Nhất Lộ An Ninh

Chương 8: Chương 8




Cửa phòng tắm được mở ra, Thu Đồng đi dép lê bước ra ngoài, khoác hờ hững chiếc áo choàng tắm, mái tóc ướt đẫm.

Cô tiện tay lấy khăn khô lau mái tóc ướt của mình rồi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Điện thoại rung nhẹ trên mặt kính, màn hình sáng lên.
Sau khi tắm rửa, tay cô mềm mại trắng nõn, đốt ngón tay thon dài như là tác phẩm nghệ thuật.

Cô bỏ đi móng giả màu đỏ, lộ ra móng tay màu hồng nhạt được phủ một lớp sơn bóng.
Thu Đồng duỗi tay tới cầm lấy điện thoại, có vài tin nhắn WeChat chưa đọc, người gửi đều là "Cô gái nhỏ".

Ah, tên gợi nhớ này là cô đặt, tên Wechat của An Ninh chỉ là "An Ninh" mà thôi, rất đơn giản, lúc đó cô quỷ thần xui khiến nên gõ cái tên gợi nhớ này vào.
Cô gái nhỏ: [Chị ơi, cảm ơn chị hôm nay đã mời em đi ăn cơm ~]
Cô gái nhỏ: [Chị, chị ăn bánh trứng chưa? Nếu chị thích thì cứ nói, lần sau em làm mấy cái khác cho chị ~]
Có thể không thấy cô hồi âm nên một lúc sau cô bé lại gửi một tin khác.
Cô gái nhỏ: [Chị đang bận sao? Vậy em không quấy rầy nữa ~]
Cô gái nhỏ này trên mạng rất hoạt bát, mỗi câu nàng gửi đều có một đường gợn sóng nhỏ ở cuối, Thu Đồng tưởng tượng một chút, cảm thấy nếu như An Ninh có thể nói chuyện thì nhất định thanh âm cũng sẽ thật mềm mại dịu dàng, nghe vào làm người ta cảm thấy như cô bé đang làm nũng.

Xem mấy tin nhắn này còn không phải đang làm nũng sao?
Bánh trứng đem về cô còn chưa có ăn, đang để trên bàn.

Cô vừa về nhà, cả người đều mồ hôi nên liền vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Suy nghĩ một chút, cô mở túi giấy ra, từng cái từng cái bánh trứng bên trong được gói bằng giấy kraft màu vàng, nho nhỏ, đã sớm bị nguội.

Cô gỡ lớp giấy bọc ra, cắn một miếng, phần rìa bánh bị nguội nên hơi cứng, giòn giòn, nhai rất thơm, phần nhân ở giữa mềm, độ mịn của trứng cùng với độ giòn của vỏ bánh hoà trộn vào nhau, mùi vị rất tốt, không tạo cảm giác ngán.
Chỉ là có chút nhạt.

Chắc là do người làm cố tình không cho quá nhiều đường, vì sợ nếu cho quá nhiều đường sẽ bị ngấy.
Thu Đồng ăn hai, ba cái mới dừng lại, cầm điện thoại trả lời.
[Đã ăn rồi, không ngọt]
Người bên kia nhanh chóng đáp lại: [A? Em để vào không ít đường á ~]

Thu Đồng sửng sốt mình lỡ lời, đổi sang chuyện khác: [Ăn rất ngon, lần sau muốn ăn sẽ tìm em]
An Ninh cầm điện thoại, bất tri bất giác mỉm cười thật ngọt ngào: [Dạ ~]
Nàng chạy đến phòng khách, làm thủ ngữ hỏi mẹ mình: [Mẹ, bánh trứng hôm nay làm không ngọt sao?]
Trương Đình Đình làm y tá, sau khi An Ninh không nói được nữa, bà liền bắt đầu học thủ ngữ.

Cả nhà họ Lộ cũng bắt đầu học thủ ngữ, cả gia đình hầu như ai cũng biết một chút ngôn ngữ này, ngay cả tiểu An Viễn cũng có thể hiểu được một vài cử chỉ của cô.
Trương Đình Đình nhớ lại món bánh trứng mà bà đã ăn hồi sáng rồi nhận xét: "Vừa miệng, không ngọt lắm, nếu ngọt nữa sẽ không ngon".
Gật gật đầu, khi cơ hội tới thì đầu óc nàng cũng nhạy bén hơn, An Ninh trong nháy mắt nghĩ nếu tất cả mọi người đều thấy vừa ăn mà chị Thu Đồng lại nói không ngọt, vậy có phải là chị ấy thích ăn ngọt không nhỉ?
Xem ra chị gái trông rất hung hăng, làm cho người ta có cảm giác giống như là nữ vương cao ngạo kia thế mà lại thích ăn đồ ngọt nha? Tuy rằng độ tương phản có chút lớn nhưng An Ninh không hề cảm thấy kỳ lạ mà ngược lại còn thấy thật đáng yêu.
Thật giống như một người ở một nơi rất cao rất xa, từ trong giấc mộng bước ra đời thực vậy.
Thu Đồng làm sao biết được có người đã khám phá ra bí mật nho nhỏ mà cô giấu kín bấy lâu nay rồi? Cô nhìn chiếc bánh trứng trên tay, hơi thất thần.

