Ngụy Bình Hi sắc mặt phức tạp, bị ân ái dính đầy mặt không mở mắt ra được.
Tề Mộ hỏi hắn: "Sao thế?"
Lão Ngụy: "Đau răng."
Tề Mộ rất thương hắn: "Răng cậu không tốt à, thả nào không thấy cậu ăn ngọt."
Ngụy Bình Hi nói: "Trước đây vẫn ăn." Kể từ khi biết 2 cậu, thì không muốn ăn ngọt nữa.
Tề Mộ hiểu rõ nói: "Hiện tại đau răng nên không dám ăn? Cũng đúng, vẫn là phải chú ý chút. Cậu đừng thấy tớ thích ăn socola, nhưng ăn đều là ít đường, Doãn Tu Trúc đối với socola rất có nghiên cứu, luôn tìm hàm lượng đường thấp nhưng vị và mùi đều vô cùng ngon......"
Ngụy Bình Hi không ngừng đau răng, ngay cả cổ họng cũng ngọt tới sợ, cẩu độc thân hắn đây sao phải một mình chịu những thứ này.
Ngụy Bình Hi: "Tớ đi hút điếu thuốc."
Tề Mộ nhìn thời gian gần đến, cũng nói: "Tớ cũng về."
Ngụy Bình Hi khoát khoát tay, ước gì cậu đi nhanh chút.
Lễ tình nhân đối với cẩu độc thân đã rất không hữu hảo, còn bị người show ân ái đầy mặt, quá gian nan.
Cơm trưa bọn họ ăn ở nhà ăn, Hứa Tiểu Minh bận rộn cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói, buổi trưa ăn nhiều hơn nửa bát cơm. Phương Tuấn Kỳ châm chọc nói: "Một mình tặng hoa cậu đã mệt thành như vậy, vạn nhất đáp ứng hết thì làm sao đây? Cậu chịu được?"
Hứa Tiểu Minh rầm rì nói: "Đợi bọn họ đáp ứng hết, liền tới phiên tớ đi chọn phi!"
Phương Tuấn Kỳ & Doãn Tu Trúc & Tề Mộ: "......"
Bởi vậy có thể thấy, đồng chí Hứa gà con là độc thân dựa vào thực lực!
Hứa Tiểu Minh hỏi Tề Mộ: "Anh Mộ, nhiều em gái đáng yêu như vậy tặng socola cho cậu, cậu không động lòng một ai?"
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Tề Mộ cũng không phải cậu."
Hứa Tiểu Minh: "......"
Tề Mộ vui vẻ, chẳng ừ chẳng hữ.
Hứa Tiểu Minh công kích Phương Tuấn Kỳ: "Tớ làm sao? Tớ dựa vào thực lực theo đuổi con gái, tớ sao lại chướng mắt cậu?"
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ hắn, ăn miếng cuối cùng sau đó nói: "Tớ có việc, về trước."
Hứa Tiểu Minh giận dỗi với y, không nhìn y.
Phương Tuấn Kỳ đi rồi, Hứa Tiểu Minh mới không thoải mái nói: "Không biết lại âm dương quái khí cái gì! Các cậu nói anh Mập trước kia tính tình tốt thế nào? Cái gì cũng nghe theo tớ, hiện tại hay lắm, người lớn lên đẹp trai, thành tích học tập tốt, một đống người tâng bốc, liền chướng mắt tớ!"
Tề Mộ khuyên hắn: "Không phải đâu, cậu ấy khả năng thật sự có việc."
"Có việc đếch gì." Hứa Tiểu Minh nói, "Cả ngày, ngoại trừ làm bài chỉ có làm đề, cậu ấy sau này cưới bài thi làm vợ được đấy!"
Tề Mộ cũng không tiện nhiều lời, đương nhiên cậu cũng biết Hứa Tiểu Minh không thật sự tức giận, chỉ là thuận miệng phát tiết chút.
