Cổ họng Doãn Tu Trúc khô đau, lời nói ra giống như mê sảng: "Muốn."
Anh sao có thể không muốn? Anh chỉ là không dám. Thật sự có thể ở cùng Tề Mộ sao? Vĩnh viễn ở cùng nhau, giống như tất cả bạn đời trên thế gian, nhận được chúc phúc của người thân, hứa hẹn lời thề vĩnh hằng, đi tới chung kết sinh mạng sao?
Anh khẩn trương, bởi vì sợ mất đi mà thấp thỏm lo âu.
Người nhà Tề Mộ có thể đồng ý không? Bọn họ là người rất tốt, nhưng có thể chấp nhận con trai ở cùng với một người đàn ông sao?
Nếu như không thể tiếp nhận thì sao đây? Nếu như Tề Mộ trở về nói, nhận được lại là phản đối thì làm sao đây?
Nếu như người nhà cậu không đồng ý, Tề Mộ còn có thể ở cùng với anh sao?
Một khi nghĩ tới những chuyện này, sợ hãi liền từ nơi âm u đi ra, lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, nói: "Nếu như......"
Tề Mộ ở trên môi anh hôn một cái: "Cậu ưu tú như vậy, ai sẽ không thích cậu."
Doãn Tu Trúc bỗng dưng mở to mắt.
Tề Mộ ở trên mắt anh hôn một cái, nói: "Tớ có thể tìm được người yêu cừ như cậu, bọn họ nhất định sẽ rất vui."
Doãn Tu Trúc được cậu trấn an, sợ hãi xông lên lui xuống, trong mắt anh kiên định: "Tớ chờ cậu."
Tề Mộ nói: "Yên tâm, không sao đâu."
Tề Mộ đi trước một bước. Doãn Tu Trúc ngồi vào trong xe, thật lâu mới hồi phục tinh thần.
Tài xế trực tiếp lái đến công ty, Doãn Tu Trúc xoa xoa mi tâm nói: "Đến Doãn trạch."
Tài xế ngẩn ra, nhưng không hỏi nhiều, ở giao lộ phía trước quay đầu, lái về phía vùng ngoại thành.
Doãn Tu Trúc mỗi tháng đều sẽ đến thăm Doãn Chính Công một lát.
Doãn Chính Công già hơn rất nhiều, chỉ 4 năm ngắn ngủi, gã dường như đã tiêu hao hết tất cả tinh thần nửa đời sau.
Đây là "món quà" duy nhất Vu Đại Vân trước khi đi đưa cho Doãn Tu Trúc. Bà ở trong cuộc sống giả bộ tỉnh táo, ngay cả Doãn Chính Công cũng làm cho mê hoặc, trước khi chết bà ta hạ độc Doãn Chính Công, mặc dù không có độc chết gã, nhưng cũng phá hủy thân thể gã, nếu không thì dùng tình huống lúc đó của Doãn Tu Trúc, căn bản không cách nào ứng phó với Doãn Chính Công đa nghi.
Vu Đại Vân và Doãn Chính Công dây dưa nửa đời, Doãn Tu Trúc không muốn đưa bất kỳ đánh giá nào.
Bọn họ ban đầu là yêu nhau, lại có gia thế như nhau, một cách tự nhiên đến với nhau, nhưng ông cụ Doãn bỗng nhiên bệnh qua đời, Doãn Chính Quyền trở về nước làm rối loạn tất cả.
Doãn Chính Công sau khi biết được Vu gia bí mật tiếp xúc với Doãn Chính Quyền triệt để phát điên.
Hắn dùng ám chiêu, bỏ thêm đồ trợ hứng vào trong rượu Doãn Chính Quyền, lại hẹn Vu Đại Vân đến. Vu Đại Vân uống rượu, thoạt nhìn căn bản không phân rõ được hai anh em giống nhau như đúc này.
Bà chủ động hôn Doãn Chính Quyền, trên mặt Doãn Chính Quyền một bộ đạo mạo trang nghiêm, trong xương lại phong lưu thành tính. Cho dù không có đồ trợ hứng, Vu Đại Vân "đầu hoài tống bão" như vậy, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Chờ sau khi Vu Đại Vân ý thức được đây là Doãn Chính Quyền, đã muộn.