Cô xác thực rất thích ăn đồ ngọt, càng ngọt càng tốt, nhưng sở thích này của cô ngoại trừ bản thân cô ra cũng không ai biết.

Từ khi còn rất nhỏ, cô đã quen với việc che giấu bản thân, ẩn giấu điều mình yêu thích, giấu cả tâm tình, bản tính thiện ác của bản thân.

Cô dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì, tự do hào sảng lại bất kham.

Cô tin rằng như vậy sẽ khiến mọi người cảm thấy rằng cô ấy là một người cứng rắn mạng mẽ, không gì đâm thủng được.

Nhưng trước mặt cô gái nhỏ kia, cô lại dễ dàng mất cảnh giác như vậy.
Khi Minh Vũ về phe Thu Nguyên cô không có chút cảm giác thương cảm nào mà chỉ có sự phẫn nộ vì bị phản bội.

Thu Nguyên không tìm được nhược điểm của cô nên mới có thể rối loạn trận tuyến mà ra tay đào người từ chỗ cô, lại còn chạy đến trước mặt cô diễu võ dương oai.
Cũng không ai biết cô thích gì.

Từ Giai Tư cho rằng cô thích những thiếu niên sạch sẽ tuấn tú, Thu Nguyên tưởng rằng cô thích Minh Vũ, nhưng đó chỉ là giả tạo thôi.

Bản thân cô cũng không rõ ràng mình có thể yêu ai thích ai, dường như cô đã đánh mất năng lực yêu thích này lâu rồi, từ sau khi mẹ mất thì đã như vậy.

Mẹ cô yêu cha cô nhưng cuối cùng tình yêu cũng tan vỡ, cha cô - Thu Văn Sinh phản bội bà ấy, bà ấy mất hết hy vọng sống, chết trong tuyệt vọng.

Từ Giai Tư yêu Sở Lâm An, hạ thấp chính mình vì người kia, tâm tình lúc nào cũng bị người kia ảnh hưởng, nhưng mà Sở Lâm An đối với cô ấy vẫn luôn thờ ơ, chưa bao giờ đáp lại.

Họ đều là những người bị tình yêu chi phối, bởi vì vô cùng yêu nên mới lo được lo mất, thân bất do kỷ.
Thu Đồng chỉ nhìn liền cảm thấy kinh hãi.

Đặt trọn trái tim mình vào tay người khác, tùy ý người đó xử trí.

Hoặc là nhào nặn dẫm nát, hoặc là tự nó rơi nát trên mặt đất, dành toàn bộ thân tâm cho người đó, chỉ mong được đền đáp lại một chút.
Nỗ lực để được đáp lại, muốn nhận được cảm giác được yêu, Thu Đồng tự nhận mình không thể làm được.

Nếu nói cô không tin vào tình yêu, chi bằng nói cô không tin vào bản chất con người.

Lòng người hay thay đổi, lúc này tôi yêu người nhưng sau đó lại không yêu nữa thì sao.
Có lẽ là lần này khoảng cách chung đụng với An Ninh khá gần gũi, cô càng ngày càng cảm nhận được sự khác biệt của mình, Thu Đồng đột nhiên có chút buồn bực mất tập trung, tâm tư khó hiểu dần chìm vào đáy lòng, chạm vào phần kí ức phủ đầy bụi bặm.
Cô là Thu Đồng, Thu Văn Sinh mắng cô bội tình bạc nghĩa, Từ Giai Tư nói cô là đồ lưu manh.

Nhưng bản chất con người là ích kỷ, khi mà thế gian tràn ngập dối trá, cô thờ ơ lạnh nhạt, chỉ lo cho bản thân mình thì có lỗi gì?
Cô từ trong xương tuỷ lãnh đạm đến cực điểm.

Theo tính tình của cô, lẽ ra cô không nên qua lại với Lộ An Ninh, lại càng không nên đối với em ấy sinh ra hảo cảm trong lòng.