Quả nhiên, một giây sau Hứa Tiểu Minh đã bị dời lực chú ý, lại thổ tào cơm nhà ăn khó ăn.
Tâm tư Tề Mộ chợt động, nói: "Tối nay đến nhà tớ chơi đi, bảo dì Trần làm cá luộc cho cậu." Hứa Tiểu Minh và cậu thích ăn cay.
Doãn Tu Trúc nhìn cậu: "Dì Kiều và chú Tề không ở nhà?"
Tề Mộ dẹt miệng nói: "Hôm nay là ngày lễ gì? Hai bọn họ có thể ở nhà?"
Doãn Tu Trúc có chút hối hận, sớm biết trước đã mời cậu đến nhà anh.
Hứa Tiểu Minh nhảy lên ba thước: "Được á được á, tớ yêu dì Trần chết đi được!"
Tề Mộ cười nói: "Tớ đi nói với Phương Tuấn Kỳ một tiếng."
Hứa Tiểu Minh không vui, nói với Doãn Tu Trúc: "Hai cậu cùng lớp, cậu nói với cậu ấy là được."
Doãn Tu Trúc đáp ứng: "Ok." Dù sao cũng không cách nào ở riêng, nhiều thêm một thiếu đi một cũng không tính là gì.
Tề Mộ lại nói: "Vậy tớ đi gọi lão Ngụy, chúng ta tối nay tụ tập!"
Hứa Tiểu Minh thận trọng nói: "Nếu trước tan học tớ nhận được socola, vậy xấu hổ quá, chỉ có thể lỡ hẹn các cậu."
Tề Mộ cười mắng hắn: "Cậu nằm mơ đi!"
Trăm triệu không nghĩ tới chính là, Hứa Tiểu Minh trước giờ tan học thật sự nhận được một phần socola.
Hứa Tiểu Minh vẻ mặt khiếp sợ, nhìn cái hộp nhỏ kia như nhìn thấy quỷ: "Anh Mộ, tớ không hoa mắt chứ?"
Tề Mộ nói: "Cái hộp to như vậy cậu cũng không nhìn rõ, cậu không phải hoa mắt, là mù mắt."
Hứa Tiểu Minh quỷ kêu một tiếng, lủi lên cầm lấy cái hộp: "Socola! Có người tặng tớ socola rồi!"
Lỗ tai Tề Mộ đều sắp bị hắn rung điếc: "Bình tĩnh, thầy trò cả trường nghe thấy hết rồi."
Hứa Tiểu Minh sung sướng bê socola lên, cầm lấy cái hộp nhìn lại nhìn: "Cũng không biết ai cho tớ?"
Tề Mộ cũng rất tò mò: Cũng không biết cô gái nào bị mỡ lợn che tim.
Hứa Tiểu Minh vui vẻ mở vỏ hộp ra, định từ bên trong thu hoạch một bức thư tỏ tình tản ra mùi thơm gì đó.
— Đừng nói thư tỏ tình, ngay cả tờ giấy nhỏ cũng không có!
Tề Mộ chớp chớp mắt: "Không để lại tên họ?"
Hứa Tiểu Minh không tin, lục hồi lâu, chỉ thiếu bẻ socola ra kiểm tra, cuối cùng thất vọng nói: "Không có gì sất!"
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh òa một tiếng khóc lên: "Đây thật sự là socola valentine cho tớ sao? Không phải ai tiện tay quăng ở đây chứ?"
Tề Mộ an ủi hắn: "Hộp to như vậy, không phải tiện tay đâu."
Hứa Tiểu Minh hoàn toàn không có được an ủi, hắn càng thương tâm!
Tới lúc cùng đến Tề gia, Hứa Tiểu Minh vẫn đang ăn năn: "Tại sao? Tại sao cậu không để lại tên cậu, cậu nếu nói cho tớ biết cậu là ai, chúng ta bây giờ đã ở trong nhà hàng Tây lãng mạn duy mỹ cùng ăn tối rồi!"
