Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 79: CP Kỳ Tích (2)



Edit + Beta: Vịt

Phương Tuấn Kỳ rất rõ ràng, chờ nhà y triệt để xong đời, y và Hứa Tiểu Minh cũng sẽ càng lúc càng xa.

Lưu lại những tấm thiệp này, chỉ là tăng thêm phiền nhiễu. Đáng tiếc con người chính là như vậy, nghĩ rõ ràng hơn nữa, vẫn muốn đi tới cuối cùng nơi chưa rõ chưa ràng.

Hồi sơ nhị, Phương Tuấn Kỳ sống tới vô tri vô giác, lúc y cho rằng tất cả đều sẽ không có cơ hội xoay chuyển, nhưng dường như được trời cao chiếu cố, chuyển ưu thành an.

Phương Tuấn Kỳ và cha không thân, rất ít hỏi tới chuyện trong nhà, nhưng lần này y hỏi.

Cha Phương coi như tìm được đường sống trong chỗ chết, trước đây tung hoành khắp đất trời, hiện tại đàng hoàng: "Tề Mộ là một đứa trẻ tốt, phần ân huệ này đừng quên."

Phương Tuấn Kỳ chấn động, hỏi cặn kẽ.

Cha Phương nhất nhất nói chuyện Tề Đại Sơn ra tay giúp đỡ, cha Phương lại nói: "Cái này nếu không phải nhìn ở quan hệ của con và Tề Mộ, ông ấy đâu sẽ quản?" Hắn ngây ngốc qua nửa đời, tự cho là lăn lộn không tệ, nhưng gần đến thời khắc nguy cấp, không ai ra tay cứu giúp, ngược lại là bạn thân của con trai giúp bọn họ.

Phương Tuấn Kỳ cả đêm không ngủ, trong lòng có cảm kích cũng có tỉnh táo.

Không thể vô tri vô giác sống thêm nữa, y và Hứa Tiểu Minh khác nhau, cho dù Phương gia không ngã, quỹ tích nhân sinh của bọn họ cũng hoàn toàn khác nhau. Hứa Tiểu Minh có thể dựa vào cha mình, anh cả mình, mà y phải thừa dịp cha coi như hiểu rõ, thừa dịp Tề Mộ tạo thế cho y, cố sớm chống đỡ cái nhà này.

Y bắt đầu cố gắng học tập, bắt đầu gần gũi cha, thậm chí cố gắng hiểu rõ làm ăn trong nhà.

Cuộc sống phong phú, mấy tiểu tình tiểu ái kia cũng phai nhạt, y cảm thấy như vậy rất tốt, cả đời có người bạn như Tề Mộ, Doãn Tu Trúc, Hứa Tiểu Minh, đáng giá.

Cảm xúc vững vàng kéo dài đến sơ tam.

Lúc tốt nghiệp sơ tam, y biết được tin tức Hứa Tiểu Minh sắp ra nước ngoài.

Một khắc kia y mới tỉnh táo mà ý thức được, thích một người không phải cố ý lạnh nhạt là có thể biến mất, ngược lại sẽ bởi vì sống chung thiên trường địa cửu mà nồng đậm đến mức ngay cả bản thân y cũng kinh ngạc.

Y không muốn nổi giận, thậm chí còn cảm thấy Hứa Tiểu Minh ra nước ngoài cũng rất tốt, như vậy y có thể chặt đứt ý niệm.

Nhưng vẫn không nhịn được khó chịu, hoàn toàn không khống chế được tâm tình, ngay cả cố gắng duy trì giả dối ngoài mặt cũng không chống đỡ được.

Y chỉ muốn nói với Hứa Tiểu Minh, đừng đi, dù thế nào cũng đừng đi.

Sau đó Hứa Tiểu Minh ở lại, bọn họ cùng nhau vào cấp 3. Mà khi đó Phương Tuấn Kỳ mới rõ ràng ý thức được tình cảm của mình tập trung ở trên người tiểu ngốc này còn nhiều hơn trong tưởng tượng.

