nhìn rõ biểu hiện lắm nhưng cô có thể cảm nhận được rằng ánh mắt dịu dàng mềm mại và vui mừng kia đang tập trung vào cô.
Trong nháy mắt cô từ bên trong không khí tràn đầy thoải mái khi cưỡi ngựa như bay thoát ra, phảng phất như cô trở về cuộc sống, tầng tầng khói lửa nhân gian quay trở lại, cô vốn tưởng mình chỉ là khách qua đường, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà không nơi nào là dành cho cô.
Nhưng mà cô gặp được cô gái nhỏ kia, cô gái sạch sẽ thuần mỹ, vì cô mà rửa rau nấu canh, vì cô mà để lại một ánh đèn, dù muộn cũng sẽ chờ cô về nhà.
Thu Đồng luôn nghĩ, gặp gỡ An Ninh là may mắn hay không may đây? Nguyên lai cô tiêu diêu như một cơn gió, không ai có thể ràng buộc được cô, cô không có lo lắng, cũng không có nhược điểm, mạnh mẽ đến mức không gì xuyên thủng được.

Nhưng hôm nay thì khác rồi, cô gái nhỏ đó đã đặt chân vào lòng cô, trở thành điểm yếu của cô, cô phải giấu thật kỹ, tuyệt đối không thể để cho ma quỷ rắn rết vây quanh cô phát hiện ra sự tồn tại của An Ninh, càng không thể để bọn họ biết được em ấy rất đặc biệt đối với cô.
Trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ nhưng khi đi tới gần, trên mặt cô vẫn nở nụ cười như thường ngày, môi đỏ như lửa, vô cùng chói mắt.
Cô gái nhỏ nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, đôi mắt sáng như sao trên trời.
Trong lòng Thu Đồng hơi động, khẽ cười nói: "Em có muốn cưỡi giống tôi không?".
Không đợi An Ninh gật đầu, cô liền xua ngựa tới gần, đứng ngang hàng với chú ngựa nhỏ, đưa một tay ra, đốt ngón tay thon dài như ngọc: "Lên nào".
An Ninh không chút do dự nắm tay cô, sau đó có một lực mạnh mẽ kéo nàng một cái, một cánh tay vòng qua eo của nàng, một trận trời đất quay cuồng, nàng đã ngồi yên ở trên lưng ngựa đỏ, người phía sau ở bên tai nàng nặng nề cười, một tay cầm sợi dây cương, tay kia ôm chặt eo nàng, thì thầm vào tai nàng: "Dẫn em đi hóng gió!".
Hơi thở ấm áp sát bên tai nàng, còn không đợi nàng hoàn hồn, tim đập loạn xạ còn chưa kịp ổn định lại thì Thu Đồng đã vung roi đánh xuống.

Con ngựa đỏ thẫm bắt đầu chạy đi, làn gió thổi trên mặt nhẹ nhàng, ấm áp dễ chịu, hương cỏ cây phảng phất trong không khí, trên lưng ngựa có chút xóc nảy, người phía sau vòng tay ôm chặt lấy eo An Ninh, An Ninh có thể cảm giác được lưng của nàng đang gắt gao kề sát ở trong lồng ngực mềm mại của Thu Đồng, nàng gần như bị cô ôm chặt.
Gió không thể làm dịu đi cái nóng trên mặt nàng, trong lòng nàng cũng không giấu được niềm vui sướng, người sau lưng tựa cằm vào hõm vai nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Có kích thích không?"
Biết nàng không thể nói chuyện, Thu Đồng không đợi nàng đáp lại, nói tiếp: "Tôi rất thích cảm giác chạy thật nhanh khi cưỡi ngựa, chạy nhanh như vậy, dường như buồn phiền cũng không đuổi kịp tôi nữa.

Tôi cũng thích thể thao mạo hiểm.

Tôi đã từng leo núi Everest, đáng tiếc là không lên được đỉnh vì chứng say độ cao do chênh lệch áp suất, tôi cũng từng trượt tuyết trên dãy Alpes, trượt xuống từ một con dốc rất cao và sau đó lao vào một bãi tuyết dưới chân núi".
An Ninh quay đầu lại muốn nhìn cô, nhưng mà quay đầu lại đến cực hạn cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt người sau lưng, nàng không hiểu sao lại cảm thấy Thu Đồng hiện tại không vui vẻ gì, trong lời nói của chị ấy chứa nồng đậm ý cười nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ.

Nàng kéo găng tay xuống, hai tay hơi lạnh xoa bàn tay đặt bên hông mình.
Thu Đồng nhận ra được sự bất an của nàng, trong lòng ấm áp, cười nhẹ, dịu dàng nói bên tai nàng: "Đừng sợ, hiện tại tôi đang trân trọng mạng sống của mình, sẽ không xằng bậy đâu".
Từ khi ở cùng với cô gái nhỏ, cô cũng chưa lần nào đi đua xe nữa, đối với những môn thể thao mạo hiểm đó hả, cô thậm chí còn chưa bao giờ bước ra khỏi cửa, đi đâu chơi được chứ? Cô còn sợ đem bản thân chơi đến chết đi thì những người lúc nào cũng dòm ngó chằm chằm vào cô hẳn là sẽ được một trận cười khoái chí đi? Còn có bạn nhỏ này, tuy rằng quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng chắc chắn nếu cô thật sự gặp tai nạn ngoài ý muốn, bạn nhỏ tuyệt đối sẽ khóc chết lên chết xuống.
"Ừm!", An Ninh cũng không động nữa, hai tay nắm thật chặt cánh tay bên hông, nhẹ nhàng đáp lại.
Thu Đồng không thúc ngựa nữa, dần dần giảm tốc độ, ôm lấy bạn nhỏ chậm rãi đi dạo, cái cảm giác này thật tốt đến không ngờ.

Thời tiết ôn hòa, gió thoảng hiu hiu, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp.
Cô có ý đổi chủ đề, đặt ra nghi vấn trong lòng bấy lâu nay: "An Ninh, vì sao em không thể nói được?"
Nếu là vì nguyên nhân nào đó tác động sau này chứ không phải là bẩm sinh thì cô tự hỏi liệu cô có thể được đưa em ấy đi điều trị hay không.

Nếu trong nước trị không được thì sẽ ra nước ngoài, còn cơ hội chữa trị thì cô nhất định sẽ đưa em ấy đi.
An Ninh không mang theo điện thoại di động, sợ cưỡi ngựa sẽ làm rơi bể điện thoại, giấy bút cũng lâu rồi nàng không sử dụng tới mà bây giờ hai người lại đang trong tư thế này, nàng hơi lúng túng không biết nên làm sao trả lời.
Người sau lưng giống như là đi guốc trong bụng nàng, bàn tay ôm eo nàng duỗi ra, hướng lòng bàn tay lên trên: "Nào, viết chữ lên tay tôi nè"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.