Nhất Lộ An Ninh

Chương 69: 69: Cố Gắng Xoay Chuyển




Khi Thu Đồng trở lại Thừa Nghiệp, thuận tiện mang theo một số gương mặt xa lạ, sắp xếp họ vào bộ phận bảo mật thông tin.

Các nhân viên trong bộ phận phát hiện, từ khi những người kia đến, họ dường như đã lật ngược tình thế, tựa như ngăn được cơn sóng dữ, chỉ trong hai ngày, hệ thống của Thừa Nghiệp đã được cài đặt lại và cơ sở dữ liệu bị mất đã được khôi phục hoàn hảo.

Những người do Thu Đồng mang đến kỹ thuật vô cùng tốt, mỗi một người đều nghe theo sự chỉ đạo của Thu Đồng, nghe theo mệnh lệnh của mỗi mình cô.

Mọi người trong công ty không khỏi suy đoán, từ khi đảm nhận vị trí Giám đốc điều hành (CEO) của công ty mấy ngày nay, Thu Đồng vẫn tỏ ra bộ dạng chẳng làm được gì trước mặt mọi người nhưng những mệnh lệnh mà cô đưa ra đều chính xác và hữu ích, điều này gần như đã phá vỡ hình tượng thường thấy bên ngoài của cô.
Rất nhiều người suy đoán cô là giả heo ăn hổ, bởi vì sau khi di chúc của Thu Văn Sinh được công bố, thân phận của Thu Nguyên cũng bị bại lộ.

Hơn nữa lần này Thừa Nghiệp bị tấn công, còn không biết vì nguyên nhân gì đây.

Thế tấn công của đối phương hung hăng, lại chọn thời điểm Viên Thuyền không có ở đây, bất ngờ tấn công mạnh mẽ, sau khi phá hủy hệ thống cơ sở dữ liệu liền nhanh chóng rút lui, Viên Thuyền tìm kiếm mấy ngày cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết gì, nếu nói không phải có người tính kế thì ai cũng không tin.

Trùng hợp chính là, những người mà Thu Đồng đưa vào sau khi tiếp quản công ty đều cực kỳ có năng lực, mà cô không hề giấu giếm rằng những người đó là cấp dưới của mình, vậy có phải hay không cô đã biết về đợt tấn công kỳ lạ kia?
Khi Viên Thuyền đến văn phòng CEO ở tầng cao nhất để báo cáo tiến độ, cũng đưa ra sự nghi ngờ của mình.

Mối quan hệ của anh ta và Thu Đồng cũng không thân quen, cô rất ít liên lạc với anh ta nhưng vào đêm trước khi anh ta về quê, khi đó anh ta còn chưa có sinh ra ý định nghỉ phép về quê, cô rất ít trò chuyện với anh ta vậy mà lại hỏi nhà anh ta ở đâu, bao lâu rồi không về nhà? Gia đình Viên Thuyền không phải ở thành phố này, những năm qua anh ta chỉ biết chuyên tâm vào công việc, đến Tết chỉ về mấy ngày lại vội vội vàng vàng trở về, nghe cô nhắc đến như vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy nhớ nhà.
Cô lại thuận miệng nói, mấy năm nay anh ta không dùng phép năm đúng không? Lấy mấy ngày phép tích góp đó trở về một chuyến thư thả đi.
"Có phải ngài kêu tôi về nhà để đánh lạc hướng tôi và tạo điều kiện cho việc thực hiện kế hoạch của ngài không?"
"Đúng vậy", Thu Đồng ngồi trên ghế, cầm điện thoại trong tay, nghiêm túc trả lời tin nhắn, nghe vậy, giương mắt liếc mắt nhìn anh ta, trả lời rất thoải mái.
"Nếu như anh ở chỗ này, e rằng muốn công phá hệ thống tường lửa của Thừa Nghiệp sợ là cần thời gian gấp đôi".
Cô cụp mắt xuống và nhìn vào màn hình điện thoại một lần nữa, mặt mày mang theo ý cười mềm mại.

Viên Thuyền đoán người trong điện thoại nhất định là vị "đối tượng" thần bí.

"Từ lần đầu tiên gặp tôi, ngài đã có kế hoạch này?"
Thu Đồng thậm chí không ngẩng đầu lên, cô đang trò chuyện với An Ninh trên WeChat, thời tiết gần đây trở lạnh, bạn nhỏ có vài triệu chứng cảm mạo, mỗi ngày ở nhà đều dùng rễ bản lam (*) pha nước uống, còn đang làm nũng với cô đây nè.
(*) Rễ bản lam (vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
"Biết đến anh chỉ là chuyện tình cờ mà thôi, cho dù chúng ta không gặp gỡ thì đến lúc tôi hành động, anh có ở đây thì cũng vậy thôi".
Khi cô nói những lời như vậy nghe vô tình đến cực điểm, trên mặt vẫn như cũ mang ý cười, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, cứ như anh ta không đáng nhắc tới.
Một cảm giác ớn lạnh từ trong tim lan ra toàn thân, phát lạnh đến tận xương tuỷ.

