Về ngày tháng hôn lễ của Tề Mộ và Doãn Tu Trúc, đồng chí Đại Sơn lại đi tìm đại sư tính toán.
Tề Mộ nghi ngờ nói: "Có được không đấy?"
Tề Đại Sơn vỗ ngực đảm bảo: "Sao có thể không được, con xem tên con, nếu không phải ba tìm người coi, con có thể tốt số vậy?"
Tề Mộ vừa nghĩ, đồng ý nói: "Có lý, mệnh con rất tốt." Dứt lời liền nhìn về phía Doãn Tu Trúc, nói với anh: "Trước kia có Đại Sơn và Đại Kiều, hiện tại có anh."
Doãn Tu Trúc dưới bàn cầm lấy tay cậu, phòng Tề Đại Sơn không biết xấu hổ nói gì đó nhưng nụ cười khóe miệng lại không chịu được.
Đại Sơn nổi da gà mãi: "Buồn nôn quá đi."
Tề Mộ cười lạnh: "Ba và mẹ con cũng "buồn nôn" con hơn 20 năm."
Tề Đại Sơn lườm cậu: "Cho nên con đang cố ý trả thù ba con?"
Tề Mộ nói: "Sao, không được chắc?"
Tề Đại Sơn cười hì hì: "Được, trả thù như vậy nhiều chút." Cha mẹ ân ái, đôi con cái cũng ân ân ái ái, còn có "trả thù" gì tốt hơn cái này.
Kiều Cẩn bất mãn nói: "Ngày đại hỉ sắp đến rồi, hai người ít nói vớ vẩn!"
Tề Đại Sơn gấp gáp nói: "Anh giờ liền đi tìm người coi!"
Ông tìm đương nhiên không phải đại sư hơn 20 năm trước, không phải là Tề Đại Sơn không muốn tìm, mà là không tìm được. Đại sư kinh doanh cũng không dễ, như Lưu Chân Quân năm đó không phải bị một cú điện thoại của Tề Đại Sơn tố cáo ăn cơm tù.
Sau khi tính ra ngày tháng, Tề Mộ nói: "Ba tìm đại sư giả à."
Tề Đại Sơn nói: "Vậy ba tính lại?"
Kiều Cẩn hỏi: "Ngày đó không tốt?"
Tề Mộ đưa giấy đỏ cho Kiều Cẩn nhìn, Kiều Cẩn vừa nhìn cũng nhíu nhíu mày.
Doãn Tu Trúc nhìn về phía Tề Mộ, Tề Mộ nói: "Đại sư này bảo con 2-3 nữa hẵng kết hôn."
Doãn Tu Trúc hơi ngớ ra, khóe mắt liếc nhìn Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn nói: "Chờ ngày mai ba đi đổi đại sư, coi thế này là thứ gì!"
Tề Mộ cũng nói: "Đúng thế, coi ngày đâu có coi thế này!"
Doãn Tu Trúc lại đưa tay cầm giấy đỏ qua, nhìn một chút sau đó nói: "Cứ dựa theo ngày này làm đi."
Anh vừa mở miệng, Tề Mộ sửng sốt.
Tề Mộ vặn lông mày nói: "3 năm đó......" Cậu không tin Doãn Tu Trúc không muốn kết hôn với cậu, chỉ cho rằng anh mê tín, "Anh đừng coi mấy đại sự này là gì, bọn họ......"
"3 năm rất tốt." Doãn Tu Trúc nghiêm túc nói, "Bọn mình mặc dù đã sớm quen biết, nhưng thời gian yêu đương cũng không dài, qua thời gian nữa cũng tốt."
Tề Mộ nhìn anh: "Sao thế? Qua thời gian nữa còn có thể nuốt lời sao?"
Doãn Tu Trúc mỉm cười với cậu: "Anh nếu như ngay cả 3 năm cũng không chờ được, còn nói gì ở cùng em cả đời."
Tề Mộ ngẩn ra, mơ hồ hiểu, cậu quay đầu nhìn về phía Tề Đại Sơn, hung dữ.
Tề Đại Sơn gãi gãi sau gáy, than vãn: "Con trai gả ra ngoài như nước hắt đi mà......"
Lúc ông cầm tờ giấy đỏ này biết ngay Doãn Tu Trúc xem hiểu, bản thân cũng uyển chuyển ám hiệu hai bọn họ. Bọn họ yêu đương bọn ông không phản đối, nhưng bọn họ tuổi còn rất trẻ. 22- 23 tuổi, nói cưới xin hơi sớm, Tề Đại Sơn hi vọng bọn họ có thể có nhiều thời gian hơn, mà không phải trong thời gian yêu cuồng nhiệt đã kích động bước thêm một bước.
Yêu đương và hôn nhân khác nhau, cần nhiều lắng đọng hơn.
Tề Mộ quay về phòng ngủ của mình liền thổ tào với Doãn Tu Trúc: "Đại Sơn thật là người làm ăn, 1 tim 10 vòng."
Doãn Tu Trúc biết cậu lo lắng cho anh, anh ôn thanh nói: "Sắp xếp như vậy rất tốt, anh rất cần khoảng thời gian này......"
Tề Mộ nhìn về phía anh: "Sao thế? Thật sự muốn đổi ý à." Vừa nói cậu lại "uy hiếp" anh, "Dám đổi ý liền nhốt anh ở nhà!"
Khóe mắt Doãn Tu Trúc cụp xuống, cười ôn nhu như nước: "Vậy thì quá tốt."
Tề Mộ thích nhất bộ dáng này của anh, hồi bé nhìn anh như vậy cảm thấy anh siêu cấp ngoan, lớn lên đương nhiên không có chút xíu ngoan nào nữa, thay vào đó là dung túng đầy rẫy, hận không thể hòa tan cậu, Tề Mộ nhỏ giọng nói: "Anh lại đang nghĩ linh tinh cái gì?"
