Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 104: Q.3 - Chương 96: Hi Sinh Vì Nghĩa




Edit: Trần
“Ác tặc!” Lão thiên chúng tóc bạc nghe vậy không khỏi sợ hãi cả kinh, thanh âm khàn khàn phẫn nộ quát to: “Thiên chúng nghe lệnh, tạo thành thiên la kết giới, tế ra hệ mệnh tác! Chúng sinh các giới nghe đây, ta phụng mệnh Thiên đế truy sát Ma tặc, các ngươi nếu xuất thủ tương trợ, hi sinh vì nghĩa, sẽ được lưu danh sử sách….”
Tiếng cười nhẹ đầy khinh thường cắt ngang diễn thuyết của Thiên chúng, Thường Túy thản nhiên bay tới nhẹ giong cười nhạo nói: “Hay cho Thiên chúng miệng đầy lời hay lẽ phải! Vì đuổi giết ma tộc, các ngươi bày ra thiên la kết giới, vì muốn cho những kẻ bên trong kết giới, cả người, yêu, ma đều chết hết cả sao?”
“Vì bảo hộ sự bình yên của thiên hạ, bọn họ nên….”
“Nên?” Một bóng đen thoáng xuất hiện, Tùy Hỉ cười nhạt đứng bên người Thường Túy, đôi thủy mâu đảo qua những người đứng trên đỉnh tháp, lúc nhìn thấy Đường Đường thì hơi dừng lại một chút rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, không lưu lại chút dấu vết, “Các ngươi dựa vào đâu mà quyết định sự sống chết của bọn họ?”

“Ma tặc vô sỉ!” Lão thiên chúng tóc bạc tức giận quát một tiếng, chỉ thẳng vào Tùy Hỉ mà nói: “Các ngươi mong muốn hủy thiên diệt địa, đến lúc đó muôn dân trong thiên hạ không có một cơ may nào thoát khỏi, đâu chỉ phải là trăm ngàn sinh mệnh trong kết giới này đâu…”
“Hừ, đều là giết người, chúng ta giết thì giết, tuyệt không tìm cớ bao giờ!” Leng keng một tiếng gõ chuôi đao xuống mặt đất, Thường Hữu bình tĩnh sải từng bước, một câu cắt đứt lời lải nhải của Thiên chúng.
“Ma tặc
” Trên nét mặt già nua hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi, lão thiên chúng đầu bạc rung rung sợi xích dài, giận dữ nói: “Không nhiều lời với mấy tên ma tặc nữa, giết!”
“Giết thì giết, ta sợ các ngươi sao!” Một tiếng hừ khẽ vang lên, thân ảnh màu tím bay tới, Bỉ A Đa La cầm hai lưỡi đao ngắn, dẫn đầu lao thẳng về một tên thiên chúng đang đứng giữa đám mây.
“Ong – -” Trường kiếm cắt ngang không trung, là chưởng môn Tiên giới Bạch Chí Thanh, đôi mắt hổ giận dữ hét to nói: “Ma nữ chớ có làm càn!”
“Hừ!” Khẽ hạ khuỷu tay xuống, Bỉ A Đa La đưa đôi lưỡi đao nhắm thẳng vào lồng ngực Bạch Chí Thanh, hừ lạnh: “Con gái của ngươi cũng bị vây trong kết giới, ngươi còn ở đây mà giả bộ thanh cao gì nữa?”
“Lão phu há là giả bộ!” Trừng mắt lạnh lẽo quát một tiếng, Bạch Chí Thanh cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn con gái mình một cái, chỉ thấy Linh Lang vẫn dáng vẻ mất hồn mất vía co quắp ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi đau xót thầm nghĩ: “Có lẽ, để Linh Lang cứ mơ hồ, không cảm thấy thống khổ mà chết đi cũng tốt!”
“Thiên chúng nghe lệnh, tế hệ mệnh tác!” Tiếng quát sang sảng chấn triệt phía chân trời, Bạch Chí Thanh run lên, giương kiếm chém nữ tử áo tím phía trước.

“Ong
” Tiếng vang kì dị xuất hiện, ánh vàng chói mắt, ba mươi ba sợi dây thừng đoạt mệnh bay thẳng ra khỏi đám mây, đồng loạt bay về phía Hiên Viên Hận Thiên đứng trên đỉnh tháp.
Lãnh mâu trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên lập tức tung người nhảy lên trên những dây thừng, lại thấy ba mươi ba sợi dây thừng vàng óng tức khắc bay theo.
Bay sang trái, lưới thừng bay sang trái, sang phải, đám dây thừng đuổi theo sang phải, lên tời xuôống đất, cơ hồ không có chỗ trốn.
“Quyết không thể để mấy sợi dây thừng vàng này trói được!” Trong lòng, tự dưng nổi lên nguy cơ quen thuộc như đã từng xảy ra. Nếu hắn bị mấy sợi dây thừng vàng này trói được, vậy hết thảy đều sẽ thất bại trong gang tấc, thất bại thảm hại.
Mạng của hắn, mạng của ngũ đại tùy thị, còn có mạng của ma chúng đi theo, và cả, mạng của nàng…
Lãnh mâu đảo qua, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt đầy lo lắng của Đăng Nô, Hiên Viên Hận Thiên hét to một tiếng, khua kiếm chém lên lưới dây thừng.

“Ong
” Tiếng vang cộng hưởng kì dị vang lên, tia lửa điện xuất hiện trên lưới dây, tạo thành ánh sáng rực rỡ mà thê lương.
“Đây, đây là có chuyện gì xảy ra?” Ngạc nhiên trừng lớn mắt, Đường Đường thấy ba sợi dây thừng vàng bị chém trúng mảy may không sứt mẻ gì, tạo thành phản lực “Choang choang choang” ba tiếng bắn xuống nền đỉnh tháp, Thường Túy lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống, mà Mâu Chân và Thường Túy cũng lập tức mềm oặt cả người, máu tươi chậm rãi thấm ra.
“Đám người Mâu Chân xảy ra chuyện gì?” Hoảng sợ xoay người đón lấy ánh mắt của Thanh Lam, Đường Đường nóng vội đỏ cả mắt.
Từng tùy thị kế tiếp nhau ngã xuống, vậy chẳng phải nói lên rằng phần thắng của đại thúc ít dần đi, mà nguy hiểm lại nhiều thêm, mấy sợi dây thừng vàng đáng ghét đó rốt cuộc là vật gì? Rõ ràng không trực tiếp đánh lên đám người Mâu Chân, vì cớ gì mà có thể gây tổn thương nặng như vậy cho bọn họ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.