Viên Thuyền nếm được trong miệng vị đắng, trầm mặc một lát, mới hỏi: "Ngài làm như vậy làm gì?"
Có phải như những người trong công ty suy đoán, muốn nhanh chóng lấy được Thừa Nghiệp, đuổi Thu Văn Sinh rớt đài phải không?
[Chị sắp xong việc rồi, ngày mai đi tìm An An, chúng ta đi ra ngoài hẹn hò nha? Đi công viên Disney Lands chơi được không?]
Sau khi gõ xong dòng chữ này và bấm gửi, cuối cùng cô cũng có thời gian để trả lời câu hỏi của người đàn ông đang đứng.
"Cho rằng tôi cố ý chọc cho Thu Văn Sinh tức chết?", cô nhướng mày, khi nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của người đàn ông đối diện, cô hờ hững cong môi, dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào bộ móng màu đỏ tươi của mình, "Tôi biết hiện tại bên ngoài đang nói gì về tôi, cũng không có gì ngoài lòng dạ thâm sâu, mưu mô xảo trá, vì tiền tài mưu hại cha mình, đúng không?"
Viên Thuyền không nói lời nào, nhưng thần sắc lại lộ ra tựa hồ chính là như vậy, không khí vô hình trung giống như là đông cứng lại.
"Người ngoài nghĩ gì với tôi mà nói là không đáng để quan tâm, tôi cũng lười đi làm sáng tỏ".

Điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng bíp, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức nhuốm một màu dịu dàng, Thu Đồng cầm lấy điện thoại sáng đèn lên, mở khóa màn hình, nhìn thấy tin trả lời của đối phương, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô dịu dàng như làn nước mùa xuân.
[Em muốn đi vòng đu quay, sau đó khi nó lên đến điểm cao nhất, hôn chị một cái ~~]
[Bởi vì em nghe nói làm như vậy cả đời sẽ ở bên nhau ~].
Lúc này cô đã chẳng muốn ứng phó với bất luận người nào, chỉ muốn gọi video cho bạn nhỏ để nhìn cục cưng mình ngày nhớ đêm mong đã mấy ngày rồi không gặp.
Những người không liên quan hay những chuyện khác đều muốn giải quyết sớm một chút, Viên Thuyền này vẫn còn quá ngây thơ, bởi vì phát hiện người mình thích lại là một nữ nhân tâm cơ sâu nặng nên dùng ánh mắt vô cùng đau đớn như vậy mà nhìn cô, như thể anh ta đã nhìn lầm người rồi vậy.

Phải biết, cô với anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả!
"Kết cục hiện tại của ông Thu có phải là ngài đã sớm dự tính được đúng không?", Thu Văn Sinh bình thường đối với anh ta rất tốt, Viên Thuyền không cách nào tha thứ chính mình, nếu như anh ta không rời đi, Thừa Nghiệp có thể được cứu, ông Thu cũng sẽ không xảy ra chuyện.
"Anh làm như tôi là thần thánh vậy, tuy rằng kế hoạch của tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng nhưng không có gì đảm bảo có thể làm cho ông ta tức đến xuất huyết não", khi đang soạn tin nhắn chọc ghẹo bạn gái nhỏ, cô đã lấy thời gian để trả lời, "Tôi bất quá là muốn tạo ra chút phiền phức cho ông ta, ngăn cản ông ta nhận đứa con riêng kia mà thôi".

"Ai biết ông ta lại chịu không nổi kí.ch thích đến mức xuất huyết não chứ", giọng nói của cô ra vẻ tiếc hận, còn nói thêm: "Tôi còn muốn nhìn thấy ông ta vì không giải quyết được nguy cơ của công ty mà sứt đầu mẻ trán kia kìa".
Viên Thuyền là một đứa trẻ rất hiếu thảo với cha mẹ, nếu không lần này anh ta cũng sẽ không dùng phép năm để về nhà đón năm mới sớm.

Anh ta không thể lý giải được ân oán giữa cô cùng Thu Văn Sinh nhưng thấy được cô đối với ông ấy thái độ lạnh nhạt xa cách, quan hệ của bọn họ không đủ tốt để có thể can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Hơn nữa cô đã nói với anh ta rằng cô cũng không có có ý định đi mưu hại ông Thu.
Như vậy là đủ rồi.
"Xin lỗi đã làm phiền", anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi sau bàn, nhưng cô vẫn không nhìn anh, chỉ tùy ý vẫy tay với anh, sau đó lại nhìn điện thoại trên tay.
Ngày hôm sau, Viên Thuyền đưa đơn từ chức cho Thu Đồng.