Muốn nhận không nhận lại được, đáp lại cũng không thể nhận được đáp lại.

Làm sao đây? Phương Tuấn Kỳ chỉ có thể nhịn.

Y và Doãn Tu Trúc không giống nhau, Doãn Tu Trúc không có Tề Mộ sẽ mất đi cả cuộc đời, y không có Hứa Tiểu Minh chỉ là hơi đau khổ, nhưng vẫn có cuộc sống của riêng mình, mà Hứa Tiểu Minh cũng có thể không bị quấy rầy, tiếp tục cuộc sống không buồn không lo của hắn.

Như vậy rất tốt. Phương Tuấn Kỳ từ nhỏ cẩn thận, tình nguyện duy trì bình tĩnh bên ngoài cũng không muốn làm tất cả tới mức không cách nào cứu vãn.

Tình yêu tê tâm liệt phế gì đó, không phải nhu yếu phẩm trong sinh mệnh y.

Phương Tuấn Kỳ càng thêm cố gắng học tập, càng thêm cố gắng giúp cha làm chuyện trong khả năng. Giống như y suy nghĩ, cha Phương sau khi vượt qua nguy cơ lại lộ ra bản tính, bắt đầu ăn chơi đàng điếm. Phương Tuấn Kỳ lần này lại không muốn phóng túng ông ta, phụ nữ bên ngoài một người cũng đừng nghĩ vào cửa nhà này, chuyện công ty y cũng dưới sự giúp đỡ của Tề Đại Sơn mà kiềm chế ông ta.

Cha Phương chửi ầm lên, nói y hướng cánh tay ra ngoài, trở thành một con chó của Tề Đại Sơn.

Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: "Không có chú Tề, cha với con hiện tại chính là hai con chó chết ven đường."

Cha Phương á khẩu không nói được, mới ý thức được đứa con bị mình bỏ quên đã sớm trưởng thành.

Đợi đến tốt nghiệp trung học, lúc Hứa Tiểu Minh phải ra nước ngoài, Phương Tuấn Kỳ đã có thể thản nhiên đối mặt. Vô luận ra nước ngoài hay không, y và Hứa Tiểu Minh đều ắt phải xa nhau, ở trong nước hay nước ngoài cũng không có gì khác nhau.

Hơn nữa y phát hiện mình có thể cân bằng phần tình cảm này — rất lâu dài rất nặng nề, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng buông xuống.

Làm bạn bè cả đời của cậu ấy không có gì không tốt.

Phương Tuấn Kỳ bởi vì gia đình cũng bởi vì xu hướng tình dục, đối với hôn nhân và gia đình đều không có chút mong đợi nào, sống một mình cả đời cũng rất tốt.

Ai ngờ y tâm như nước phẳng, Hứa Tiểu Minh lại không ngừng lắc lư trước mặt y.

Bất quá mới ra nước ngoài 1 năm, tiểu ngốc này đã chạy về, còn hơn nửa đêm gọi điện thoại cho y, nhất định muốn ở chỗ y.

Cái gì gọi là dê vào miệng cọp? Hứa gà con là điển hình.

Phương Tuấn Kỳ mỗi lần đều cảm thấy tình cảm của mình đã biến mất hầu như không còn, Hứa Tiểu Minh liền sẽ đến khuấy đảo y rối tinh rối mù.

Y không ở trong trường, một mình ở bên ngoài, thuê chính là hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản.

Hơn một năm không gặp, Hứa Tiểu Minh vẫn vậy, cười không tim không phổi, người lớn vậy rồi vẫn gào thét tới chạy xe lửa đầy miệng.

"Mập à, tao nhớ mày chết đi được!" Vừa nói liền quăng quà xuống, cho y một cái ôm thật lớn.

Phương Tuấn Kỳ: "......"

Hứa Tiểu Minh thấp hơn y nửa cái đầu, một năm đi ra ngoài lại gầy 1 vòng, lúc treo trên người y phần gáy trắng nõn lắc lư trước mặt Phương Tuấn Kỳ.

