Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 74: Q.2 - Chương 66: Mỹ Nam Xuất Thủy




Edit: Trần
Một hành lang bằng đá rất lớn uốn lượn ngoằn ngoèo, dòng nước xanh thẳm tạo thành một bức màn nước xinh đẹp chảy qua tay vịn hành lang, như một nữ tử xinh đẹp sợ hãi đứng bên hồ nươc thu tay chờ người tới đón.
Đường Đường vừa đi vừa tò mò ngó đông ngó tây, nhìn thế nào cũng thấy ở đây rất giống hồ nước ở Nam Hải Quan Âm trong Tây du kí, tráng lệ mà đầy tiên khí.
Đi qua ngã rẽ cuối cùng, hai mắt Đường Đường phát sáng, lắc mình một cái trốn sau một cái cột ở trên cầu, trái tim kích động điên cuồng đập thình thịch.
Có nam nhân!

Nam nhân lõa thể!
Nam nhân lõa thể đang tắm rửa ở đằng trước.
Duỗi tay túm lấy một cây sen bên cạnh lan can, tâm tư Đường Đường kịch liệt giao chiến – -
“Nhìn hay không nhìn?”
“Nhìn gì chứ!! Nếu đại thúc mà biết, ngươi cứ xác định kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“Ê này, đây chính là một soái ca cực phẩm nhá, vừa rồi kinh hãi nhìn thoáng qua cũng đã đủ rung động chứ? Nhìn cái lồng ngực rộng lớn kia xem, cơ ngực thì hoàn mĩ, thậm chí còn có thể thấy cả cơ bụng sáu múi kìa….”
Nuốt nuốt nước miếng, Đường Đường bị hai thanh âm trong đáy lòng khiến cho đầu váng mắt hoa, máu toàn thân sôi trào, nổ tanh tách bên màng tai,, như đang réo lên: “Đứng lên, đứng lên nào! Nhìn một cái thôi mà!”
“Đừng mà!” Rối rắm nắm chặt lan can, Đường Đường yếu đuối giãy dụa “Ta yêu đại thúc! Ta không thể bị dụ hoặc! Ta ta ta, thật là ồn ào

“Ồn ào cái rắm! Rốt cuộc ngươi có nhìn không? Ngươi không nói, soái ca không nói, sao đại thúc biết được?” Trong đáy lòng, thanh â, ‘Đường ác ma’ bắt đầu chiếm thế thượng phong, từng chút một làm tan rã sự phòng ngự của Đường Đường, huống chi đó chỉ là một công trình phòng ngự bằng bã đậu.

“Con mẹ nó, xem thì xem!” Nhe răng cười, bứt lấy bông hoa sen to như chậu rửa mặt xuống, đường đường cầm nó che lên đầu liếc nhìn – -
“Ta kháo!” Nhịn không được thầm mắng một câu, Đường Đường tức giận thiếu chút nữa ngã nhào.
Đáy lòng phải đấu tranh mãnh liệt thế nào thế mà khi quyết định thì soái ca lại bị hoa sen che mất, chỉ còn thấy”lưng trần”.
Khó chịu, cực kì khó chịu! Một tay Đường Đường bám lấy cột trên cầu, một tay cầm hoa sen che đầu cố gắng nhìn, nhìn…
Một bó tóc dài màu trắng theo tiếng nước chảy chậm rãi ung dung nổi lên trên nền lá xanh, chỉ là tâm hồn mỗ Đường bị sắc mê hoặc chỉ cho đó là hiện tượng phản quang từ mặt nước, mãi đến khi “Ùm” một tiếng, “bóng lưng” soái ca đột nhiên biến mất.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Đường Đường bỗng nhiên ngây ngốc trừng mắt nhìn, hoa sen trong tay không biết đã rơi xuống chỗ nào, một tiếng nói không thể quen thuộc hơn vang lên trên đỉnh đầu, khiến ỗ Đường cả kinh, có loại xúc động muốn trốn – -
“Đã xem đủ chưa?”

Khuôn mặt bình tĩnh, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngây thơ mê mẩn nhìn mình, trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy buồn cười. Nữ tử nhân loại này, nàng rốt cuộc là người quái dị từ nơi nào đến? Mặc dù giống đám ma nữ không hề thu lại dục vọng của mình, nhưng cũng không có ai dám như nàng sắc đảm ngập trời!
Cố gắng cử động cằm, Đường Đường chậm rãi, vô cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, chiếu vào đôi mắt thâm u lạnh lẽo như bóng đêm, nhìn thật lâu, mãi đến khi trái tim nóng bừng lên, tay phát run, sau đó – -
“Phụt, phụt!” Từ mũi chảy ra hai dòng máu đỏ tươi không thể khống chế chảy ra, rơi vào trong nước, làm ặt nước vốn yên ả xuất hiện nhiều gợn nước lan ra xa, cả mặt nước không ngừng nổi nên bọt nước.
“Đại, đại thúc?” Hai tay bưng kín mũi, đôi mắt hạnh của Đường Đường nước mắt lưng tròng giả bộ đáng thương, kì thực đang không ngừng tự khinh bỉ trong lòng.
Mâu Chân đã nói là nàng đi gặp đại thúc, sao nàng có thể đem chuyện này quên sạch sẽ? Quả nhiên là sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại nước hại dân a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.