Nếu đổi lại là một người khác, dù cho có bị sát hại dưới mí mắt của cô thì cô cũng có thể lạnh lùng đi ngang qua.
Cô chưa bao giờ là người tốt, hai lần ra tay giúp thiếu nữ bị dây dưa kia bất quá bởi vì Lộ An Ninh trông rất giống Hạ Thục Vân.
Năm ấy Thu Đồng tám tuổi, Hạ Thục Vân đứng trên sân thượng của Thu gia nhảy xuống không hề do dự.


Cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó bầu trời có chút u ám, tầng tầng mây đen âm u, Hạ Thục Vân đeo cặp sách cho cô, mỉm cười với cô rồi dẫn đến giao cho tài xế.

Đi được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy hoảng hốt trong lòng liền nói tài xế lái xe quay về.
Khi bước vào cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn nặng nề kia, cô có thể nhìn thấy trên tầng thượng của biệt thự, trên nóc nhà cao cao đó, lơ lửng trên khung cửa sổ áp mái rộng mở, một bóng dáng màu trắng bay xuống, thân ảnh màu trắng kia như một chiếc lá rụng lại giống như một con bướm bị gãy mất đi đôi cánh, ở trong gió phiêu diêu rơi xuống, nện ầm trên mặt đất, tạo ra một tiếng vang trầm thấp.
Thu Đồng đẩy cửa xe chạy về phía trước nhưng mà người mẹ vẫn tươi cười nói chuyện với cô lúc sáng giờ lại đang nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu hổ phách khẽ mở, ngây người nhìn vào khoảng không.

Chiếc váy trắng dưới thân bà ấy đã bị nhuộm đẫm máu.
Những hạt mưa băng giá rơi trên người bà ấy, mặt đất đẫm máu lan tràn, cô đã không còn nhớ mình lúc đó mang vẻ mặt gì, lồng ngực của cô giống như đột nhiên bị mất một khoảng lớn, gió lạnh gào thét xuyên qua, thổi đông lạnh máu toàn thân cô.
Chỉ nửa giờ trước, khi Hạ Thục Vân đưa cô ra cửa, trong mắt đều là ý cười mềm mại, vỗ về mặt cô nói với cô: "Đồng Đồng, con hãy chăm sóc bản thân thật tốt".

Lúc đó cô vẫn đang nghĩ, mẹ thật là xinh đẹp.
Nhưng khi gặp lại, bà nằm dưới trời mưa lạnh giá, bộ váy trắng sạch sẽ bị nhuộm bẩn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt trong trẻo mất đi vẻ long lanh, như là từ một viên trân châu lại trở thành đôi mắt cá chết mở to.
Thu Đồng thả chiếc bánh trứng trên tay xuống và hít một hơi thật sâu.

cái chết của Hạ Thục Vân là vết sẹo sâu nhất mà cô ẩn giấu.

Khi nghĩ về nó cô không thể không cảm thấy đau nhói trong lồng ngực.
Từ Giai Tư có một chút nói không sai, cô thích người sạch sẽ, nhưng không phải là kiểu lớn lên nhìn ngây thơ trong sáng mà là kiểu người từ trong linh hồn đã toát ra vẻ sạch sẽ, thuần khiết như một tờ giấy trắng, tốt đẹp như người trong mộng tưởng vậy.
Mà Lộ An Ninh lại giống như người mẹ trong ký ức của cô, yếu đuối và trong sáng, tựa hồ là một món đồ dễ vỡ cần được người nâng niu, bảo vệ trong lòng bàn tay.

Có thể em ấy không giống như Hạ Thục Vân, em ấy bên ngoài mềm mại nhưng bên trong lại kiên cường đến không ngờ.

Hạ Thục Vân sẽ bởi vì một đoạn cảm tình thất bại mà dứt khoát buông bỏ cõi đời, để lại đứa con gái tám tuổi vùi lắp trong ngục giam tâm hồn.

An Ninh lại không giống, rõ ràng em ấy có khiếm khuyết rất lớn, rất hay bị bắt nạt và kỳ thị nhưng tâm hồn em ấy vẫn thuần tuý như thế.

So với mấy người kiện toàn hiện này thì càng tốt đẹp hơn.
Nhìn thoáng qua cô liền có thể biết An Ninh là người sạch sẽ đến mức nào, so sánh lại, Thu Đồng cảm giác mình cảm giác mình thật u ám, cả người đều đen tối.

Người như vậy nên là một bảo vật trân quý trên đời, cô sợ chạm vào sẽ làm nó bị ô uế.
Thân ở trong bóng tối đã lâu thì sẽ khao khát ánh sáng nhưng một khi được tiếp xúc với ánh sáng, lại sợ hãi mà lấy tay che mắt lại, sợ ánh sáng làm bị thương hai mắt mình.
Thu Đồng đứng dậy, đi đến quầy bar bên cạnh, lấy một chai rượu trong tủ rượu ra, mở nắp và nhấp một ngụm.