Ngụy Bình Hi nhìn về phía Tề Mộ, dùng ánh mắt dò hỏi: Tên này lại phát thần kinh gì?
Tề Mộ giải thích: "Cậu ta nhận được socola, đáng tiếc không biết ai tặng."
Hứa Tiểu Minh khổ sở cực kỳ: "3 năm rồi, không dễ gì có em gái có ý với tớ, lại là người thẹn thùng như vậy!"
Ngụy Bình Hi nói: "Cũng không nhất định là có ý, không chừng chỉ là quà socola."
Tim Hứa Tiểu Minh lại bị đâm hai dao.
Ngụy Bình Hi nói tiếp: "Nếu quả thực là tỏ tình, sao không để lại tên họ?"
Trong đầu Hứa Tiểu Minh linh quang chợt lóe, nói: "Có á, lúc trước anh Mộ tớ nhận được bức thư tỏ tình, đối phương không để lại tên!"
Mặt Tề Mộ cứng đờ, nụ cười có chút đọng lại.
Hứa Tiểu Minh tìm được chứng cớ có lực, trong lòng thoải mái chút: "Ngay cả thư tỏ tình cũng có thể không ký tên, vậy tặng socola cũng có thể không để lại tên!"
Tề Mộ nói: "Vậy cậu giữ cẩn thận, sau này có thể cùng cô ấy gặp nhau."
Hứa Tiểu Minh sung sướng chút: "Đúng á, tớ phải giữ cẩn thận cái hộp này, coi như không cô phụ tâm ý của cô ấy đối với tớ!" Vừa nói hắn lại hỏi Tề Mộ, "Anh Mộ còn cậu? Bức thư đó vẫn giữ sao?"
Tề Mộ: "......"
Hứa Tiểu Minh vẫn là rất hiểu cậu, kinh ngạc nói: "Cậu thật sự giữ lại à?"
"Không...... không đâu." Tề Mộ chột dạ liền sẽ chớp mắt mấy cái: "Chuyện bao lâu rồi, đâu còn sẽ giữ lại." Kỳ thực đúng là giữ lại, được cậu đặt ở trong hòm nhỏ đáy giường.
Ngay cả Hứa Tiểu Minh cũng đã nhìn ra, Doãn Tu Trúc đâu sẽ không phát hiện ra, chính anh cũng sắp quên mất bức thư lén lút viết kia rồi.
Hóa ra Tề Mộ vẫn giữ? Trong lòng Doãn Tu Trúc khó giải thích được dâng lên chút nhiệt khí.
Tề Mộ đứng lên nói: "Tớ đi xem dì Trần làm thế nào."
Hứa Tiểu Minh chớp chớp mắt, một trận thấy máu nói: "Anh Mộ đây là chột dạ?"
Anh Mộ của hắn vẫn chưa đi xa...... Dưới chân lảo đảo một cái.
Trinh thám gà con trong nháy mắt phá án: "Là chột dạ không sai."
Bữa cơm này Doãn Tu Trúc tâm sự nặng nề, anh đầu óc tốt, bây giờ lại nhớ lại, nhớ ra mình viết cho Tề Mộ những thứ gì, thậm chí còn nhớ được dùng kiểu chữ gì. Bởi vì không ký tên, lại bởi vì là bức thư tỏ tình đầu tiên Tề Mộ nhận được, cho nên Doãn Tu Trúc thả một ít tâm tư bên trong.
Trong thư anh không nói giới tính của mình, chỉ biểu đạt ái ý với Tề Mộ, dùng góc độ của mình ảo tưởng một chút tương lai bọn họ. Bức thư này không để lại tên, cũng không phải bút tích của anh, nhưng lại thật sự chịu tải tâm ý của anh.
Hóa ra Tề Mộ cũng không ghét, thậm chí còn cất cẩn thận sao?
Doãn Tu Trúc biết như vậy không quá thỏa đáng, nhưng tình cảm ép đầy lồng ngực, không cách nào trút ra cần gấp một cái cửa ra.