Thu Đồng không hề nói gì, vô cùng sảng khoái ký hai chữ phê duyệt cho anh ta.
*
*
Thu Nguyên ở nhà ba ngày rồi, hắn không đến công ty, thậm chí còn không ra khỏi nhà, nhưng tin tức về Thu Đồng vẫn luôn đập vào đầu hắn không lọt tin nào.

Hắn mở điện thoại di động lên, trên các nền tảng internet khác nhau có rất nhiều tin tức về Thừa Nghiệp, chỗ nào cũng có, trên nhóm WeChat của nhân viên công ty cũng đang thảo luận về vị CEO mới được bổ nhiệm.

Tất cả mọi người đang nói Thu Đồng tuổi trẻ tài cao, ngăn cơn sóng dữ cứu vãn Thừa Nghiệp, chỉ trong hai ngày đã có thể đánh bay nguy cơ của Thừa Nghiệp, các phần mềm dưới trướng đều liên tục được khôi phục bình thường, hệ thống của công ty cũng hoạt động trở lại.
Mọi người nhanh chóng quên đi Thu Đồng đã từng là một cô thiên kim chỉ biết ăn chơi, chỉ nhớ rõ huy hoàng mấy ngày nay của cô.

Mọi người ở Thừa Nghiệp đều tiếp nhận cô, thậm chí nhờ vẻ ngoài nổi bật mà cô đã trở nên nổi tiếng trên mạng.

Một lượng lớn cư dân mạng gọi cô là nữ thần, nhóm chat trong công ty thảo luận cũng gọi cô là nữ thần, từng người từng người đều vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ cô.

Thu Nguyên ngay từ đầu đã chú ý đến động thái của Thừa Nghiệp.

Mỗi ngày đều nghĩ, một người phụ nữ ngu dốt vô tri như Thu Đồng sao lại biết cách quản lý công ty tài chính và Internet? Cô ta bất quá là một con ngốc, coi như tiếp quản công ty thì thế nào? Thừa Nghiệp sau khi bị tấn công, dáng vẻ bị tổn thất nặng nề, cô ta tuyệt đối sẽ bó tay toàn tập, không đem công ty làm cho phá sản đã coi như tốt lắm rồi.

Hắn chờ nhìn thấy cảnh cô túng quẫn, cảnh các cổ đông và nhân viên cùng nhau chống lại cô, đến lúc đó hắn liền cảm thấy thật vui vẻ.
Tuy rằng hắn cũng sở hữu cổ phần của Thừa Nghiệp, Thừa Nghiệp sụp đổ hắn cái gì cũng không chiếm được nhưng hăn đã sớm dự đoán tương lai của Thừa Nghiệp khi được Thu Đồng dẫn dắt rồi, thừa dịp tin tức chưa lên men, người bên ngoài còn không biết Thừa Nghiệp cụ thể xảy ra vấn đề lớn gì, lúc vừa mới nắm được số cổ phần trong tay hắn đã liên hệ người khác bán đi cổ phần của mình, lấy được một khoản tiền lớn.

Thừa Nghiệp như thế nào đi nữa cũng là gã khổng lồ trong ngành Internet, số tiền hắn có được cũng đủ để tiêu xài mấy đời cũng không hết.
Hắn ở nhà vừa uống rượu, hẹn hò với gái đẹp, vừa đắc chí chờ xem kết cục của Thu Đồng.

Đáng tiếc đợi ba ngày, thứ hắn đợi được không phải là cảnh Thu Đồng bị mọi người khinh thường mà hắn nghĩ, tin tức trên điện thoại di động không ngừng tuôn ra, tất cả đều ca ngợi cô, khoe khoang về cô, như thể cô là một người vĩ đại ghê gớm, là anh hùng cứu vớt Thừa Nghiệp.
Vẫn còn rất nhiều số 0 nằm trong tài khoản của hắn nhưng tại thời điểm này, nó như đang âm thầm cười nhạo hắn.
Thu Nguyên không nghĩ ra, tại sao hắn thế nào cũng không sánh bằng Thu Đồng? Từ nhỏ đã như vậy, hắn là đứa con riêng trốn trốn tránh tránh, sau khi mẹ hắn qua đời, ở một buổi tối được mang về Thu gia, hắn bị cô ta bóp cổ đưa vào chỗ chết, sau lần đó hắn liền bị đưa ra nước ngoài, quanh năm không cách nào trở lại Hải thị.

Thật vất vả trưởng thành, hắn vào công ty trước cô, cha đối với hắn ngày càng thân thiết hơn, nhưng khi Thu Đồng đến, cái gì cũng không cần trả giá lập tức ngự trị ở bên trên hắn, dễ như ăn cháo đè ép trên đầu hắn.