Đại đa số rượu đều rất đắng, vừa đắng vừa chát, làm cô khó có thể nuốt xuống cho nên cô không bao giờ để mình say khi uống rượu, cô chỉ càng uống càng tỉnh táo.

Nhiều năm như vậy, ban đêm cô lang thang trong quán bar đã thành quen.

Mọi người xung quanh đều cho rằng cô thích rượu, Thu Văn Sinh là vậy, Minh Vũ, Từ Giai Tư cũng không ngoại lệ, nhưng ai có thể đoán được cô lại thực sự yêu thích đồ ngọt chứ, mà còn là càng ngọt càng thích?
Một ngụm rượu đổ vào bụng, cô nhắm mắt lại, nửa chai còn lại "bịch" một tiếng bị ném vào thùng rác, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, vén mái tóc đã khô được một nửa sang bên rồi nằm xuống giường lớn, nhắm mắt lại.
Cô gái nhỏ đó, vẫn là không nên tiếp xúc đi.
***
An Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế, xem trước sách giáo khoa cho tiết học sau.

Trong giờ giải lao, lớp học ồn ào, có người đùa giỡn, có người nói chuyện, còn có người đang ăn vặt.
Học sinh giỏi An Ninh hết tiết học thì hoặc là chuẩn bị bài cho môn kế, hoặc là ôn tập bài học vừa học xong.

Nàng không có cách nào nói chuyện nên cũng không thể trò chuyện vui vẻ với Lưu Viện Viện.

Có điều Lưu Viện Viện quen rồi, khi An Ninh học hành chăm chỉ thì cô liền tự mình lén lút coi mấy cuốn truyệ ntranh, tiểu thuyết mà không phải sách giáo khoa.

Nếu thật sự kêu cô quấy rầy An Ninh học tập lương tâm của cô cũng không thể qua được đôi mắt to trong veo của An Ninh đâu.
Giữa lúc này, phía sau lưng Lưu Viện Viện bị người vỗ một cái, cô quay đầu qua thì thấy một nam sinh trong lớp đang vẫy tay chào cô với vẻ mặt lo lắng, nghi hoặc mà đi tới, nam sinh kia nhỏ giọng nói: "Viện Viện, bên ngoài có người tìm An Ninh, cậu gọi cậu ấy đi".
Làm gì thần bí vậy, Lưu Viện Viện còn tưởng rằng là chuyện to tát gì, nghe xong lời này thuận miệng hỏi: "Ai tìm An Ninh?"
Cô ấy không hạ giọng, An Ninh nghe thấy tên mình, kỳ quái nhìn sang.
Nam sinh liếc mắt trách cứ cô một cái, thấp giọng nói với An Ninh, "An Ninh, bên ngoài có người tìm cậu.

Cậu cẩn thận một chút, có người bắt nạt cậu thì cậu nhớ gọi người nha!"
An Ninh tự hỏi ai sẽ tìm mình đây? Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lưu Viện Viện trừng nam sinh một hồi, gọi nàng: "An Ninh, mình đi cùng cậu"
An Ninh quay đầu vẫy vẫy tay, cười nhẹ tỏ ý không cần, đừng lo lắng.
Nam sinh nhăn mặt rối rắm, nhìn An Ninh thân thể mềm yếu, quay đầu nói: "Viện Viện cậu vẫn nên đi cùng cậu ấy đi".
"Sao vậy?"
Nam sinh nói: "Người đang tìm cậu ấy bên ngoài là Giang Đào..."
"Chết tiệt! Giang Đào kia đó hả?", Lưu Viện Viện cứng ngắc đứng lên, nhìn cậu bạn gật gật đầu, lớn tiếng quát: "Hà Thông, con mẹ nó sao cậu không nói sớm? Cậu bị ngốc hả?"
Giang Đào đó! Là nam sinh chuyên đánh nhau, uống rượu, hút thuốc, cái gì cũng làm chỉ không chịu học hành, lúc nào cũng đội sổ của trường trung học Minh Tang! An Ninh nếu như đi tới đó không phải là dê vào miệng cọp sao!
Lại nhìn ra cửa, không còn bóng dáng An Ninh nữa, cô nắm lấy đồng phục của Hà Thông, lôi cậu: "Đi, mình với cậu đi tìm An Ninh!".
Hà Thông cũng kịp phản ứng, hình như cậu đã làm chuyện ngu ngốc rồi, không dám phản kháng, yên phận bị kéo đi ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.