"Không có nghĩ linh tinh." Doãn Tu Trúc ôm lấy cậu nói, "Chỉ là muốn có nhiều thời gian hơn để xác nhận, đây không phải giấc mơ dài."
Tề Mộ quay đầu lườm anh: "Còn nói không nghĩ linh tinh."
Doãn Tu Trúc hôn gáy cậu nói: "Cho anh thêm chút thời gian."
Tề Mộ cầm tay anh nói: "Được rồi, dù sao kết hôn chỉ là nghi thức, hai bọn mình giờ cũng không khác gì."
Doãn Tu Trúc ôm cậu càng chặt, âm thanh cũng càng thêm trầm thấp: "Có thể làm không?"
Tim Tề Mộ nhún nhảy: "Ở nhà đó." Đã nói ở nhà không làm!
Doãn Tu Trúc dỗ cậu nói: "Chỉ một lát......"
Một lát cái quỷ ấy, Tề Mộ tin anh mới có quỷ!
3 năm.
Hôn lễ của Tề Mộ và Doãn Tu Trúc cũng không phiền phức, chỉ mời bạn tốt chí thân, cử hành nghi thức đơn giản nhưng đại biểu chúc phúc mỹ mãn nhất.
Hứa Tiểu Minh gần đây trở thành đại lão chương trình giải trí, miệng lưỡi trơn tru, làm MC quá đã.
Lúc diễn tập mọi chuyện đều tốt, chính thúc bắt đầu hắn lại nhung nhớ nghẹn ngào.
Quá nhiều ký ức, quá nhiều quá khứ, từng chút một mà theo lời nói hiện lên trong đầu, người chứng kiến hoàn toàn xứng đáng Hứa Tiểu Minh đây có chút không nhịn được.
Cũng may hắn còn có tố dưỡng nghề nghiệp, chủ trì đến cuối cùng.
Lúc buổi lễ kết thúc, mọi người bao gồm cả phu phu tân hôn đều lệ nóng quanh tròng.
— Có vui mừng có hạnh phúc có chúc phúc từ đáy lòng.
Lúc Hứa Tiểu Minh ngồi vào vị trí, Phương Tuấn Kỳ nhìn hắn một cái: "Tiền đồ của mày."
Hứa Tiểu Minh lau nước mắt nói: "Không cảm động sao?"
Phương Tuấn Kỳ kỳ thực hốc mắt cũng đỏ, nhưng tốt hơn Hứa Tiểu Minh nhiều, y nói: "Mày khóc thành bộ dạng này, không biết còn tưởng người mày yêu thầm kết hôn."
Hứa Tiểu Minh bên ngoài chú ý hình tượng, đối với y lại không chút cố kỵ nào, khóc bù lu bù loa: "Tao nếu có người yêu thầm, người kết hôn chính là tao được chứ!"
Phương Tuấn Kỳ: "......"
Lúc Tề Mộ và Doãn Tu Trúc mời rượu đến chỗ bọn họ, hỏi: "Lão Ngụy đâu?"
Hứa Tiểu Minh đầy mặt đau trứng nói: "Thay tã cho con nó rồi."
Tề Mộ không chút khách khí cười ha ha: "Cậu ta cũng có ngày hôm nay!"
Hứa Tiểu Minh ưu thương nói: "Lão Ngụy có con, hai bọn mày cũng kết hôn, lão Đổng yêu đương với người yêu cậu ta 1 năm rồi, chỉ tao với thằng Mập không ai yêu."
Tề Mộ trêu ghẹo hắn: "Hứa đại minh tinh sẽ không ai yêu?"
Hứa Tiểu Minh lẩm bẩm nói: "Bọn họ yêu đều là mặt tao, không phải con người tao."
Tề Mộ vui không thôi, bưng chén rượu nói: "Nào nào nào, kính khuôn mặt này của Hứa đại minh tinh của chúng ta một chén."
Hứa Tiểu Minh vò đã mẻ lại sứt: "Chúc hai mày bạch đầu giai lão, chúc tao dung mạo vĩnh trú!"
Ngày đại hỉ như vậy, không thể thiếu uống hơi nhiều.
Lúc Ngụy Bình Hi quay về nói: "Vợ tao mang con đi trước, anh em ta triển!"
Hứa Tiểu Minh cách hắn xa chút: "Bọn mày kết hôn ngồi bên kia, bọn tao độc thân ngồi bên này."
Hôm nay không chỉ Tề Mộ uống nhiều, Doãn Tu Trúc cũng uống không ít, Ngụy Bình Hi không dễ dàng đi ra ngoài hóng gió, ngại rượu đỏ tác dụng chậm, trực tiếp coi Mao Đài là nước sôi.
Tỉnh táo duy nhất chỉ còn lại Phương Tuấn Kỳ.
Kỳ thực Phương Tuấn Kỳ cũng có thể uống say, hôn lễ của bạn thân, say thế nào cũng không quá, bất quá y trời sinh tính cẩn thận, không muốn để mình vùi lấp trong trạng thái mất kiểm soát.
Uống tới phía sau, Hứa Tiểu Minh đã bắt đầu say khướt, hắn sau khi lần lượt chỉ trích một trận, kéo cánh tay Phương Tuấn Kỳ nói: "Vẫn là tiến sĩ Phương của chúng ta tốt, không có người yêu!"
Phương Tuấn Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn.
Hứa Tiểu Minh lại ngửa đầu nhìn y: "Tiến sĩ Phương, không bằng hai bọn mình chắp vá, ở bên nhau đi!"
============
Chương này coi như kết thúc ngoại truyện về CP chính rồi, từ chương sau sẽ nói về CP phụ đáng yêu