Phương Tuấn Kỳ lúc ấy đã muốn một miếng cắn xuống.

Hứa Tiểu Minh còn tìm đường chết nói: "Sao mày lại cường tráng rồi? Thật là kỳ tích, hồi bé mập vậy, hiện tại vậy mà thành nam model." Nói xong hắn còn chọt chọt trước ngực Phương Tuấn Kỳ.

Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ lạnh cứng, lập tức đuổi hắn đi: "Tao đưa mày về nhà."

Hứa Tiểu Minh lập tức lui về phía sau ba bước: "Không! Tao không về nhà!"

Phương Tuấn Kỳ nhướng mày: "Lén lút vè?"

Hứa Tiểu Minh chột dạ, nhỏ giọng nói: "Tao thật sự ở bên ngoài không quen, sắp ở thành tên tự bế rồi."

Thật không có nhìn ra, Phương Tuấn Kỳ hỏi: "Sách cũng không đọc?"

Hứa Tiểu Minh dẹt miệng nói: "Cái đại học gà rừng kia của tao, đi học hay không cũng được tốt nghiệp."

Phương Tuấn Kỳ cười lạnh.

Y không nói Hứa Tiểu Minh cũng biết y đang nghĩ gì, xù lông nói: "Mày lợi hại, mày trâu bò, mày học bá, ông đây thích học đại học gà rừng, mày làm sao!"

Phương Tuấn Kỳ đã lâu không nghe thấy âm thanh này của hắn, tâm có chút ngứa, y kịp thời dừng lại tổn hại nói: "Chỗ tao quá đơn sơ, không chứa nổi pho tượng Đại Phật ngài, tao đưa mày đến khách sạn."

Hứa Tiểu Minh ôm cánh tay y bắt đầu gào thét: "Đừng mà, chứng nhận thân phận tao đăng ký cái là ba tao biết ngay tao ở đâu, tao không về nhà!"

Phương Tuấn Kỳ: "......"

"Van mày đấy......" Hứa Tiểu Minh chớp mắt với y, "Chứa chấp tao đi, dù gì chờ cha tao bớt giận, tao hiện giờ về ông ấy nhất định đánh chết tao."

Phương Tuấn Kỳ bị cái chớp mắt này của hắn khiến miệng đắng lưỡi khô.

Hứa Tiểu Minh càng sống càng thụt lùi, còn lắc cánh tay y nói: "Anh Mập à anh Mập, nhờ cậy đó, nhìn ở trên phần chúng ta ân ái nhiều năm, thương hại tao đi."

Hầu kết Phương Tuấn Kỳ khẽ nhúc nhích, phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."

Hứa Tiểu Minh thổn thức nói: "Hơn một năm không nghe mày mắng tao rồi, còn cảm thấy rất thân thiết."

Phương Tuấn Kỳ: "......" Làm phiền thần tiên nào đó thuận đường giúp một việc, thu yêu tinh này lại!

Thế là Hứa Tiểu Minh ở lại, Phương Tuấn Kỳ vốn chỉ coi nơi này là cái giường, thời gian không đến ngủ tuyệt đối không về, hiện tại thì hay rồi......

Vừa tới buổi trưa, Hứa Tiểu Minh gọi điện thoại cho y: "Anh Mập, tao muốn ăn cơm chiên thịt cua, mang một phần cho tao nhé."

Phương Tuấn Kỳ ngừng chút nói: "Tao buổi trưa không về."

Hứa Tiểu Minh quỷ gào nói: "Không về? Mày muốn cha già chết đói trong nhà mày sao!"

Phương Tuấn Kỳ trầm mặc.

Ngôi sao Hứa login: "Tao ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn, mày lại đối xử với tao như vậy!"

Học sinh xuất sắc cao lãnh học trưởng nam thần được vô số các học muội ngưỡng mộ Phương Tuấn Kỳ nghiến răng nghiến lợi bạo câu lỗ mãng.

— Có lúc y thật muốn chịch chết Hứa Tiểu Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.