Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 52: Q.2 - Chương 44: Hồng Quang Trong Mộng




Edit: Trần
“Phù, phù phù!” Vẫy vẫy tay, Đường Đường đau đến chảy nước mắt nhảy lung tung tại chỗ, mái tóc tai bù xù không ngừng rơi xuống đám cỏ khô, giống như nhân vật chú hề trong các vở hài kịch.
Một bàn tay nhanh như tia chớp không tiếng động duỗi tới nắm lấy tay Đường Đường, lật tay một cái, lộ ra vết da thịt bị cháy xém trong lòng bàn tay.
“Đau quá, đại thúc!” Chu miệng, Đường Đường ngẩng đầu nhìn đại thúc, lại cảm thấy hai ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào miệng vết thương trong lòng bàn tay của mình, khiến cho vết thương như thể được giảm bớt đau đớn đi vài phần, chỉ là trong lòng càng cảm thấy tủi thân không thể kìm nén, khiến cho nước mắt tràn mi, rơi trên mu bàn tay của đại thúc phát ra hai tiếng “lộp bộp”. Thanh âm Đường Đường ai oán nói: “Ta không dập lửa, sao ta biết phải dập lửa thế nào – -”
Tiếng nói liên miên đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, Đường Đường kinh dị nhìn trong lòng bàn tay của đại thúc xuất hiện một đạo hồng quang, giữa sắc đen đặc quánh lại mang theo ánh hồng, xinh đẹp mà trang trọng, không gì sánh được.

Như có một tia sét đánh vào đầu nàng, Đường Đường chợt hiểu ra, đạo hồng quang mà mình mơ hồ nhìn thấy trong mộng là do đại thúc tạo ra, mà vết bầm trên đầu nàng cũng không phải vô duyên vô cớ mà biến mất! Là đại thúc, chắc chắn là đại thúc đã giúp nàng chữa vết bầm kia!
Ngơ ngác trừng mắt, Đường Đường vô cùng chuyên chú ngắm khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của đại thúc, ngay cả hàng lông mi dày đẹp cũng nhìn tỷ mỉ, trái tim quanh quẩn phập phồng theo vầng sáng giữa bàn tay hai người, lúc sáng lúc tối, thẳng đến khi – -
“Diệt!” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, giống như thanh âm trầm thấp thuần hậu trong trí nhớ của nàng, Đường Đường cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngọn đèn còn cách bàn tay đại thúc khoảng ba thước bắt đầu phập phồng quỷ dị, như bị một năng lượng vô hình nâng đỡ.
Ngọn lửa run lên, như sắp tắt, sau khi run rẩy lắc lư vài cái, lại do dự đốt cháy lên.
Đại chưởng thu hồi lại, ngọn đèn rơi trên mặt đất, ngọn lừa đột nhiên thoát ra, giống như sau khi bị trêu đùa phải làm cho hả giận. Hô hấp mọi người cứng lại, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn Đường Đường, ý vị thâm trường liếc một cái.

Hai tròng mắt sâu thẳm như mặt biển lạnh lẽo trong đêm đông, lại như không có chút tiếng động nào mà nói rõ hết thảy, Đường Đường hiểu rõ cười cười, học cách của đại thúc vươn bàn tay bẩn thỉu về phía ngọn đèn – -
“Diệt!”
Thanh âm thanh thúy bị gió mạnh cuốn vang lên, ngọn lửa bốn phía nhất thời thu lại, hết thảy như có kì tích mà nuốt vào ngọn đèn, trong chốc lát, cả mặt đất rộng mênh mông chỉ còn lại khói đặc cuồn cuộn, không còn một đống lửa.
Mắt lạnh hơi chuyển động, hiện lên một tia sáng khác lạ, Hiên Viên Hận Thiên co rút khóe miệng một chút, may mắn, nàng còn chưa quá ngốc!
Giữa đám khói đặc bay đầy trời, bốn thân ảnh nhanh nhẹn xuyên qua màn khói cấp tốc chạy tới, dẫn đầu là một thân ảnh màu đỏ như ráng đỏ cuối chân trời, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hai người.
“Vương?” Khiếp sợ quay đầu lại, Đường Đừng thấy dưới bóng đêm ảm đạm, khói cuồn cuộn dày đặc, đại thúc hiên ngang mà đứng, hắc y cùng với mái tóc bạc bay trong gió, khí thế bức người, khí phách mãnh liệt.
“Hóa ra đại thúc chính là Ma Vương!” Trong lòng, bỗng dưng nảy lên một cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ, chỉ là có một cảm giác kì lạ phập phồng trong lồng ngực, thôi thúc Đường Đường muốn lập tức bước qua, muốn nói bất cứ điều gì với đại thúc, ví dụ như…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.