Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 36: Q.2 - Chương 28: Do Dự




Edit: Trần.
Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Tùy Hỉ kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Sao thế?” Dừng bước quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười không rõ của Đường Đường dưới ánh đèn ban đêm hung hăng đập vào mắt Tùy Hỉ.
Trầm mặc, là không biết nên trả lời thế nào, hàng mi Tùy Hỉ gắt gao nhăn lại.
Phải nàng mang về sao, Vương?

Nếu vừa rồi nàng không nói những lời kia, nếu vừa rồi nàng không kiên quyết quay đầu lại tìm hắn, vậy thì Tuỳ Hỉ còn có thể là Tùy Hỉ trước đây.
Chỉ cần là mệnh lệnh của Vương, cho dù là khó khăn thế nào, nguy hiểm thế nào, hắn cũng không chút do dự mà chấp hành! Chỉ là tình huống hiện tại – - – hình như là không thể!
“Tùy Hỉ?” Nhìn Tùy Hỉ trầm mặc không nói, Đường Đường kinh ngạc giương mi. Đến tột cùng là hắn đang suy nghĩ gì, nghĩ đến chuyên chú mà ngưng trọng như vậy. Chẳng lẽ là đang hỏi quan hệ giữa loài người và vũ trụ? Quá sâu sắc đi! (=.=”’)
“Đường Đường!” Thở dài thật sâu, Tùy Hỉ tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đường Đường, “Có mệt không? Chúng ta về thôi!”
“Được!” Vừa nhấc cánh tay chờ Tùy Hỉ nắm lấy, đôi mắt hạnh của Đường Đường sáng lấp lánh cười nói: “Có phải là sợ đi quá lâu, Mâu Chân sẽ mất hứng phải không?”
“Ha ha – -” Miễn cưỡng cười, Tùy Hỉ nắm lấy cánh tay đường Đường, khóe miệng khẽ cong hàm chứa nét trêu ghẹo bướng bỉnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, “Ta cõng ngươi được không?”
“A?” Ánh sáng quá chói mắt, không đợi Đường Dường kịp phản ứng, cả người đã nằm trên lưng Tùy Hỉ.
Gió mát, trăng thanh, ngọn đèn đường và bóng người, soái ca cõng mình theo đúng phong cách cổ xưa chậm rãi mà đi ở ngã tư đường, đây là cảnh tượng mỹ lệ nhất trong mộng ảo suốt hai mươi bốn năm qua của Đường Đường, chỉ là – -
“Tùy, Tùy Hỉ,” mặt đỏ như xung huyết, tim đập như sét đánh, Đường Đường nói năng lộn xộn hỏi ra một vấn đề rất đáng kinh sợ, rất kinh sợ: “Thắt lưng của ngươi vẫn tốt chứ?”

Yên lặng một hồi, Đường Đường hận không thể tát vào miệng mình, không nói lời nào sẽ chết sao, sát phong cảnh!
“Ha ha ha ha…” Thanh âm cười khẽ mang đầy ý cười vang lên, Tùy Hỉ khẽ nâng Đường Đường lên một chút, ngẩng đầu cất bước đi về phía trước.
Không vận khởi ma công trực tiếp mang nàng về từ Nhân Gian giới, cũng không vâng theo mệnh lệnh của Vương phải lập tức mang nàng về, bởi vì có cảm giác không thôi, như thể sau lần này, là thật sự phải đưa nàng đi.
Từ nay về sau, nàng là nàng, mà mình là mình, sẽ không bao giờ còn thời gian vui vẻ không lo nghĩ như đêm nay nữa.
“Tùy Hỉ!” Ghé vào trên lưng Tùy Hỉ, Đường Đường rốt cục cũng khôi phục như bình thường, lại đột nhiên có loại xúc động muốn kể hết mọi thứ. Tựa hồ như cái kế hoạch chạy trốn không thể thực hiện kia, mặc dù là phải cất giấu trong lòng, thế nhưng đối với Tùy Hỉ mà nói cũng là một loại khinh nhờn, là sự khinh nhờn đối với bằng hữu.
Nắm chặt cánh tay, Đường Đường lắp bắp nói: “Ta – - kì thật vừa rồi là ta muốn trốn, trốn không theo ngươi quay trở lại Ma giới!”

“Ta biết!” Không quay đầu lại, khóe miệng Tùy Hỉ giương càng cao, nếu không cần phải đối diện với đôi mắt hạnh đầy tín nhiệm kia, tựa hồ nói chuyện có thể dễ dàng, thẳng thắn thong dong hơn chút.
“Ngươi biết?” Kinh ngạc ngẩng đầu, lại lập tức thoải mái nằm úp sấp, Đường Đường cười hi hi ha ha nói: “Đúng vậy a! Đâu có chuyện gì có thể giấu diếm được Tùy Hỉ đại nhân anh minh thần võ, cái thế vô song của chúng ta đâu? Là ta ngốc!”
Hơi hơi nghiêng đầu, Tùy Hỉ cảm giác được những sợi tóc mềm mại của Đường Đường cọ cọ trên cổ mình, giống như cọ đến trong lòng, mềm mềm lại ngứa ngứa!
“Vì sao lại quay lại?”
“Bởi vì ngươi đã cứu ta, bởi vì ngươi đối tốt với ta, cho nên mặc kệ ngươi là người, là ma, là tiên hay yêu, Tôn Đường Đường ta đều nhận định ngươi là bằng hữu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.