MC vốn đang nói lời ăn mừng, còn mời Tề Mộ lên sân khấu tán gẫu 2 câu, kết quả cậu lại đưa bó hoa cho Doãn Tu Trúc.
Tề Mộ ghé sát Doãn Tu Trúc nói: "Lần sau kết hôn nên hai người."
Tim Doãn Tu Trúc cũng sắp nhảy ra, nếu không phải còn có lý trí, anh đã trước mặt nhiều người như vậy hôn cậu.
Tề Mộ vui vẻ, nói: "Thật may mắn!"
Hứa Tiểu Minh hít khí, cách 2 bọn họ xa chút.
Bọn họ không biết rằng, dưới sân khấu có một nữ sinh suýt nữa nổ tung tại chỗ.
Khương Vũ Ngưng đã lâu không gặp Tề Mộ và Doãn Tu Trúc, 4 năm đại học cô cũng không dập đầu với CP ăn ngon nào nữa, đâu nghĩ theo bạn trai tới tham dự hôn lễ, lại đụng phải hai bọn họ! Hai bọn họ còn truyền hoa cho nhau, còn mặt mày đưa tình!
Cái gì có thể đủ chứng minh cảm xúc bắn tung tóe của Khương tiểu thư? Chỉ có dấu ngón tay trên cánh tay bạn trai cô nàng.
Đây chỉ là nhạc đệm nhỏ, ngoại trừ người biết, người khác đều chỉ cho là đùa giỡn giữa bạn bè.
Hôn lễ kết thúc, khâu nháo động phòng liền lược đi.
Ngụy Bình Hi nói: "Vì an toàn tính mạng các cậu, vẫn là không làm khó." Không phải là hắn khoác lác, vợ hắn một đánh 4 cũng không thành vấn đề, đốn hạ cả đoàn phù rể cũng không xi nhê.
Tâm Hứa Tiểu Minh hơi sầu: "Không nháo được không nháo được."
"Vậy được," Tề Mộ cũng không thích phong tục nháo động phòng, cậu vui mừng: "Lão Ngụy, tân hôn vui vẻ!"
Ngụy Bình Hi đâp tay với cậu: "Chờ rượu hỉ của các cậu."
Tề Mộ cười đến dương quang xán lạn: "OK!"
Hứa Tiểu Minh chua loét nói: "Mấy tên đàn ông sớm đã bị trói chặt các cậu, có gì mà vui......" Kỳ thực hắn rất hâm mộ, hắn không muốn ăn thức ăn cho chó, muốn đổi thành thương nhân kinh doanh bán sỉ thức ăn cho chó!
Cả ngày hành hạ đủ mệt, Tề Mộ sau khi về nhà tắm cũng không muốn tắm, lười biếng muốn ngủ ngay.
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ giúp cậu."
Tề Mộ xoạt cái mở mắt ra: "Không cần!"
Doãn Tu Trúc cười nói: "Không sao, tớ biết cậu mệt, tắm rửa ngủ thoải mái hơn."
Con ngươi Tề Mộ đảo một vòng, muốn đòi phúc lợi: "Buổi tối cũng chưa ăn no......"
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ đi nấu cơm cho cậu, có gì muốn ăn không?"
Tề Mộ nuốt nước miếng nói: "Socola......"
Doãn Tu Trúc nói: "Không được, muộn quá rồi, không thể ăn."
Hơn nửa người Doãn Tu Trúc đều mềm nhũn: "Chỉ có thể ăn một miếng."
Tề Mộ cong mắt cười: "Được!"
Vì một miếng socola, đổi lại đau lưng, năng lực tính toán của Tề bá chủ, may mà không làm ăn, nếu không phải táng gia bại sản.
Sáng hôm sau, lúc Tề Mộ tỉnh dậy ngửi thấy mùi thơm bữa sáng.
Cậu chỉ rửa mặt, đội mái tóc bù xù xuống lầu: "Hôm nay đến công ty sao?"
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn cậu: "Ừ."
Tề Mộ nói: "Vậy được, tớ vừa lúc về nhà chuyến."
Doãn Tu Trúc không nghĩ quá nhiều, hỏi: "Buổi tối về chứ?"
Tề Mộ nói: "Đương nhiên."
Doãn Tu Trúc cười cười, bưng bữa sáng ra: "Đói rồi đi?" Hôm qua đúng là chưa ăn được thứ ngon gì.
Tề Mộ ngồi vào trước bàn ăn, thở dài nói: "Có người yêu biết nấu cơm quá hạnh phúc."
Nụ cười khóe miệng Doãn Tu Trúc đẹp hơn, anh đi tới phía sau cậu, cúi đầu ở môi cậu hôn cái: "Vì không cô phụ lời này của cậu, tớ phải nghiên cứu nấu nướng kỹ càng."
Tề Mộ hỏi anh: "Doãn thị sắp chen chân vào giới ẩm thực?"
Doãn Tu Trúc: "Chỉ kinh doanh với cậu."
Tề Mộ cười tới mắt cũng cong thành trăng lưỡi liềm.
Ăn cơm xong, Tề Mộ rất tùy ý nói: "Tớ về nhà, định ngả bà với Đại Kiều."
Tay Doãn Tu Trúc đang đóng tay áo sơ mi cứng đờ.
Tề Mộ tiến lên, cài nút áo giúp anh, từng nút cài lại, che chắn lồng ngực sexy.
Doãn Tu Trúc có chút khẩn trương, anh sợ hạnh phúc trước mắt biến mất.