Bây giờ công ty có vấn đề, lời của hắn nói không ai lưu ý, trong di chúc của cha người thừa kế cũng không phải hắn, lời nói để hắn nhận tổ quy tông lại tan biến như bọt nước.

Ngược lại là Thu Đồng cà lơ phất phơ vừa xuất mã, nguy cơ công ty đã được giải quyết một cách hoàn hảo, cô ta đã tạo được uy tín lớn và được vô số người khen ngợi.
Tại thời điểm này, nếu còn nhìn không ra Thu Đồng trước đây giả bộ cà lơ phất phơ thì Thu Nguyên thực sự là một kẻ ngu ngốc.
May mắn thay, mặc dù hắn không tính là thông minh, không thể bắt chước sự xảo quyệt của Thu Đồng nhưng bản thân tự có sự thâm độc của mình.
Bây giờ hắn chỉ có một mình, nhưng Thu Đồng...!bản thân cô ta có yếu điểm.

Cho dù có giấu sâu bao nhiêu đi nữa, chỉ cần điều đó tồn tại, một ngày nào đó sẽ bị phát hiện thôi, đúng không?
*
*
Sau khi hẹn được địa điểm đi chơi, công ty vừa ổn định lại Thu Đồng đã không hề có rào cản tâm lý nào mà trốn việc.


Làm CEO rất thoải mái, quang minh chính đại không đi làm, mọi việc giao hết cho cấp dưới, nhìn vẻ mặt bọn họ khổ bức đến cực điểm, còn phải cung cung kính kính đồng ý, quả thực là quá xá đã.
Sau khi hẹn gặp An Ninh ở tầng dưới tiểu khu, Thu Đồng rốt cục cũng đổi xe, lái một chiếc Maybach màu xanh lam cực ngầu, nhanh như chớp lướt trên đường.
"An Ninh, hôm nay đi ra ngoài chơi hả?"
"Uhm!"
Cô gái mảnh khảnh mặc một chiếc áo khoác len màu hồng, chất liệu dày dặn, ấm áp, bên trong là lớp lông cừu bông mềm mại.

Đây là bộ quần áo An Ninh yêu thích nhất, màu hồng rất dễ thương, kiểu dáng cũng rất đẹp, trên cổ áo và tay áo có thêu hình động vật dễ thương, trên mũ sau áo có hai lỗ tai dài màu trắng, treo sau lưng đặc biệt khiến người ta muốn nắm lỗ tai.
"Sao con không thay đồ khác đi? Nhìn thấy lạnh quá".
Cô gái nhỏ mặt mày tinh xảo với mái tóc mềm mại xõa sau lưng, một chiếc quần legging màu da và một chiếc váy ngắn xếp ly kẻ sọc màu nâu, Dương Đình Đình nhìn đôi chân thon thả của con gái như là đang chân trần mặc váy vậy.
An Ninh lắc đầu lại lắc đầu, bộ quần áo này là nàng cố ý chọn, chính là vì nó đẹp đó! Con gái là vì người mình thích mà trở nên xinh đẹp, nàng cũng không ngoại lệ, muốn mình xinh đẹp hơn chút trước mặt chị Thu Đồng.
[Con có mặc quần giữ ấm, không lạnh.

Mẹ xem bên ngoài, hôm nay mặt trời cũng nhô cao á].
"Được rồi, được rồi, con cứ ăn mặc như vậy đi ra ngoài, Thu Đồng nhìn thấy nhất định sẽ nói con cho coi", Thu Đồng luôn rất chú ý thân thể của An Ninh, so với người nhà Lộ gia còn quan tâm hơn nhiều.
Ai da....!cũng có lý....
An Ninh do dự một chút, sau đó chạy trở về phòng, mặc thêm một chiếc áo len cashmere, thay giày đi ra ngoài.
Trong khi đợi Thu Đồng ở bên ngoài tiểu khu, nàng cố ý đứng dưới ánh mặt trời.

Mặt trời mùa đông ấm áp, sưởi ấm trên cơ thể.

Quãng thời gian trước Hải thị có tuyết rơi, ngày nào cũng u ám, ánh nắng ấm áp đã lâu không có chiếu xuống, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Thiếu nữ xinh đẹp cúi đầu đứng ven đường, mở điện thoại di động chơi.

Sở dĩ không nhắn tin cho Thu Đồng là vì sợ chị ấy sẽ vi phạm luật giao thông vừa lái xe vừa xem điện thoại.
Một chiếc ô tô lướt qua bên người nàng, chậm rãi ngừng lại, chiếc xe màu đen rất bình thường, cửa sổ bên ghế phụ được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
"Lộ An Ninh?"
Cô bé được gọi tên ngẩng đầu lên và chớp mắt nghi ngờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.