Cho dù là dùng hình thức như vậy chuyển cho Tề Mộ, anh cũng cảm thấy trong lòng thư thái rất nhiều.
Huống chi...... Doãn Tu Trúc nghĩ: Có lẽ anh đời này cũng không thể thổ lộ tâm ý với Tề Mộ, đây có thể là cơ hội duy nhất anh có.
Thật sự muốn bỏ qua sao? Thật sự phải dằn tất cả tình cảm xuống đáy lòng, khiến chúng nó ở nơi tối tăm, ẩn núp cả đời sao?
Không cam lòng.
Anh muốn cho Tề Mộ biết.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Sáng hôm sau, Tề Mộ ở trong hộc bàn phát hiện một bức thư màu hồng. Cậu sửng sốt, nhanh chóng giấu nó vào cặp.
Hứa Tiểu Minh ngáp đi tới, nhìn cậu: "Anh Mộ cậu sao vậy? Mặt đỏ như thế?"
Tề Mộ ngừng một chút, nói: "Đi xe đạp tới."
Hứa Tiểu Minh rất phục: "Trời lạnh thế này còn đi xe, trâu bò!"
Cũng may hai người bọn họ đều là dân chuyên nghiệp đạp tiếng chuông vào phòng học, nói chưa được mấy câu đã bắt đầu vào học. Tề Mộ vốn không thích học toán, lúc này càng ngồi như bàn chông, hận không thể hiện tại tan học về nhà!
Thật vất vả nhịn 10 phút, cậu không nhịn được, giơ tay đứng dậy, xin đi tiểu chạy trốn.
Hứa Tiểu Minh còn rất buồn bực: "Sáng sớm đã đi chơi bóng?" Tinh lực tốt thật đấy, bạn học Gà Con trở mình, tiếp tục ngủ.
Mùa đông chính là tốt, trong ống tay áo có thể giấu vô số đồ!
Tề Mộ giấu thư đi ra ngoài, tìm chỗ không có ai, mở nó ra. Cậu mặc dù mơ hồ đoán được, nhưng lúc nhìn thấy dấu chấm nhỏ tròn xoe kia, vẫn cong khóe miệng lên.
Trong bức thư có 3 tờ giấy, viết tràn đầy, nhưng lại gọn gàng, không lộ chút chen chúc và nhỏ hẹp nào.
Tề Mộ sơ lược quét qua, không thể nào nhìn nội dung đã thu bức thư lại.
Lúc ăn cơm trưa, Doãn Tu Trúc bất động thanh sắc nhìn cậu mấy lần, biểu hiện của Tề Mộ không khác ngày thường nhiều, còn đang cãi lộn với Hứa Tiểu Minh.
Buổi tối Doãn Tu Trúc hỏi cậu: "Đến nhà tớ nhé?"
Tề Mộ lắc đầu nói: "Ba mẹ tớ nghỉ lễ xong về rồi, tớ phải về nhà."
Doãn Tu Trúc đáp: "Vậy ngày mai gặp."
Tề Mộ phất tay với anh: "Ngày mai gặp!"
Về đến nhà, Kiều Cẩn mua socola cho Tề Mộ, Tề Mộ lập tức bị mua chuộc, nhanh chóng quên đi hai người bọn họ vứt bỏ đứa con độc nhất cậu đây đi ra ngoài trải qua lễ tình nhân như thế nào!
Người một nhà ăn xong bữa tối, Tề Mộ thông qua video call, dưới sự chỉ đạo của thầy Doãn làm xong bài tập. Cậu lại bị Hứa Tiểu Minh dụ dỗ chơi game một lát, lúc gần ngủ đã hơn 10h.
Tề Mộ lần nữa lấy bức thư ra, cậu nghiêm túc đọc một lần, nội dung không quá nhớ, ngược lại nhớ rõ dấu chấm tròn.
Vừa vặn 30 cái.
Một cái tròn hơn 1 cái, một cái có quy củ hơn 1 cái, thú vị thật!