Doãn Chính Quyền cường bạo bà, Doãn Chính Công tới lúc hết thảy đều không thể cứu vãn mới mang người xông lên, giả bộ vẻ mặt khiếp sợ tuyệt vọng bị phản bội......
Chuyện này vừa ra, Vu gia và Doãn Chính Quyền làm ầm ĩ nát bét, Doãn Chính Công mới rốt cục có đất đặt chân.
Sau đó gã càng lòng dạ đọc ác, dựa vào áy náy Vu Đại Vân đối với gã, điên cuồng chiếm đoạt tài lực Vu gia, cuối cùng càng lợi dụng Vu Đại Vân, đưa 2 mẹ con Doãn Chính Quyền lên chiếc trực thăng đã động tay động chân, nhổ ra 2 đại họa lớn trong lòng.
Tới lúc người đã chết, Vu Đại Vân mới biết được mình trở thành đồng lõa, mới biết được mình bị Doãn Chính Công lợi dụng, mới biết được từ đầu đến cuối đều là vỏ Doãn Chính Công bố trí.
Chân tướng quá tàn khốc, Vu Đại Vân muốn lan truyền tất cả, muốn đồng quy vu tận với Doãn Chính Công.
Doãn Chính Công một là không làm hai là không ngừng, nhốt bà lại, nói với bên ngoài phản ứng thời gian mang thai quá lớn, ở nhà nghỉ ngơi.
Đúng vậy, lúc này Vu Đại Vân mang thai, đáng buồn là ngay cả chính bà cũng không biết nghiệt chủng này là của ai.
Giam 5-6 tháng, tâm linh Vu Đại Vân triệt để vặn vẹo, đem tất cả bất hạnh và hận thù đều đổ hết lên trên người đứa trẻ vừa ra đời.
Bất kể đứa nhỏ này là của ai, nó cũng là một nghiệt chủng, đều là súc sinh đáng chết chảy huyết mạch Doãn gia!
Sau nhiều lần bà ta ghìm chết Doãn Tu Trúc chưa toại, bà ta triệt để đánh mất lý trí, vĩnh viễn sống trong thù hận.
Doãn Chính Công vẫn giữ bà lại, là bởi vì gã lúc ấy địa vị bất ổn, sợ Vu Đại Vân ra ngoài kêu loạn, đốt sạch tất cả thứ hắn vất vả có được.
Doãn Tu Trúc vừa ra đời, Doãn Chính Công đã làm giám định cha con với anh, đáng tiếc kỹ thuật lúc đó căn bản không cách nào phân biệt anh đến tột cùng là con ai.
Doãn Chính Công nuôi lớn Doãn Tu Trúc, một mặt là gã cảm thấy đây có thể là cốt nhục của mình, một mặt khác là hoạt tính t*ng trùng của gã cực thấp, rất khó khiến người thụ thai, mà Doãn Tu Trúc có lẽ là người thừa kế duy nhất của gã.
Doãn Tu Trúc nhìn Doãn Chính Công già nua, trong lòng ngay cả một tia thương hại cũng không có.
Tất cả đều là gã gieo gió gặt bão.
Doãn Chính Công ngẩng đầu nhìn anh: "Mày đến làm gì? Chỗ tao còn có gì mày chưa cầm đi được!"
Doãn Tu Trúc không nhìn hận ý trong mắt gã, nhẹ giọng nói: "Tôi tìm được người làm bạn với tôi cả đời rồi."
Doãn Chính Công xì mũi coi thường.
Doãn Tu Trúc cũng không thèm để ý, anh lẳng lặng mà nói với gã: "Cậu ấy rất tốt, mà ông không xứng để gặp cậu ấy."
Doãn Tu Trúc chỉ nói với gã 2 câu như vậy, mục đích anh đến đây rất đơn giản — Tề Mộ nói chuyện của bọn họ với cha mẹ cậu, anh cũng nên làm như vậy.
Cho dù người cha này của anh từ đầu tới cuối cũng không xứng làm một người cha.