Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 117: Q.3 - Chương 109: Tình Yêu Và Tắm Rửa




Edit: Trần
Đại điện đen kịt, trong điện yên tĩnh đến dọa người.
Đôi lãnh mâu do dự nhìn ánh đèn trong điện, chỉ thấy chiếc đèn đồng trong bóng tối bắn ra những ánh sáng mờ tối, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đó là sắc đồng, lạnh lẽo tối tăm.
Mày kiếm nhíu chặt, Hiên Viên Hận Thiên thở dài một hơi.
Hắn thất bại, nhưng vẫn không chết!
Một lần thất bại cũng muốn nói lên hắn lại phải đi một con đường khác, dài hơn, gập ghềnh hơn để thực hiện chấp niệm cả mình, chém giết và máu tanh ắt không thể thiếu, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Ngàn năm qua, trên lưng hắn vẫn luôn là chém giết và máu me, chỉ là hắn thích dùng cách đơn giản mà trực tiếp nhất để đạt đến mục đích!
Thân hình cao lớn dần thả lỏng, hắn chậm rãi đi xuống khỏi giường đá.

Vết thương trên người vẫn chưa khỏi, hắn nhớ hàng ngàn hàng vạn sợi tơ của hệ mệnh tác cắt sâu vào da thịt đau đớn đến nỗi hắn cảm giác như bị nghiền thành bụi phấn.
Nhưng khi ma khí của hắn kháng cự lại hệ mệnh tác, chấp niệm khiến hắn muốn lao thẳng ra kia – -
Không phải tấn công Thiên giới, mà là cứu Đăng Nô!
Hắn cứu nàng, lại hủy đi đại kế công thiên cả ngàn năm qua.
Trong khoảnh khắc từ giữa không trung ngã xuống, máu của hắn trở nên lạnh lẽo, bị phẫn nộ và oán giận khiến tứ chi trở nên lạnh lẽo, lạnh đến cả từng khớp xương, ngay cả một tia thanh minh cuối cùng cũng đánh mất!
Cho nên, hắn bại không phải bởi Đăng Nô, mà bởi chính hắn. Hóa ra, nội tâm cứng rắn luôn tự cho là đúng của hắn lại không thể thừa nhận nổi thực tế đã xảy ra.
Nhưng mới chỉ thất bại một lần thôi, hắn vẫn sẽ – - lay không chuyển, rung không rời!
Đưa tay về phía chiếc đèn đồng trên bàn, chất đồng lạnh như băng trong không khí trầm lặng, trên mặt đã phủ một lớp bụi mỏng, như trái tim của hắn, cũng phủ đầy bụi bặm.
Đăng Nô đi rồi, ngọn đèn cũng chưa từng cháy lên, một góc ấm áp đó, cuối cùng hắn đã mất đi.
“U
” Một tiếng ngâm yếu ớt vang lên, là Đế Thiên giữa cánh tay đang rung động. Hắn chưa bao giờ nghe Đế Thiên ngâm lên mà đau lòng đến thế, nó có thật sự là cùng hắn máu thịt tương liên, tâm ý linh thông không?
Bước nhanh một bước, áo bào đen phất lên, tạo thành một cơn gió lạnh thấu xương.
Hắn không thể chịu nổi việc ngồi trong đại điện này nữa, nặng nề mà đè nén. Có lẽ, hắn nên đi ra ngoài một chút, hít thở thứ không khí thoáng đãng ngoài kia có lẽ sẽ giúp thương thế của hắn khôi phục hơn.
Cửa điện két một tiếng mở ra, Hiên Viên Hận Thiên hiên ngang bước ra ngoài đại điện.
Thường Túy đang đứng bên ngoài cửa thấy thế ngẩn ra, trên khuôn mặt tuấn dật tà mị hiện lên biểu tình không thể tin được.

Vương không phải nói muốn bế quan bốn mươi chín ngày để chữa thương sao?
Nhưng mà tháng này vẫn là hắn làm trị túc quan mà! Vậy căn bản chưa đến mười ngày, Vương đã ra khỏi điện.
“Canh giữ bên ngoài Kiến Quang Uyển, bổn vương muốn tắm rửa!”
“Tắm rửa?
Đôi mắt dài hẹp hơi nhíu lại, Thường Túy nở nụ cười.
Mang theo vết thương chưa lành đi theo sau lưng Vương, Thường Túy nhe răng nhếch miệng cười, vừa cười vừa huýt sáo nho nhỏ.
Con đường mòn uốn lượn, hoa nở rộ đầy hai bên đường, mười nữ tử xinh đẹp nơm nớp lo sợ quỳ hai bên đường, Thường Túy nhìn bóng lưng Vương gần như vội vàng mà vọt vào cánh cửa Kiến Quang Uyển, một đám sương trắng tràn ra, mù mù mịt mịt che khuất bóng lưng cường tráng mà cao ngạo đó.
“Aiii – -” Lười biếng tựa người trên một tảng đá lớn, Thường Túy kê tay duỗi chân, thích ý lắng nghe tiếng nước chảy róc rách.
“Vương đâu?” Làn gió mang theo hương thơm bay tới, một thân ảnh màu tím dần dần hiện ra.
Không hé mắt nhìn, Thường Túy gợn khóe miệng khẽ mỉm cười, “Đang tắm.”
Yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy tong tong…

Làn gió thơm bắt đầu chuyển động, như phất qua phất lại trước mũi, Thường Túy nở nụ cười, xem ra Bỉ A cuối cùng không thể nhẫn nại bắt đầu đi đi lại lại.
Nhưng, nàng hi vọng vào điều gì?
“Sao lại lâu thế chứ?” Cơn gió thơm dừng lại, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đã lộ ra một tia lo lắng. Thường Túy hơi mở mắt, dưới đôi hàng mi là đôi mắt tím nhạt sâu thẳm.
“Lâu á?” Mái tóc dài đỏ như lửa trượt xuống khỏi vai, Thường Túy ngồi dậy, “Còn chưa đến hai canh giờ, thế mà ngươi đã cảm thấy lâu?”
“Vương đi tắm cũng chưa bao giờ lâu thế này…”
“Đó là trước kia!” Không kiên nhẫn phất phất tay, đôi mắt Thường Túy sâu thẳm như đêm tối, gần như có màu đen sẫm xuất hiện, “Sau này, có thể lại càng lâu hơn nữa!”
Khuôn mặt mỹ lệ trắng bệch, Bỉ A tựa hồ hiểu được điều gì.
“Ngươi có tin không, ” Thường Túy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười gần như tàn nhẫn: “Từ nay về sau vương sẽ càng ngày càng thường xuyên đến Nhất Thiết Quan Kiến Trì! Ngài, yêu tắm rửa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.