Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 82: Q.2 - Chương 74: Phá Hủy Càn Khôn




Edit: Trần.
Bầu trời đêm mờ mịt, điểm xuyết vài ngôi sao lẻ tẻ phía cuối trân trời, gió lạnh thổi không ngừng qua những khu đất trống đầy cỏ khô, phát ra tiếng ù ù như nức nở, khiến người ta không rét mà run.
Cọ cọ chân, lừa bất an đảo tròng mắt, nhìn hai nam nhân đang giằng co đằng trước.
“Bổn vương cho yêu nguyên của ngươi chuyển động trong người ngươi cách trái tim ba thước trong nửa canh giờ, sau thời gian một chung trà ngươi có thể lấy lại bảy thành yêu lực, đến đây đi!” Lãnh mâu khẽ híp lại, Hiên Viên Hận Thiên nhìn nam tử âm nhu áo trắng tóc trắng phía trước.
“Hừ!” Trào phúng lắc lắc đầu, đôi mắt xanh của Vô Ưu cong cong, như cười cực kì vui vẻ: “Để ta chỉ có bảy thành yêu lực tay không đấu với thần binh muôn đời của ngươi? Không bằng ngươi trực tiếp chém ta một kiếm, để ta tiết kiệm khí lực diễn trò với ngươi!”

“Bổn vương sẽ không dùng Đế Thiên!” Cánh tay phải đặt ra sau lưng, Hiên Viên Hận Thiên ngạo nghễ nói: “Ngươi còn chưa đến một chén trà!”
“Ha ha ha…” Tiếng cười to sung sướng phá tan màn đêm yên tĩnh, tiếng cười chưa nghi, một tia sáng sắc bén màu trắng như tia chớp bắn về phía Hiên Viên Hận Thiên.
Hiên Viên Hận Thiên đứng trong gió không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hai lưỡi dao ánh sáng màu trắng đang bắn nhanh đến, thôi thúc ma khí tuôn ra toan thân, mái tóc trắng và áo bào đen bay lên phần phật, như có cơn gió mạnh vô hình quanh quẩn bên trong, sau đó cuốn ra bốn phía, bẻ gãy vạn vật.
Một tiếng dị thú gầm thét vang lên ầm ầm, trên nửa thân trên tấm áo bào đen bỗng nhiên nát như bột mịn, một con mặc long vô cùng sống động trên lồng ngực trần bỗng nhiên hiện ra, cánh tay trái của Hiên Viên Hận Thiên khua lên, ma khí lạnh như băng nén lại thành một tia sáng đỏ rực bắn ra, va chạm với lưỡi đao sáng bạc vừa kịp đến trước ngực, khiến nó trong nháy mắt bị rơi xuống.
“Phịch!” Ngẫ lăn ra mặt đất, Vô Ưu nôn thốc ra một ngụm máu tươi, giữa đôi mắt xanh tràn đầy đủ loại thần thái, vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ, mang theo cả đau buồn, âm thầm và sợ hãi.

“Dừng tay!” Tiếng bước chân lao nhanh đến, Húc Thanh Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, chắn trước người Vô Ưu, lông bờm trên cổ nó phần phật bay múa trong gió, trên mặt con lừa là vẻ mặt dữ dội, thấy chết không sờn: “MA Vương, ngươi cho là ngươi giết hết huyêt mạch của hoàng thất yêu tộc ta là có thể chân chính xưng bá yêu giới sao? Hừ, ta cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng – -”
“Bổn vương không có hứng thú với Yêu giới!” Lạnh lùng hạ mắt xuống, mái tóc bay tán loạn dần dần hạ xuống, rối tung trên bờ vai trần, Hiên Viên Hận Thiên không hề nhìn hai con yêu kia: “Hắn không chết được! Ngày mai Đăng nô của bổn vương sẽ lại nghĩ biện pháp kiếm ma dược chữa thương cho sủng vật của nàng.
Xoay người cất bước, Hiên Viên Hận Thiên ngẩng đầu bước về phía đại điện, như chưa hề trải qua một trận đại chiến, bình tĩnh mà thong dong, kiên định trầm ổn, bước đi vững vàng.
“Này!” Cố gắng ngồi dậy, Vô Ưu lau vết máu bên môi nói: “Ngươi cố ý đúng không?
Không quay đầu lại, Hiên Viên Hận Thiên hơi dừng bước, lạnh lùng nói: “Các ngươi cứ ngây ngốc ở lại đây! Chờ khi bổn vương làm xong chuyện bổn vương muốn làm, sẽ thả các ngươi trở về!”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Trong đôi mắt biếc xẹt qua một tia sáng, trên mặt Vô Ưu hiện lên một tia mỉm cười nghiền ngẫm, ôn nhu tuấn mỹ, “Nhất thống Ma giới, chấn áp Yêu giới, ngươi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tấn công Nhân giới, Tiên giới, nhất thống thiên hạ, nắm giữ Càn Khôn?”
Ngẩng đầu lên, Hiên Viên Hận Thiên nhìn một ngôi sao phía cuối chân trời, chậm rãi nói: “Có lẽ, là phá hủy Càn Khôn!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.