Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 97: Q.3 - Chương 89: Mập Mờ




Edit: Trần
“Choang!” Như có hàng vạn loại vũ khí bằng sắt va đập vào nhau, tiếng ong ong vang lên bên tai mãi không dứt, Đường Đường hai mắt trợn tròn, hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đúng vào lúc các lưỡi dao sáng hội tụ lại một điểm, thân hình đại thúc bỗng nhiên biến mất, lại xuất hiện ở rất xa bên ngoài, khuôn mặt trầm mặc, lông tóc vô thương, một đôi lãnh mâu vượt xa khỏi đám người trước mắt, vô cùng chuẩn xác mà nhìn Đường Đường chăm chú. Trái tim Đường Đường không khỏi đập kinh hoàng lên một chút, nàng cảm thấy tiếng gọi đại thúc không thể phát ra thành lời kia, đại thúc chàng – - nghe thấy được!

“Ác tặc quả nhiên lợi hại!” Cả quầng sáng nổ bùng lên, hóa thành sáu thanh kiếm sáng bạc bay vào tay sáu người. Đường Đường kinh ngạc nhìn sáu người xa lạ đột nhiên xuất hiện, áo bào trắng phiêu dật, tiên phong đạo cốt, rất có “khí phái”!
Không, trong đó có một người không phải xa lạ, Đường Đường nhớ ra, người trẻ tuổi nhất, anh tuấn nhất, hơn nữa cực kì có phong phạm, chính là mỹ nam bóng lưng mà nàng từng gặp – - Mặc Phong!
“Vương!” Một tiếng gọi sang sảng, năm thân ảnh nhanh chóng bay tới, năm người Tùy Hỉ lập tức hiện thân chia làm bốn phía, vừa vặn từng người đối diện với một người của tiên chúng.
“Đang
” Trường kiếm và trường kiếm cắt qua nhau, mũi tên bạc với kiếm quang lóng lánh, trường đao đánh lên thân kiếm, đôi lưỡi câu móc hai mắt đối phương…
Trong chốc lát, năm người và sáu người kia lao vào đánh thành một đoàn, Đường Đường thấy đại thúc căn bản khinh thường đánh với sáu người kia, trực tiếp tung người phóng qua, đánh về phía một đám mây dày đặc – - chỗ đó, hình như che giấu ai đó!
“Cha! Đại sư huynh, muội tới giúp các huynh!” Một tiếng quát khẽ truyền đến, một đám mây đỏ cuốn lên từ trên tháp, Đường Đường cứ tưởng Thường Túy xuất hiện trước mắt mình, tập trung nhìn lại mới phát hiện hóa ra là một thiếu nữ mặc váy đỏ, tóc đen, da trắng như tuyết. Đôi mắt to đen tuyền linh động, chỉ tiếc trong đôi mắt rực rỡ tươi đẹp lại mang theo phần ương ngạnh và hống hách không phân rõ phải trái.

“Linh Lang?” Đưa kiếm đỡ lấy thanh trường đao của tùy thị mặt lạnh, Bạch Chí Thanh tức giận hét lớn một tiếng nói: “Ai cho con tới đây?”
Quệt miệng, thiếu nữ tên Linh Lang không đáp lời, quay người đứng ra sau lưng Mặc Phong, cùng với hắn lưng tựa lưng, nét mặt tươi cười như hoa nói: “Sư huynh, muội tới giúp huynh, chúng ta sóng vai cùng – -
Một chữ “Chiến” còn chưa nói xong, một tia sáng màu bạc lóa mắt đột nhiên hiện lên, Đường Đường nhịn không được nhếch mép cười, bưng kín mắt, trong lòng thầm than: “Tùy Hỉ ơi Tùy Hỉ, sao ngươi lại có thể ra tay nặng như vậy? Lập tức sẽ ‘mưa đá phá xuân hồng’ rồi!”
“Linh Lang, cẩn thận!” Trường kiếm run lên, một đóa hoa kiếm xinh đẹp đánh tan tia sáng ma kia, Mặc Phong nhăn nhăn đôi mày kiếm, thanh kiếm không chút do dự đâm thẳng về hắc y tùy thị ra tay tàn nhẫn kia.
“Đang!” Trường kiếm tấn công, mũi kiếm đối mũi kiếm, tạo thành một chuỗi lửa dài, Mặc Phong giật mình sợ hãi, Linh Lang sợ hãi, mà ngay cả Đường Đường và Tùy Hỉ cũng giật mình sợ hãi – -

Là Mâu Chân! Một kiếm đã chặn lại thế tấn công sắc bén của ‘hoa sen nam nhân’, nhưng mà, Đường Đường cảm thấy một kiếm kia của Mâu Chân mang theo cả một cỗ oán khí, chua sót, oán khí không thể áp chế nổi!
“Nàng là ai?” Đôi mắt sáng rực dần dần đông lạnh, Mâu Chân chăm chú nhìn Mặc Phong, trên khuôn mặt thanh lệ, dịu dàng tuyệt thế như mặt trăng mà thu giờ đầy sương lạnh, như trăng đêm đông, tỏa ra hàn ý lạnh lùng.
“Trúc Vũ?” Khung cảnh quỷ dị khiến cho Đường Đường vốn ham bát quái tức thì cảm nhận được một tia bát quái không hề tầm thường, ôm cổ Thanh Lam kéo đầu hắn đến trước mặt mình nói: “Ta nói nha Thanh Lam, ngươi đã nhìn thấy chưa? Hai người kia không đánh nữa, ở chỗ đó mắt to trừng mắt nhỏ, như muốn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa! Hừ, ta dám cá, nếu bọn họ không có gì mờ ám, ta sẽ cắt đầu xuống cho ngươi làm cầu đá!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.